Trans: Tama07
<Bộ này liên quan khá nhiều tới thời trang, nên từ giờ mình sẽ kiếm ảnh liên quan tới các loại trang phục được nhắc tới và up ở cuối chap nhé>
_____________________
“Ôi trời Karin-nim……..Lần đầu tôi nhìn thấy loại trang phục này”
Sự ngạc nhiên thoáng hiện lên trên khuôn mặt của tất cả mọi người. Karin cảm nhận được chiến thắng của mình, cô nở nụ cười hài lòng.
“Vâng. Trang phục này cũng không cần mặc nịt eo và lồng váy. Vậy nhưng không giống như đồ ngủ, có phẩm giá và thanh tao”
Karin mặc bộ váy dài tới mắt cá chân. Bộ váy được chia đôi theo chiều dọc, hai bên là hai loại vải khác nhau.
Bên trái vải màu trắng, bên phải là vải màu xanh. Bộ váy không được trang trí thêm dây nơ hay diềm xếp nhưng phần khuỷu tay lại có đính thêm một dải tippet dài.
Và điều nổi bật hơn tất cả là biểu tượng được thêu trên váy. Biểu tượng rắn cuộn quanh thanh kiếm, đó chính là gia huy của nhà Công tước Stork.
Dù chỉ là loại vải được sử dụng để may trang phục nhưng áp lực tỏa ra là bởi uy thế của gia tộc Stork.
Karin được biết đây là loại váy từng thịnh hành trong quá khứ. Cô cảm thấy hơi tiếc vì các nhà thiết kế đã không thể tạo ra một bộ váy hoàn toàn mới, nhưng Karin cảm thấy hài lòng trước sự dao động của các tiểu thư. Abigail chắc hẳn là đang ngạc nhiên và chắc hẳn cô ta đang cảm thấy bị tổn thương lòng tự trọng.
Cô ta đang làm nét mặt như thế nào vậy? Kinh ngạc sao? Hay là tự ái? Dù thế nào thì chắc hẳn là cô ta đang nhăn nhó.
Karin vui thú tưởng tượng ra khuôn mặt của Abigail và đưa mắt sang nhìn. Vậy nhưng nụ cười của cô lập tức tắt vụt.
Cô không cảm nhận được cảm xúc tiêu cực nào từ Abigail. Mắt cô ta lấp lánh như là tìm thấy được viên ngọc mới.
“Thì ra đây là váy mi-parti!”
Giọng nói của Abigail tràn ngập sức sống. Karin bị dao động mạnh trước phản ứng ngoài dự khiến của Abigail và cả việc cô ta biết về bộ váy này.
“………ngài biết về bộ váy này sao”
“Ta có biết nhưng đây là lần đầu được thấy tận mắt! Thì ra là kiểu váy mang lại cảm giác như thế này. Quả thực rất hợp với cô!”
Chẳng có ý chế giễu nào trong lời khen của Abigail. Cũng không có vẻ là cô ta đang cố tình tỏ ra bình thản.
“Ta có thể nhìn gần hơn được không”
“Cứ, cứ thế đi ạ”
Ngay khi được chấp thuận, Abigail lập tức tới gần Karin. Karin giật mình khi Vương Phi đột nhiên bước vào trong phạm vi của cô.
Ngược lại với Karin, Abigail làm nét mặt thích thú. Cô ta xem xét chỗ này chỗ nọ trên bộ váy và thích thú trầm trồ.
“Hôô, lỗ khuy áo được xử lý như thế này sao. Nếu trang trí thêm như thế này vào đây thì……..”
Ánh mắt của Abigail quá ngay thẳng khiến Karin điếng người, cô còn cảm thấy bẽ mặt nữa. Bị ánh mắt soi xét của Abigail chạm tới khắp nơi, Karin cảm giác như đang bị gỡ bỏ lớp vũ trang.
“Tiểu thư nâng tay lên một lát được không? Có thể xoay một vòng được không? Ôi trời, đẹp quá. Mm, ta hơi muốn xử lý phần tán váy……..”
“Xin, xin hãy ngừng lại!”
Karin run bần bật và lùi lại sau. Mặt cô đỏ bừng lên như bị chạm vào lửa.
Nét mặt của Abigail trở nên tiếc nuốc, rồi cô ta lập tức nói với vẻ có lỗi.
“Ah, xin lỗi tiểu thư. Có vẻ ta đã quá phấn khích rồi”
Cảm thấy bẽ mặt và xấu hổ, Karin không biết phải cư xử thế nào. Tại sao, tại sao mình lại cảm thấy như thế này? Rõ ràng mình tới đây để đè bẹp Abigail cơ mà…
Karin không ngờ được là Abigail sẽ vui tới mức này. Không hiểu sao cô có cảm giác mình bị thua. Khi Karin đang run bần bật thì một tiểu thư lên tiếng.
“Thưa Vương Phi, rốt cuộc bộ váy này là loại trang phục như thế nào vậy ạ?”
Nghe thấy câu hỏi ấy, Abigail lập tức ngước đầu lên. Đôi mắt tím của cô tươi trẻ như khóm hoa vừa bừng nở.
“Vâng. Đây được gọi là váy mi-parti, đã từng là xu hướng thịnh hành vào vài trăm năm trước. Rất thanh nhã và cổ xưa đúng không?”
Abigail phấn khích trả lời. Cô ta đã trưởng thành chứ không còn là trẻ con mà lại thể hiện sự vui mừng một cách vô tư như vậy sao? Một trong số những tiểu thư nhìn thấy dáng vẻ ấy của Abigail phát ra tiếng ‘fu’ và lỡ bật cười.
Tiếng cười ấy cứ như là tín hiệu khiến cho sự tĩnh lặng bao bọc lấy bầu không khí trong chốc lát. Vị tiểu thư nhận ra lỗi lầm của mình.
“Xin, xin thứ tội, thưa Vương Phi. Bởi vì trông ngài rất đáng yêu khi thể hiện tình yêu với bộ váy……Ah, à không, không phải thế………!”
Khuôn mặt của tiểu thư tái mét khi nhận ra tội của mình. Nhìn Vương Phi rồi bật cười, rồi còn dám dùng từ ‘đáng yêu’ với Vương Phi nữa sao?
Thế này thì cô chẳng thể nói được gì dù có bị kéo đi nhận phạt đòn roi. Thế nhưng trông Vương Phi không có vẻ gì tức giận. Trái lại hai bên má của Abigail ửng đỏ vì xấu hổ.
“Hpm, hpm. Có vẻ ta đã mất bình tĩnh rồi. Bộ váy khiến ta vô thức trở nên phấn khích quá………”
Vương Phi quá đỗi dễ thương khiến cho tất cả các tiểu thư há hốc miệng. Chỉ mới lúc trước, họ còn cảm thấy e ngại và dè dặt trước Vương Phi.
Vương Phi lại là người giản dị, vui vẻ và hiền lành thế này sao? Dù họ đã nghe Clara nói nhưng vẫn không thể tin được.
Các tiểu thư bắt đầu thả lỏng nét mặt. Một tiểu thư hơi ngập ngừng rồi lên tiếng.
“Vương Phi hình như rất am hiểu về các loại váy. Liệu ngài có thể nói cho chúng tôi biết về loại váy khác không ạ?”
“Có vẻ tiểu thư cũng quan tâm tới các loại váy nhỉ! Được thôi. Vào thời mà mi-parti thịnh hành thì còn có váy cotehardie………….!”
Abigail bắt đầu tỉ tê như cá gặp nước. Các tiểu thư lắng nghe lời cô nói với nói thái độ hoàn toàn khác với trước đó.
Không phải là nịnh bợ hay làm vẻ duyên dáng, mà họ thực sự cảm thấy vui vẻ khi nghe câu chuyện của Abigail.
Từ khi nào mà bầu không khí trong phòng trà lại trở nên giống với giảng đường. Tới lúc này, Karin mới định thần lại. Từ lúc nào mà Abigail lại nhận được sự chú ý.
Karin cảm thấy phẫn uất và trống rỗng. Cô thật sự đã rất tự tin vào lần này. Cô đã tin rằng có thể thu hút ánh mắt của mọi người.
Karin đã sai các nhà thiết kế làm ra bộ váy không sử dụng lồng váy và nịt eo, phải khó khăn lắm mới làm ra được bộ váy này cơ mà……… cơ mà vẫn vô vọng thế này…….
Cảm giác hứng khởi của Karin đã bị xóa sổ từ lúc nào, giờ đây thứ còn lại chỉ là cảm giác thất bại nghiệt ngã.
“…….tôi có việc nên cáo từ trước vậy”
“T-iểu thư K-arin?”
Karin nuốt ngược sự phẫn nộ vào trong lòng và đứng bật dậy. Dù biết rằng hành động của mình là vô lễ nhưng cô chẳng thể làm khác được. Karin không muốn ở đây thêm chút nào nữa.
Karin rời khỏi phòng trà, bỏ lại các tiểu thư đang hoang mang. Cô cảm giác dường như nước mắt sắp trào ra. Hôm nay cô đã kỳ vọng nhiều vậy cơ mà. Hôm nay cô đã nghĩ là có thể chiến thắng cơ mà.
Trong khi đang nghiến răng và bước đi, Karin cảm nhận được nhiều ánh mắt lạ thường. Quay mặt lại sau, cô thấy đám lính canh đang nhìn mình.
Họ vội vã quay mặt đi khi chạm mắt với cô……..có gì đó bất thường.
Ánh mắt quá bất thường để có thể coi là ánh mắt ngắm nhìn cô vì sự xinh đẹp. Nét mặt họ xuất hiện biểu hiện của một loại kinh ngạc.
Karin không hiểu tại sao họ lại nhìn mình với ánh mắt như vậy. Vì mình đi về sớm nên họ mới như vậy sao?
Cô đi qua bọn họ và bước chân xuống cầu thang. Trước mặt cô có một cái gương toàn thân. Trên mặt gương phản chiếu toàn bộ cơ thể cô.
Bộ váy còn xinh đẹp hồi sáng giờ đã trở nên tồi tàn như mảnh chiếu cũ. Karin muốn lập tức về nhà thay đồ.
Khi định vội vã bước đi, Karin đứng sững lại. Thứ gì đó lọt vào trong tầm mắt của cô.
Màu đỏ. Màu đỏ máu rõ rệt.
Karin kinh hãi và quay đầu lại nhìn phía sau. Máu đỏ dính vào phần sau mông.
Là kinh nguyệt. Màu đỏ lại càng trở nên rõ rệt hơn trên nền vải trắng, giống như là vết máu nhỏ lên mặt tuyết.
Lúc này cô mới hiểu được ánh mắt của đám lính canh. Karin định che phần đó đi nhưng lại không thể. Cô không có thứ gì đủ để che được cơ thể mình.
Cô hoảng loạn. Tại sao kinh nguyệt lại đột ngột tới vậy? Chu kỳ kinh nguyệt trở nên bất thường từ sau khi cô bắt đầu thắt chặt nịt eo.
Mặc cho lý do là gì, Karin trở nên lúng túng. Những giọt nước mắt mà cô đã kìm nén lại chực trào.
Đã bị bẽ mặt, rồi lại còn bị dính máu kinh nguyệt trên váy nữa, chẳng còn từ ngữ nào để nói hết sự bi thảm của cô.
Việc này mà tới tai cha thì mình sẽ phải nghe lời trách mắng như thế nào đây? Karin không muốn nghĩ tới.
Karin sụt sùi trong khi đang nép mình ở một góc tại hành lang. Cô không thể tới nơi có xe ngựa với bộ dạng thế này được. Vậy nhưng cô cũng không thể ngồi mãi một chỗ.
Khoảnh khắc mà cô chỉ biết khóc trước cảm giác bơ vơ, Karin nghe thấy tiếng bước chân của ai đó. Tiếng bước chân đang chạy về phía cô.
“Tiểu thư Karin!”
Giọng nói mà cô ghét phải nghe nhất trên đời, vậy nhưng lạ lùng thay, cô lại cảm thấy giọng nói ấy như là cứu tinh của mình.
Abigail đang chạy tới chỗ cô, với khuôn mặt rất khẩn cấp.
Dù có vẻ thật ngốc nghếch nhưng Karin lại cảm thấy an tâm khi nhìn thấy khuôn mặt ấy. Karin chưa từng nhìn thấy ai đi tìm cô với vẻ mặt buồn bã như vậy.
Vậy nhưng cô lập tức trách móc bản thân. Mừng rỡ khi thấy Abigail sao?
Cô không muốn phơi bày bộ dạng yếu đuối của mình. Karin dùng mu bàn tay lau nước mắt một cách thô bạo.
Dù vậy nhưng nước mắt vẫn giàn dụa. Karin hung hăng hỏi với khuôn mặt lem nhem.
“Sao vậy? Abigail-nim”
“Ch-uyện là……Lúc nãy ta có thấy vệt máu khi cô đi ra…”
“Vậy thì sao ạ? Ngài tới để sỉ nhục tôi sao?”
Karin cảm thấy nhục nhã tới muốn chết. Chắc chắn là cô ta sẽ chỉ trỏ mình và tỏ ra khinh bỉ chứ gì.
Vậy nhưng Abigail không hề chế ngạo Karin. Cô ta chỉ quấn một tấm khăn choàng lớn quanh người Karin.
“Trước tiên hãy che đi bằng cái này và tới phòng của ta. Ta sẽ cho cô đồ để thay.”
Abigail chỉ nhìn cô với khuôn mặt ngập đầy lo lắng. Không hề có biểu hiện chế nhạo Karin trên mặt Abigail, dù chỉ là một chút.
……..liệu có ổn không nếu đi theo cô ta? Karin nghĩ vậy.Cứ ngồi đây như thế này thì cũng chẳng có tác dụng gì. Karin gật đầu sau vài phút do dự.
Abigail đem Karin tới phòng mình. Và hối hả ra lệnh cho đám hầu gái.
“Ta đã chuẩn bị đồ thay trong phòng tắm. Kích cỡ có thể khác một chút nhưng mặc trong một lúc thì sẽ ổn thôi. Nếu có gì cần nữa thì tiểu thư hãy cứ nói ra.”
“……..”
Karin không nói gì cả. Kể cả lời cảm ơn cũng không thể thoát ra khỏi cổ họng của cô.
Abigail chỉ nói vậy và rời đi. Khi còn lại một mình, Karin cảm nhận được sự căng thẳng đang giảm dần.
Cô đi vào trong phòng tắm. Cô nhìn thấy váy chemise được gấp gọn gàng đặt trên giá, cùng với đồ lót và băng vệ sinh.
Karin cẩn thận cầm váy chemise lên nhìn. Bộ váy mềm mại như lông chim.
Karin vô thức bật cười. Mình lại có thể mặc cái bộ váy mà nhất quyết không mặc dù nóng thế nào trong hoàn cảnh này ư?
Cô rửa ráy bằng nước ấm rồi thay đồ. Dù tâm trạng đã trở nên ổn hơn nhưng Karin vẫn còn ủ rũ.
Bước ra ngoài phòng tắm, cô thấy Abigail đang ngồi ở chỗ cách đó hơi xa. Karin ngần ngại tiến lại gần.
“Tôi đã thay xong rồi…….”
Nghe thấy giọng nói, Abigail quay đầu lại. Cô ta tiến lại gần Karin.
“Thật may là kích cỡ vừa với tiểu thư. Ta sẽ gửi lại bộ váy cô mặc hôm nay sau khi nó được giặt, như vậy có được không?”
Karin gật đầu. Abigail trở nên an tâm. Nhìn thấy cô ta như vậy khiến Karin trở nên hoang mang.
Abigail bị đánh giá là người đàn bà độc ác. Phù thủy độc địa đắm mình trong sự xa hoa, hành hạ người dưới và gây áp lực lên đứa con gái ghẻ là Blanche.
Là đối thủ chính trị, là tình địch, là kẻ thù của Karin.
“……tại sao”
Karin bấu chặt váy và nói
“Tại sao lại giúp đỡ tôi?”
Giả như nhìn thấy Abigail bị rỉ máu kinh nguyệt thì chắc chắn cô sẽ chế nhạo cô ta. Sẽ không chìa tay ra giúp đỡ cô ta.
Nếu hỏi lý do thì là bởi vì Abigail là kẻ thù của Karin. Bởi vì gia tộc cô căm ghét cô ta.
Và chắc chắn là Abigail cũng như cô. Nhận được câu hỏi của Karin nhưng khuôn mặt Abigail vẫn trầm tĩnh.
Thay vì trả lời, Abigail khoác tấm khăn đang cầm lên người Karin. Tấm khăn ấm áp và mềm mại.
“Bởi vì ta hiểu nỗi khổ của cô”
Nghe thấy lời nói ấy, Karin có cảm giác như trái tim vừa ngừng đập. Abigail nói tiếp với giọng nói trầm lặng.
“Cùng là phái nữ, ta biết tiểu thư xấu hổ và khó xử thế nào. Vì thế ta đã giúp cô”
“Kể cả khi tôi là con gái của Công tước Stork?”
“Cô là con gái của ai cũng không quan trọng, ta vẫn sẽ giúp cô”
___________
Váy mi-parti mà Karin mặc kiểu như này.
Váy cotehardie