Trans: Tama07
__________________
“Vâng. Chẳng phải là công dụng gì đặc biệt”
“Không phải là công dụng đặc biệt ư? Đó là công dụng cực kỳ tốt luôn ấy chứ?”
Tôi trở nên cực kỳ phấn khích. Ma đạo cụ có thể xóa lớp trang điểm cơ đấy! Dù công dụng vốn dĩ của nó không phải thế nhưng mà vẫn đỉnh quá.
Những ngày về nhà nằm xoài lên giường sau ca đêm, tôi đã luôn ao ước giá như máy tẩy trang được phát minh ra.
Khi trở thành Abigail tôi cũng không thể thoát được việc phải tẩy trang. Trái lại thì còn kham khổ hơn.
Đánh phấn lên mặt và tô phần mắt bằng bột được mài từ terracotta hoặc đá turquoise. Còn son phấn đỏ thì được làm từ gỗ đàn hương, chu sa và sáp ong……cái này….chùi đến chết cũng không chịu trôi.
Bởi vì không có đồ tẩy trang nên tôi chỉ có thể lau bằng xà bông nên không hiểu sao mà tôi luôn cảm thấy bực bội.
Tuyệt quá đi. Đây là thứ tôi thích nhất trong số quà được tặng lần này! Tôi ôm lọ tẩy trang vào lòng một cách trân trọng.
“Cảm ơn, ngài Raven. Ta rất ưng ý”
Nét mặt của Raven trở nên hơi lúng túng. Những người không trang điểm thì đâu thể hiểu được, là thứ này quan trọng như thế nào……
“Thật may là ngài thấy hài lòng. Ah, thứ bên trong là ma lực. Nếu bổ sung ma lực đều đặn thì có thể dùng rất lâu”
Ô ô, thì ra cái thứ ở dạng bán lỏng bên trong này là ma lực. Thần diệu quá. Vậy nhưng phải bổ sung ma lực đều đặn sao…..?
“Ta nghe nói trong số loài người có rất ít pháp sư. Phải tới tìm pháp sư hoàng gia sao?”
“Ngài không cần phải lo đâu. Tôi có thể bổ sung ma lực được mà”
“Công tước Raven sao?”
Gì cơ, anh ta là pháp sư sao? Trông Raven lại càng có vẻ thần kì hơn. Raven nói một cách khiêm tốn.
“Vâng. Tôi có một chút ma lực”
“Nếu vậy thì không lẽ ma đạo cụ này là do ngài Raven làm ra sao?”
“Thật tiếc là tôi không có được tài năng đến mức đó. Dù vậy nhưng tôi có ma lực ở mức có thể vận hành Ma đạo cụ”
Dù thế nhưng vẫn là có ma lực mà. Phi thường quá. Raven nở nụ cười dịu dàng.
“Nếu ma lực trong lọ hết thì hãy nói với tôi bất cứ lúc nào”
“Vậy nhưng nhờ vả cả chuyện như thế thì ta thấy có lỗi lắm”
“Việc bổ sung ma lực không phải là chuyện khó khăn gì đâu. Nếu ngài thấy bất tiện thì có thể ra lệnh cho các pháp sư hoàng gia, xin đừng lo lắng quá”
Tôi không cảm nhận thấy sự ép buộc trong giọng nói của Raven, mà chỉ cảm nhận thấy sự quan tâm ân cần.
Gì, gì thế. Lịch thiệp quá…… Cảm động quá. Nhận được món quà như thế này thì tôi không thể nào không mời Raven tới tiệc sinh nhật được.
“Cơ mà, ta vẫn chưa gửi thiệp mời cho ngài Raven nhỉ?”
“Ah, ngài đang nhắc tới tiệc sinh nhật sao. Nếu nhận được thiệp mời thì tôi sẽ rất vui……”
Trông Raven có vẻ hơi khó xử. Sau một lúc do dự, Raven nở nụ cười mang vẻ có lỗi.
“Tôi không thích trở nên nổi bật cho lắm nên việc dự tiệc có vẻ hơi khó với tôi. Với cả Quốc Vương bệ hạ cũng không muốn điều đó”
Ừm hưm. Đúng rồi. Quan hệ giữa hai người không tốt đẹp gì.
Thật đáng tiếc, Sablian và Raven thờ ơ với nhau vì mối quan hệ đối địch về mặt chính trị.
Bề ngoài Sablian trông lạnh lùng nhưng bên trong thì cũng có những điểm mềm yếu. Raven trầm lặng nhưng cũng là người ân cần.
Theo hướng nào đó thì họ có thể trở thành cặp anh em tốt cơ mà….. Tôi đang suy nghĩ một cách quá ủy mị sao?
“Tiếc thật nhưng thế thì đành chịu vậy. Cảm ơn vì món quà, ngài Raven.”
Dẫu sao nếu mời Raven thì đôi bên điều cảm thấy không thoải mái. Raven cong mắt cười thay cho lời cảm ơn vì đã hiểu cho anh ta.
“Tôi rất vui vì ngài cảm thấy vừa ý. Đã làm mất thời gian của ngài rồi, vậy tôi xin phép cáo từ”
Raven đứng dậy. Và chìa tay cho tôi. Có vẻ là anh ta định chào tạm biệt.
Tôi chìa tay phải ra thì Raven nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay tôi. Và nhẹ nhàng chạm môi vào mu bàn tay rồi mới tách ra.
Gì, gì cơ? Cái sự tiếp xúc này là gì thế? Tôi hoảng hốt và ngước nhìn Raven, nhưng anh ta lại rất thản nhiên.
“Vậy thì, chúc ngài sinh nhật vui vẻ”
Raven nở nụ cười tươi rồi rời khỏi phòng. Tôi vẫn đang dõi theo anh ta với tâm trạng rối bời.
Hôn lên tay ư…… Không, không, cũng không phải chuyện gì đặc biệt. Đó là cách chào mà những người khác cũng rất hay làm.
Tôi hoảng hốt vì trước giờ chưa từng nhận được kiểu chào như vậy từ Sablian. Hiuuuu, bình tĩnh lại nào. Như thế này thì mỗi khi nhận được nụ hôn tay ở buổi tiệc thì tôi sẽ bị co giật mất.
Để phân tán suy nghĩ, tôi nhìn lọ tẩy trang lần nữa. Ma lực lấp lánh bên trong mang màu vàng kim sống động, hệt như đôi mắt của Raven.
Bên trong lọ là ma lực của Raven sao? Dẫu sao thì tôi đã nhận được một món quà tốt.
“Clara, đặt món quà này lên bàn trang điểm của ta”
“Ah, vâng. Thưa Vương phi……Lingerie thì sao ạ?”
“Cái đó thì cho vào chỗ nào thật sâu bên trong tủ đồ”
Clara cầm lọ tẩy trang và rời đi với khuôn mặt nghiêm trọng. Không lẽ cô ấy thèm muốn lọ tẩy trang của tôi sao? Sau này phải cho Clara xịt thử vài lần mới được.
* * *
Bóng tối buông xuống và theo sau đó là cái lạnh. Có thể là ngược lại cũng nên. Dù cho là thế, thì không có ai dễ gì phản bác lại việc gọi bóng tối và cái lạnh là anh em.
Tiết trời đang chuyển từ hè sang thu. Càng sang mùa mới thì màn đêm càng tới nhanh hơn.
Mới một tuần trước thôi thì trong cung điện vẫn còn sáng sủa vào thời điểm này. Sablian nhìn thấy các đầy tớ chăm chỉ đi khắp cung và thắp nến.
Đầy tớ không cần phải vào trong phòng của Sablian. Trong phòng của Vua, ngay khi bóng tối buông xuống thì Ma đạo cụ sẽ phát sáng nên căn phòng luôn có đủ ánh sáng.
Anh ngồi xuống và im lặng trong hồi lâu. Liếc nhìn đồng hồ, từ lúc nào mà đã qua 10 giờ đêm.
Anh phải tới phòng của Abigail. Dù biết là vậy nhưng anh vẫn không thể nghĩ tới việc đứng dậy.
Rất lâu rồi màn đêm mới trở thành sự căng thẳng như thế này với Sablian. Dù anh đã quen với việc tới gặp Abigail vào mỗi đêm.
Đáng lẽ anh không nên nghe lời cô thị nữ ấy sao?
Sablian hối hận một nửa. Khi hỏi nên chuẩn bị quà sinh nhật là gì cho Abigail, thì một câu trả lời bất ngờ phát ra từ miệng Clara.
[Nếu tặng lingerie thì Vương phi sẽ vui đấy ạ]
[……..lingerie]
Lời nói ấy khiến cả Sablian và Millard hoảng hốt. Đôi mắt của thị nữ có khắc sâu một niềm tin bền bỉ.
Vì đó là lời nói của thị nữ hầu hạ Abigail nên có sức tin cậy. Lần trước khi Abigail tìm tới phòng Sablian, cô cũng đã mặc lingerie.
Dù cảm thấy xấu hổ, nhưng anh lại không nghĩ được món quà nào khác phù hợp. Sablian gọi thợ may của Hoàng Gia.
Khi ra lệnh cho hắn làm ra nội y hợp với Abigail thì thợ may hỏi Sablian.
[Màu sắc thì chọn màu nào đây ạ? Và hình dáng thì thế nào ạ?”]
Câu hỏi ấy khiến Sablian rất hoảng hốt. Màu sắc? Kiểu dáng?
Anh tưởng tượng hình ảnh Abigail mặc nội y trông chốc lát rồi bỗng run bắn lên. Sablian cảm thấy việc đó thật quá bất kính.
[Ngươi hãy tự lo liệu lấy]
Anh nói như thế, rồi người thợ may lui xuống. Dù hắn ta đã rời đi những anh vẫn cảm thấy có lỗi với Abigail.
Dám tưởng tượng thân trần của Phu nhân sao? Abigail mà biết thì chắc sẽ nổi giận.
Dù thế nhưng anh cứ nghĩ suốt về Abigail. Lúc ấy, khi tới phòng của mình, cô ấy đã mặc nội y như thế n……..
Sablian vỗ nhẹ vào má mình. Nghĩ những điều thô bỉ như thế này là thất lễ với Abigail.
Anh xoa cái má đang tê tê và lại nhìn đồng hồ. 10 giờ 5 phút. Thời gian trôi nhanh thật.
Chắc hẳn hôm nay cô ấy đã nhận được quà rồi. Cô ấy có vui không? Có mặc nó không?
Biết đâu được cô ấy đang chỉ mặc mỗi nội y và chờ mình. Nếu đối diện với Abigail mặc nội y như thế thì…….
Lồng ngực anh đau như bị siết chặt. Anh cảm nhận được những nhịp đập không theo quy tắc. Thực ra thì từ trước đó trái tim của anh đã như thế rồi.
Không phải là mình sẽ ngất xỉu khi thấy cô ấy mặc nội y đấy chứ? Không đâu, chắc là không sao đâu.
Đã có thể nắm tay Abigail thành thục rồi nên giờ chỉ cỡ nội y thôi thì chắc hẳn là mình có thể chịu được.
Sablian đứng bật dậy. Anh tự căn dặn bản thân là dù cô ấy có mang dáng vẻ như thế nào thì cũng đừng kinh ngạc, và hướng tới phòng ngủ của cô.
Đêm thu trời lạnh. Nhưng trái lại thì anh lại thích thế. Vì nhờ thế mà những luồng hơi nóng dồn lên từ cổ dần nguội đi.
Tới phòng ngủ, anh nhẹ gõ cửa. Một lát sau, câu trả lời phát ra.
“Hãy vào đi ạ”
Vẫn là giọng nói như thế. Giọng nói điềm tĩnh và nghe có phần vô cảm. Sablian thở sâu và bước vào trong.
“Mời ngài vào, bệ hạ”
“…..chào phu nhân”
Sablian đang hướng mắt xuống sàn nhà. Giờ cô ấy đang mặc gì vậy?
Abigail trong bộ nội y cứ ẩn hiện lên trước mắt anh. Sablian nhìn sàn nhà trong một hồi lâu, rồi anh lấy quyết tâm và ngước đầu lên.
“…..sao ngài lại nhìn thiếp như thế?”
Abigail vẫn mặc váy chemise như thường lệ. Đôi mắt của Sablian trở nên hơi trống rỗng.
Cô ấy không mặc nội y khiến anh cảm thấy nửa yên tâm. Thế nửa còn lại thì? Việc nửa còn lại là sự tiếc nuối khiến cho Sablian hoảng loạn.
“Ngài dùng trà nhé?”
Abigail nói bằng không mặt vô cảm. Sablian gật đầu và ngồi xuống. Anh nhìn dáng vẻ phía sau của Vương Phi đang rót trà, cô ấy trông vẫn điềm tĩnh như thường ngày.
“Đây là trà thảo dược. Uống cái này rất tốt cho giấc ngủ”
“Cảm ơn, phu nhân”
Sablian cẩn thận đón lấy tách trà. Anh vẫn hướng mắt xuống dưới. Không hiểu sao, việc nhìn mặt cô trở thành điều xấu hổ với anh.
Trà nóng ở mức vừa phải. Hương chamomile(*) luồn vào cổ và mũi khiến cho anh cảm thấy bình tĩnh hơn một chút.
Abigail cũng đang uống loại trà giống anh. Cô không nói gì cả. Sablian dò xét tình hình rồi mở lời.
“Nàng không có chuyện gì chứ?”
“Chuyện gì cơ ạ?”
Abigail hỏi ngược lại như muốn hỏi ý anh là gì. Sablian hoang mang và nói vòng vo.
“Như là sức khỏe chẳng hạn………”
“Thiếp ổn”
Câu trả lời vô tâm ngắt đứt câu chuyện. Sablian lén liếc nhìn để dò xét Abigail, rồi cẩn thận đặt câu hỏi.
“Mó-, món quà ấy……”
Anh chỉ mời vừa uống trà vừa nãy thôi, vậy mà từ lúc nào bên trong miệng đã trở nên khô khốc. Sablian gắng sức để nói cho hết câu.
“Nàng đã nhận được chưa?”
Anh không thể hỏi rằng có phải cô đang mặc nó không. Câu hỏi của Sablian khiến cho Abigail hoang mang trong một lúc.
“Ah, quà ấy ạ…?”
Sablian gật đầu thì khuôn mặt của Abigail trở nên nghiêm túc và nói.
“Vâng. Thiếp đã nhận được rồi”
“….vậy à”
Sablain hơi nản lòng. Anh nghĩ là cô sẽ vui, nhưng mà có vẻ lần này cũng thất bại rồi.
“Bệ hạ, thiếu có điều muốn hỏi”
“Phu nhân hãy nói đi”
“Mm…..sao…..ngài…lại tặng nội y vậy…..?”
Abigail nói cứ như là người nhận được món quà mà mình không thể nhận. Giọng nói của Sablian có lẫn sự hoảng hốt.
“Nàng không vừa ý sao?”
“Ơ……..”
Nét mặt của Abigail trở nên hơi khó xử. Lần trước khi anh tặng quà cô ấy cũng làm nét mặt gần giống thế.
“Có vẻ lần này cũng không vừa ý nàng”
Anh cảm thấy hối hận. Lại thất bại rồi. Lần này anh đã muốn khiến cô hài lòng cơ mà.
“Ah, chuyện đó. Thiếp hơi hoảng hốt. Tại vì đó đâu phải là món đồ mà bệ hạ có thể gửi tới. Kiểu quà thế này thì cứ như là thị nữ của th……”
Khi đang nói dở thì Abigail bỗng im bặt. Trông cô như là người vừa vỡ lẽ ra điều gì đó.
“Bệ hạ, lẽ nào ngài đã gặp Clara?”
“…………..!”
_______________
Mị cũng uống trà chamomile hoài mà k thấy dễ ngủ gì cả :< Được cái thơm nên uống suốt