Trans: Tama07
_____________
Thấy Millard tỏ nét mặt kỳ cục, Sablian nói thêm.
“Ta không muốn lại có những lời đàm tiếu về mối quan hệ bất hòa giữa ta và Abigail”
Với Millard thì lời nói ấy nghe như là lời biện minh. Anh đột nhiên nghĩ tới đứa cháu trai nhỏ tuổi cuả mình.
Thằng bé năm nay mới lên 14. Cháu của anh thường hay ném hoa hay bánh kẹo cho một bé gái nhỏ hơn nó một tuổi.
Và thằng bé luôn luôn nói kèm thêm một câu. Bảo là cứ thế cho thôi, nó dẫm phải hoa, nó không thích ăn kẹo. Dù nói thế nhưng thằng bé vẫn chẳng thể nào nhìn thẳng vào mắt của cô bé trước mặt.
Tại sao Millard lại nghĩ tới đứa cháu trai nhỉ? Nhìn vị Vua máu lạnh và liên tưởng tới cháu trai sao? Quả thật là chuyện vừa khôi hài, vừa bất kính.
Sablian tỏ ra không còn hứng thú với cờ vua nữa, Millard cũng đứng dậy.
“Hiện giờ các đại thần đang tạm thời yên ắng nhưng rốt cuộc nếu không sinh thêm người nối dõi thì bọn họ sẽ lại vậy thôi”
“Không sao cả. Vì Vua đời tiếp theo sẽ là Blanche. Với cả Công tước Raven có vẻ cũng chưa có ý định kết hôn”
Sablian nói như vậy và bỗng cau mày lại như là giẫm phải gai.
Raven. Anh nói ra cái tên ấy mà không nghĩ gì nhiều, nhưng đầu lưỡi lại cảm thấy đăng đắng. Khi cái tên ấy phát ra từ chính miệng mình thì Sablian nghĩ tới cảnh Raven và Abigail ở cùng nhau.
Khi ấy, Raven nở nụ cười dịu dàng với Abigail. Đó cũng không phải chuyện gì đặc biệt, bởi vì Raven luôn tươi cười với bất kì ai.
Tới lúc này, vẫn chưa xảy ra xung đột chính trị nào giữa Sablian và Raven. Raven đã sống im lặng cho tới tận bây giờ. Raven không kết hôn hay sinh con tạo ra phiền phức cho Sablian. Điều đó cứ như là mang hàm ý ‘tôi không quan tâm gì tới quyền lực, vậy nên hãy cư xử như tôi là người không tồn tại’.
Vậy nhưng mỗi khi nhìn thấy Raven, Sablian cảm thấy khó chịu không rõ vì sao. Giữa lúc ấy, hắn ta tiếp cận Abigail. Anh nhớ lại việc Raven đã khiêu vũ cùng Abigail vào năm ngoái.
Sự e sợ đột ngột ùa tới tâm trí anh. Raven có tính cách dịu dàng, tình cảm. Trông Abigail cũng không có vẻ ghét Raven.
Giả như, Abigail phải lòng bởi sự dịu dàng ấy của hắn thì…
Những lỗi lầm mà Sablian gây ra tới tận bây giờ càng khiến cho anh cảm thấy nôn nao hơn. Anh cứ như là quân cờ bị dồn vào thế bí.
Phải làm thế nào để có được trái tim của cô ấy đây? Anh mím môi và suy nghĩ, rồi bỗng sực nhớ ra điều gì đó.
Phải rồi, sắp tới sinh nhật của Abigail.
Sau một hồi suy nghĩ, Sablian gọi đầy tớ. Anh ra lệnh với khuôn mặt đanh thép.
“Triệu tập những thương nhân mà Abigail thường hay gọi vào cung. Triệu tập toàn bộ, không bỏ sót một ai”
* * *
Mái tóc đen tuyền kẹp giữa các ngón tay thật mượt mà. Tôi đang tết tóc cho Blanche.
Blanche có vẻ vui, con bé đang ngâm nga. Đứa trẻ ở trong lòng tôi vừa mềm mại vừa ấm áp giống như một con thú nhỏ.
“Xong rồi. Công chúa Blanche”
Tôi cầm lấy cái gương cầm tay đặt ở trên bàn. Blanche nhìn thấy mình trong gương và giật mình ngạc nhiên.
“W-oa! Đẹp quá! Làm sao ngài có thể tạo hình bông hoa như thế này vậy ạ?”
Tốt lắm, quá hài lòng! Hai bông hoa hồng đang nở ở hai bên đầu của Blanche. Tôi tết tóc và quấn lên khiến nó trông khá giống màn thầu.
“Abigail-nim cứ như pháp sư vậy!”
“Làm sao con biết thế?”
Tôi nói đùa và chọc vào má của Blanche. Có vẻ như con bé cảm thấy rất thần diệu, nó không thể rời mắt ra khỏi gương.
“Abigail-nim thật sự rất tài ba. Thiết kế nhiều đồ đẹp này, lại còn biết tết tóc đẹp nữa……!”
“Thật may là con thấy thích”
Thấy Blanche tíu tít như vậy khiến tôi cảm thấy hãnh diện. Tôi đã học tết tóc vì biết đâu sẽ dùng tới, nhưng thật may vì nó không trở thành vô nghĩa.
Ngày mai phải tết tóc bông lúa cho Blanche mới được. Ngày mốt thì phải tết kiểu tóc gì đây ta? Blanche sẽ dễ thương kể cả khi để tóc tết hai bên đơn giản!
“Mm, Abigail-nim”
Từ lúc nào mà Blanche đã nhìn tôi chứ không nhìn gương nữa. Đôi mắt xanh lam to tròn đang phản chiếu hình ảnh của tôi.
“Vâng. Công chúa Blanche”
“Abigail-nim không tết tóc ạ?”
Hả? Tôi hả? Tôi hơi hoang mang vì Blanche đang nhìn tôi bằng khuôn mặt ngây thơ.
“Ta ổn. Ta thích làm đẹp cho người khác hơn”
“Abigail mà tết tóc hoa hồng thì sẽ rất xinh đẹp cơ mà. Abigail-nim còn không hay đeo trang sức nữa……”
Giọng nói của Blanche có nửa kì vọng, nửa tiếc nuối. Mm. Phải giải thích chuyện này thế nào đây ta.
Tôi quan tâm tới thời trang nhưng lại chưa từng tự làm đẹp cho bản thân. Dù hiện tại tôi đang trong cơ thể của Abigail xinh đẹp, nhưng kiếp trước tôi vốn là một cô gái mập lùn xấu xí.
Blanche tết tóc hoa hồng thì sẽ nhận được sự yêu mến từ tất cả mọi người, nhưng tôi mà làm thế thì sẽ chỉ nhận được sự chế nhạo mà thôi. Việc tôi chọn thiết kế quần áo trẻ em cũng là vì vậy. Khi còn học đại học, thường thì người ta sẽ bắt đầu từ việc thiết kế quần áo cho chính bản thân mình.
Vậy nhưng tôi lại không thể mặc những bộ đồ của nữ giới mà tôi đã thiết kế theo số đo của người mẫu. Những bộ đồ như thế không dành cho người béo lùn như tôi. Những bộ đồ không phải do tôi thiết kế cũng thế.
Mấy bộ đồ free size bán trên đường là loại đồ vừa với mọi người, nhưng tôi lại không mặc vừa. Có thể tự do ăn mặc là đặc quyền chỉ dành cho những người mặc cỡ 55 trở xuống mà thôi. (Cỡ 55 của Hàn tương đương với cỡ S nha)
Việc làm đẹp cũng vậy. Những người xấu xí mà làm đẹp thì sẽ trở thành đối tượng bị chế giễu. Bởi vậy nên dù tôi có quan tâm tới thời trang và trang điểm nhưng cũng không bộc lộ ra ngoài.
Tôi sợ bị khinh miệt. Làm đẹp cũng bị chế giễu, không làm đẹp cũng bị chế giễu. Với tôi thì vế sau còn tốt hơn. Mặc dù bây giờ tôi đã trở thành một cô gái xinh đẹp và không cần thiết phải sợ hãi nữa.
Đột nhiên tôi sợ rằng khi nhìn vào trong gương, thì bên trong đó lại phản chiếu khuôn mặt thật của tôi chứ không phải Abigail.
Tới bao giờ thì tôi mới có thể chấp nhận khuôn mặt Abigail là khuôn mặt của mình đây?
Thế nhưng tôi không thể nào nói chuyện như vậy với Blanche được. Tôi xoa đầu cô bé và nói.
“Thiết kế đồ cho Blanche thôi là ta đã thấy mãn nguyện rồi”
“Không lẽ……”
Ánh mắt của Blanche vẫn đầy lo lắng. Đứa trẻ ấy nhìn tôi và mở lời.
“Không lẽ vì thiếu ngân sách nên ngài mới không mua đồ ạ?”
Hể? Con bé lại nói gì nữa vậy?
“Ngài mua đồ xuân cho con, lúc nào cũng mua váy rồi giày cho con…… Con, con sẽ chuyển tiền của con cho ngài! Nên hãy mua hết đi ạ!”
Blanche nắm chặt hai nắm tay và nói. Trông con bé như là sẽ mang hết ngân sách ra cho tôi vậy.
“K-hông phải đâu! Không phải thế đâu. Ngân sách của ta nhiều lắm. Thật đấy! Bệ hạ còn tăng thêm ngân sách để tổ chức tiệc nữa!”
Không phải tôi nói cho có lệ đâu, thật sự là ngân sách của tôi rất dư dả. Trái lại thì ngân sách quá nhiều lại là vấn đề đối với tôi.
Gần đây tôi chỉ dùng tiền vào việc mua nguyên liệu làm trang phục và trả tiền công cho các thợ làm váy.
Lần này dù có mở tiệc thì ngân sách cùng sẽ dư rất nhiều. Nhận được nhiều ngân sách thế này có ổn không nhỉ? Quốc khố của đất nước này có sao không nhỉ?
Ư, kiếp trước thì lo lắng vì thiếu tiền thế mà kiếp này lại lo lắng vì nhiều tiền quá sao?
Nếu là Abigail thì cô ta sẽ xài hết sạch ngân sách một cách phóng đãng. Ư hức hức. Tôi đang ra vẻ là Vương Phi nhưng thực chất vẫn chỉ là thị dân.
“Ta chỉ là không quan tâm nhiều tới trang sức nên mới không mua thôi. Con đừng lo lắng”
“Ngài…..không thích trang sức ạ?”
Blanche trở nên kinh ngạc. Cô bé lẩm bẩm như đang không biết phải làm thế nào.
“Ph-ải, phải làm sao đây…… nếu vậy thì quà cho Abigail-nim…..”
“Vâng? Quà gì cơ?”
“Ah! Chuyện, chuyện đó……!”
Có vẻ là tới lúc này Blanche mới nhận ra là mình đang lẩm bẩm, con bé đưa hai tay bịt miệng. Vậy nhưng không thể nào mà rút lại những lời đã nói ra được.
“Ư ư….con đã định giữ bí mật mà”
Bờ vai của Blanche xịu xuống. Rồi cô bé lén lút liếc nhìn tôi.
“Là quà sinh nhật cho Abigail-nim ạ………”
Ah, thì ra Blanche định tặng trang sức làm quà sinh nhật cho tôi. Cô bé mân mê vạt váy của tôi.
“Con đã nghĩ phải tặng quà sinh nhật gì cho Abigail-nim…….Vì lần nào ngài cũng tặng quà cho con hết, nên con cũng muốn tặng thứ gì đó thật tốt cho ngài…….”
Thấy Blacnhe ủ rũ khiến khóe miệng của tôi cứ lúc nhúc. Không được phép cười vậy mà con bé đáng yêu quá khiến tôi cứ phải bật cười. Vì quà sinh nhật cho tôi mà con bé đã bận tâm như thế này cơ đấy.
Tôi vuốt ve Blanche. Con bé y hệt như một thiên thần bé nhỏ và dịu dàng! Nhất định là ở trên thiên đàng đang náo loạn. Bởi vì thiên thần đáng yêu nhất đã đào tẩu mất rồi.
“Cảm ơn, công chúa Blanche. Nhưng không cần quà cáp gì đâu. Chỉ cần có tấm lòng của con như vậy là ta đã vui rồi”
“Dù thế nhưng……”
Khi Blanche đang ngập ngừng thì Norma bước vào trong phòng. Cô ấy cúi sập người và nói.
“Abigail-nim. Quốc Vương Bệ Hạ đã tới ạ”
“Bệ hạ ư?”
Mới ăn cùng nhau hôm qua mà? Tối qua cũng gặp nhau một lúc nữa. Tôi tự hỏi là tại sao ban ngày mà anh ta cũng tới tìm tôi nữa?
“Mời ngài ấy vào”
Một lát sau, Sablian bước vào trong. Blanche đứng bật dậy và chào anh ta.
“Thỉnh an Phụ hoàng”
“Ừ. Thì ra con đang ở cùng Abigail”
Có vẻ là anh ta không biết Blanche đang ở đây. Ánh mắt của Sablian dừng lại ở đầu Blanche trong chốc lát.
Tóc tôi tết đẹp lắm phải không nào? Lập tức khen ngay đi! Vậy nhưng thay vì khen thì anh ta lại chỉ hỏi một câu với chất giọng lạnh nhạt.
“Tóc con có hình dạng gì thế? Mất hết uy nghiêm”
“Ah, Mm……… Đây là Abigail-nim đã tết cho con mà….”
“Không uy nhiêm nhưng lại rất đẹp. Lộng lẫy và rất hợp với con. Mặc dù không cần để kiểu tóc như vậy tại phòng riêng”
“Cảm ơn Người….”
Thay đổi thái độ ở đẳng cấp quốc gia luôn ấy. Kết quả thì anh ta cũng đã khen Blanche xinh đẹp nên tôi sẽ bỏ qua lần này vậy.
“Bệ hạ, ngài tới đây có chuyện gì vậy?”
Tôi hỏi anh ta bằng chất giọng có chút thờ ơ. Sablian hắng giọng mấy lần rồi lên tiếng.
“Không phải sắp tới là sinh nhật của Phu nhân sao? Thế nên ta mang quà tới”
Hửm? Quà? Sablian dứt lời và những đầy tớ lũ lượt đi vào trong. Tất cả bọn họ đều đang bê những cái hộp hoa lệ tới mức có thể nói rằng cái hộp chính là quà.
Sablian cầm lấy một cái hộp bằng cử chỉ khô khan. Ngay khi cái hộp được mở ra, chuỗi vòng cổ ở bên trong đón ánh mặt trời và tỏa ánh sáng rực rỡ.
Đó là chuỗi vòng cổ sapphire lớn giống với màu mắt của Sablian. Màu xanh lam đậm đầy cuốn hút.
Hàng chục ánh xanh lam lấp lánh lên mỗi khi nhận được ánh mặt trời. Sapphire thì vậy rồi, nhưng những viên kim cương bé được trang trí xung quanh chắc hẳn cũng có giá không nhỏ.
Điên rồi, điên mất rồi. Rốt cuộc thì thứ ấy giá bao nhiêu vậy? Các thị nữ đứng xung quanh cũng đang tròn mắt.
“Còn có những thứ khác nữa”
Theo lời Sablian, các đầy tớ lần lượt mở nắp hộp. Vương miện, nhẫn, vòng tay, hoa tai…… Mỗi khi nắp hộp mở ra thì các thì thị nữ lại phát ra âm thanh như tiếng rên rỉ.
“Nàng có ưng ý không?”
Dù đem tới những món quà khoa trương như vậy giọng nói của Sablian vẫn điềm nhiên.
“Ah, vâng…..thiếp rất ưng ý”
Tôi chết lặng người. Sao đột nhiên anh ta lại cho tôi những thứ này? Thế này là quá nhiều để coi là quà sinh nhật. Tôi đâu có làm chuyện gì đáng để nhận được những món đồ như thế.
Nhận được những món quà quý giá thì đáng ra phải vui mừng, vậy nhưng trái lại, tôi cảm thấy bất an.
Dẫu có nhận thì tôi cũng chẳng làm gì được với những món đồ này…….. Nếu người ta mà điều tiếng xa xỉ thì phải biết làm sao.
Tôi đông cứng như hòn đá, không thể nhận mà cũng không thể khước từ món quà Sablian mang tới.
Sablian chỉ lặng lẽ nhìn tôi. Anh ta tỏ vẻ hoài nghi rồi nói với những người khác.
“Ta muốn nói chuyện với Vương Phi một lúc, tất cả hãy lui ra”
Rồi anh ta hơi ngập ngừng và nói tiếp.
“Blanche, con cũng tránh mặt một lát đi”
Ơ? Ơ? Sao anh ta lại đuổi mọi người ra? Mọi người không nói gì mà ra khỏi phòng, bởi vì Vua đã bảo ra ngoài thì họ buộc phải đi ra.
Blanche nhìn chúng tôi một lúc rồi cũng đi ra ngoài. Còn lại mỗi hai chúng tôi, bầu không khí trở nên khó xử.
Chuyện này là vì tôi không thích khi nhận được quà sao? Ah, cái này vốn dĩ là phải diễn kịch với nhau cho ăn khớp thế mà tôi lại ngẩn ra. Khi tôi đang bối rối thì giọng nói của Sablian phát ra.
“Quà không vừa ý nàng sao?”
Tôi liếc nhìn khuôn mặt của Sablian. Trông anh ta không có vẻ tức giận. Chỉ là có vẻ thắc mắc. Tôi hơi ngập ngừng rồi lên tiếng.
“Ah, chuyện đó…..không phải là thiếp không thích. Mà là những món quà ấy quá nhiều”
“Không hề nhiều”
Sablian điềm nhiên nói. Không thể cảm nhận được đó là nói dối, đến cả tôi cũng suýt tin anh ta.
“Tặng nàng những thứ quý giá hơn thế này thì vẫn còn thiếu. Như thế này tuyệt đối không hề nhiều”