Trans: Tama07
____________________
Khuôn mặt của Clara như đang hò thét hoan hô. Sablian thong thả rời khỏi phòng ăn.
A, ahhhhhhh! Cái tên đê tiện này! Tạo ra cái bầu không khí như thế này rồi một mình bỏ đi được hả?
Ánh mắt của mọi người sáng lấp lánh tới nỗi mà giả như hiện tại là ban đêm thì cũng không cần đèn.
Blanche cười rạng rỡ với khuôn mặt hạnh phúc. Còn tôi thì nuốt ngược nước mắt. Hôm nay, sorbet mặn thật………
* * *
“Vị trà tuyệt thật, Công chúa Blanche. Có vẻ lá trà đã được thay đổi”
“À, vâng. Có vẻ là vậy……!”
Karin cười trong khi đang nâng tách trà một cách tao nhã. Hồng trà màu cam được rót đầy bên trong tách trà màu xanh. Blanche ngồi ở phía đối diện của Karin. Chỉ có hai thiếu nữ bên trong phòng trà rộng lớn của Hoàng cung.
Hôm nay là ngày mà thỉnh thoảng Karin lại ghé thăm. Nói chính xác là ngày mà Công tước Stork và Karin tới.
Công tước Stork vì bận việc nên không tới vào hôm nay, nhưng ông ta viện cớ gặp cháu gái để có thời gian dùng trà cùng với Blanche.
Ông ta nghĩ rằng không có người lớn thì hai đứa trẻ cùng trang lứa có thể nói chuyện thoải mái hơn. Vậy nhưng người dì trẻ tuổi và đứa cháu gái còn bé khá là yên ắng.
Blanche nhấp trà với vẻ căng thẳng. Karin liếc nhìn Blanche và nói.
“Mỗi lần gặp đều thấy Công chúa Blanche mặc loại váy này nhỉ?”
Chất giọng của Karin rất lãnh đạm. Hôm nay Blanche cũng mặc váy chemise. Là thiết kế khác so với cái cô bé từng mặc ở lễ hội quốc khánh.
Karin đề cập tới váy chemise thì Blanche mới nở nụ cười rạng rỡ.
“Vâng, vâng! Abigail-nim đã làm cho ta đấy. Đẹp lắm phải không?”
Blanche khoe bộ váy với gương mặt phơi phới rồi ánh mắt của cô bé hướng tới bộ váy của Karin. Cô vẫn đang mặc váy Robe a la Francaise. Blanche nói thêm.
“Không biết Karin-nim có muốn sở hữu váy chemise không? Nếu vậy thì……ta sẽ thử nhờ Abigail-nim!”
“………Vương Phi?”
Trong giọng nói của Karin có lẫn cả sự hoài nghi và một chút khao khát. Cứ như là vô thức phát ra tiếng lòng mà Karin không thể giấu diếm.
Mỗi khi đối diện với các tiểu thư mặc váy chemise, Karin phê bình rằng họ đã quên mất lòng tự trọng của quý tộc rồi hay sao, thế nhưng trong lòng thì lại cảm thấy ghen tị.
Dường như chỉ có mình cô là đang mắc kẹt trong xu hướng cũ. Với cả dù cái nóng đã có phần suy giảm nhưng hiện tại vẫn đang là mùa hè. Mỗi khi thở gấp vì cái nóng thì nịt eo siết chặt lồng ngực. Bộ váy nặng nề kéo lê thân thể của cô, giống như là bị rơi xuống nước trong khi đang mặc váy.
Chưa kể, váy chemise chính là mẫu thiết kế mà Karin thích. Kiểu mẫu dễ thương, trong sáng và đáng yêu. Dù có cố phớt lờ như thế nào nhưng Karin vẫn bị thu hút. Thế nhưng…….
“…….thôi không cần đâu. Phụ thân sẽ nổi nóng nếu tôi mặc đồ như vậy”
Công tước Stork đã chỉ trích thậm tệ tới mức nào khi nghe được tin váy chemise đã trở thành xu hướng kia chứ? Ông đã lớn tiếng chỉ trỏ rằng nữ nhi mà không biết xấu hổ, mặc đồ ngủ mà đi lại khắp nơi.
Sẽ ra sao nếu Karin mặc váy chemise vào thời điểm này? Sự việc sẽ chẳng dừng lại ở mức bị rầy la. Việc Karin có thể làm được bây giờ là một mực chối bỏ tiếng lòng của bản thân.
“Dù sao thì tôi cũng không quan tâm tới kiểu váy ấy”
“Vậy sao….. Karin-nim mà mặc thì sẽ rất hợp kia mà”
“Công chúa Blanche mà mặc mỗi loại váy ấy thì có thể sẽ gặp vấn đề đấy?”
“Vâng? Có vấn đề sao?”
Blanche nghiêng đầu. Karin làm nét mặt buồn bực và nói tiếp.
“Nếu mặc kiểu váy thoải mái như vậy thì chẳng phải kích thước vòng eo sẽ tăng lên sao? Nếu không mặc nịt eo thì nhỡ đâu……”
“Ah……….”
Blanche khẽ thốt lên. Karin nói vậy chỉ vì muốn ngăn cản Blanche mặc váy chemise, vậy nhưng Blanche trở nên suy sụp hơn cả ý định của cô.
Phản ứng ấy khiến cho Karin vô thức trở nên thích thú. Cô tiếp tục nói với khí thế hừng hực hơn trước.
“Với lại tôi nghe nói gần đây Công chúa không kiểm soát chế độ ăn uống? Cứ vậy rồi trở thành một người mập ú thì biết phải làm sao? Tôi rất lo cho Công chúa”
Gai nhọn và sự dối trá lẫn vào bên trong chất giọng dịu dàng của Karin. Gương mặt của Blanche càng tối sầm lại.
Thấy phản ứng ấy của cô bé, Karin nghĩ ra một giải pháp tốt.
Cô định chia rẽ Abigail và Sablian. Thế nhưng Vương Phi không phải là người đơn giản như cô nghĩ.
Karin đã khổ não xem phải làm thế nào để đối đầu với Abigail, thế nhưng đáp án lại ở rất gần.
Không cần tấn công Abigail, mà tấn công Blanche là được. Giả như Blanche mà ghét Abigail thì sẽ thế nào? Và sẽ thế nào nếu Blanche trở nên yêu quý mình. Nếu vậy thì dù khó có thể trở thành Vương Phi đệ nhất, nhưng biết đâu mình có thể nắm được vị trí Vương Phi đệ nhị.
Đã lập xong kế hoạch rồi, vậy nên Karin chỉ cần thực hiện nữa là được. Cô cẩn thận nắm lấy bàn tay của Blanche. Rồi Karin làm vẻ mặt sắp khóc cứ như là đang cảm thấy lo lắng nhưng không biết phải làm thế nào, rồi nói với cô bé.
“Quả thật là Vương Phi đã thay đổi rồi sao? Chẳng phải từ ngày trước, Vương Phi đã luôn ghen ghét với Công chúa vì sự xinh đẹp của Người hay sao?”
Diễn xuất là đặc kỹ của Karin. Giọng nói dịu dàng thốt ra những lời ly gián, không thể cảm nhận được lời nói của cô giống với lời nói dối.
“Không phải là ngài ấy cố tình làm ra những bộ đồ thoải mái cho Công chúa đấy chứ? Rõ ràng việc để Công chúa ăn thoả thích chính là kế hoạch biến Công chúa thành một con heo mập”
Blanche không nói gì cả. Blanche cúi đầu nên Karin không thể thấy được nét mặt của cô bé. Karin tiếp tục nói với ý dỗ dành.
“Xin đừng quá tin tưởng Vương Phi. Rõ ràng là ngài ấy có ý đồ gì….”
“Không phải”
Hiếm khi Blanche ngắt lời người khác. Cô bé ngước đầu lên và nhìn Karin.
“Abigail-nim không phải là người như vậy”
Khoảnh khắc mà hai mắt chạm nhau. Khoảnh khắc ấy, Karin cảm thấy như có thì gì đó đè mạnh lên vai của mình.
Ánh mắt của Blanche rất rành mạch, không hề giống với ánh mắt của một cô Công chúa trẻ con. Không có dấu hiệu sợ hãi hay sắp khóc.
Và cũng không có dấu hiệu của sự phẫn nộ. Karin chỉ cảm nhận được sự công minh sắc bén như lưỡi dao mà thôi. Dù chỉ trong một khoảnh khắc, nhưng ánh mắt ấy thật giống với Sablian.
Đối diện với ánh mắt dứt khoát mà chỉ được thấy từ xa ấy, Karin cảm thấy bối rối.
Blanche lại làm nét mặt ủ rũ.
“Abigail-nim……..trước đây quả đúng là một người khắc nghiệt. Vậy nên ta nghĩ việc Karin-nim hiểu nhầm cũng là điều không tránh được”
Sau khi nói như vậy, Blanche cười chúm chím. Nụ cười dịu dàng, cứ như là ánh mắt nghiêm khắc vừa nãy chưa từng xuất hiện.
“Vậy nhưng bây giờ, ngài ấy đang nỗ lực đối xử tốt với ta và những người khác. Chuyện này chắc chắn không phải là dối trá”
Ánh mắt và giọng nói ấm áp. Chúng ngọt ngào như không khí hít vào cơ thể khi vừa ra khỏi mặt nước, giọng nói ấy thấm sâu vào trong lồng ngực của Karin.
“Vậy nên, ta mong Karin-nim hãy tin tưởng Abigail-nim thêm một chút. Nhất định Karin-nim cũng sẽ yêu quý Abigail-nim”
Mình sẽ yêu quý Abigail ư?
Nghe lời nói ấy, Karin nhớ lại chuyện hồi lễ hội quốc khánh. Abigail đã gọi riêng cô ra và nói cho cô biết về việc răng bị dính caviar.
Lúc ấy Karin rất đỗi xấu hổ, nhưng mặt khác, cô lại cảm thấy nghi ngờ. Sao lại nhất thiết phải nói chuyện đấy ở chỗ không người?
Đó là ý tốt của Abigail sao? Không, không thể nào có chuyện đó. Rõ ràng là cô ta đang mỉa mai mình.
Cô ta là phù thủy, là người đàn bà xấu xa. Và là kẻ địch của cô. Cha cô rõ ràng đã nói như vậy. Không thể nào mà cha cô lại sai được.
Karin không nói gì trong một lúc lâu. Điều này khiến cho Blanche trở nên khó xử.
“Mm, mm…… Karin-nim? Không lẽ ta khiến Karin-nim mất vui.”
“Không đâu. Có lý nào lại vậy”
Karin từ từ ngước đầu lên. Bất ngờ thay là khuôn mặt của cô trở nên dịu hẳn. Và còn có 1 chút biểu hiện ăn năn.
“Nếu Công chúa đã nói đến vậy thì……. Có vẻ tôi đã hiểu lầm Vương phi mất rồi”
“Karin-nim……..”
Blanche biểu lộ sự cảm kích. Cô bé nghe thấy giọng nói khoan thai của Công nương trẻ tuổi.
“Tôi cũng muốn được trò chuyện cùng với Vương Phi. Nếu có thể thì tôi muốn dùng trà với Vương Phi, liệu có được không nhỉ?”
“Vâng, vâng! Ta sẽ thử thưa chuyện với Abigail-nim!”
Blanche ngốc nghếch. Karin cười mỉa mai trong lòng khi thấy Blanche ngây thơ cười. Cảm giác thù địch đối với Vương Phi của Karin chẳng thể biến mất sau một hai lời nói.
Việc đề nghị tổ chức tiệc trà chỉ là để lật đổ Abigail mà thôi.
Karin ghét phải nhìn thấy Abigail được tán dương trong giới thượng lưu. Để đàn áp danh tiếng của Abigail, Karin đang chuẩn bị một bộ váy mới.
Karin có kế hoạch làm ra một bộ váy đẹp và tao nhã hơn váy do Abigail thiết kế.
Nếu mời Abigail tới nơi mà Karin sẽ trình diện bộ váy mới của mình thì Karin sẽ có thể được chứng khiến khuôn mặt nhăn nhúm của cô ta.
Karin mỉm cười khi tưởng tượng ra khung cảnh Vương Phi cảm thấy đố kỵ, ghen ghét nhưng chẳng thể làm gì.
“Tôi rất mong đợi tiệc trà”
Karin nói vậy và nhoẻn miệng cười. Bờ môi đỏ cong lên như con rắn.
* * *
“Verite! Verite! Tin nóng đây, tin nóng đây!”
Tôi mở toang cánh cửa của phòng chứa gương và đi vào bên trong. Tấm gương đang phản chiếu cảnh Verite ngồi trên ghế và đọc sách.
“Đoán xem, đoán xem. Là chuyện gì nào?”
“Chuyện Blanche mời các tiểu thư tới và mở tiệc trà hả?”
Verite nói như chẳng cảm thấy có gì hệ trọng. Cậu ta bắt chéo chân, và dính mắt vào sách.
“Gì vậy……cậu biết rồi hả?”
“Ờ. Nghe được khi cô với Blanche uống trà ở phòng khách”
Bộp, quyển sách bị Verite đóng lại. Tới lúc ấy thì Verite mới quay sang nhìn tôi, nhưng ánh mắt của cậu ta vẫn thờ ơ như trước.
Ư, tôi quên béng mất, tên nhóc này chính là chuyên gia thông tin. Tôi đã định khoe khoang với Verite, vậy mà cậu ta lại trả lời đúng ngay trong 1 lần sao……….
Tôi ngồi thụp xuống ghế. Có hơi tiếc chút, nhưng mà tôi đâu thể bỏ qua việc khoe khoang được!
“Đúng thế. Lần này ta đã quyết định sẽ tham gia tiệc trà cùng với các tiểu thư. Chuyện này đều nhờ Blanche của chúng ta cả đấy”
Sau khi Blanche gặp Karin, cô bé đã tới gặp tôi và hỏi là có sao không nếu mời nhiều tiểu thư của các gia đình quý tộc tới.
Cực kỳ hoan nghênh luôn ấy. Tôi thực sự rất tiếc nuối vì đã không thể trò chuyện đàng hoàng với các tiểu thư vào đợt lễ hội quốc khánh. Nếu nói về việc khiến tôi hơi vướng bận thì…..
“Còn mời cả Karin tới tiệc trà nữa mà?”
“Ừ. Cô ấy nói với Blanche là muốn uống trà cùng với ta”
…chính là Karin. Rõ ràng là cô ấy không thích tôi, vậy mà lại muốn tôi cùng tham gia tiệc trà ư?
“Đáng ngờ, đáng ngờ quá. Mùi đáng ngờ bốc nồng nặc”
Verite nhăn mặt như thật sự ngửi thấy mùi hôi thối. Quả thực là tôi cũng thấy hình như Karin đang có ý đồ gì đó.
Dù vậy nhưng từ chối thì cũng khó xử. Bởi vì có khả năng là toàn bộ kế hoạch tiệc trà sẽ đổ vỡ, Blanche cũng sẽ buồn nữa.
“Karin sẽ làm gì nữa nhỉ? Cỡ giẫm váy thôi thì cũng không sao………”
“Chắc sẽ lại làm gì đó thôi. Dù vậy nhưng cứ gọi cô ta tới”
“Tại sao?”
“Dù sao thì cô ta cũng định làm trò gì đấy với cô mà, nếu vậy thì tốt hơn là để cô ta làm chuyện đó ở nơi mà con mắt của tôi có thể chạm tới”
Verite nói như vậy và nhoẻn miệng cười. Đáng, đáng tin cậy quá đi……!
Đúng như lời Verite nói, nếu Karin có định làm trò gì thì tốt hơn hết là để cô bé làm chuyện đó ở trong cung. Bởi vì Verite không thể đi ra ngoài cung được.
“Được rồi. Nếu vậy thì ta phải yên lòng mà chuẩn bị cho tiệc trà chứ nhỉ. Haa, cuối cùng thì ta cũng sắp có bạn rồi.”
Bạn bè. Từ ‘bạn bè’ vốn ngọt ngào như thế này sao?
Các tiểu thư khác thường cùng nhau đi dã ngoại, đi mua sắm, đi chèo thuyền cơ mà.
Nếu trở nên thân thiết thì tôi cũng có thể cùng họ làm những chuyện đó phải không? Là Vương Phi nên chuyện này hơi khó sao? Dù vậy nhưng tôi vẫn thấy mong chờ quá đi.
Tâm tư xao xuyến khiến cho khóe miệng của tôi cứ vô thức nhích lên. Rồi đột nhiên tôi chạm mắt với Verite.
Verite nhìn tôi với gương mặt lầm lì. Sao cậu ta lại thế? Khuôn mặt cười của tôi man rợ quá hả?
“Thiếu hả?”
“Hử? Gì cơ?”
Đột nhiên bảo thiếu cái gì cơ? Verite tiếp tục nói với giọng điệu sưng sỉa.
“Bạn bè. Có tôi rồi mà vẫn thiếu hả?”
______
<Tuần sau sẽ phát quà nha…tuần này mị bận>