Trans: Tama07
Chúc mọi người năm mới vui vẻ <3
___________________
Abigail cười với đôi mắt ngơ ngác. Nụ cười đuối sức của cô ấy vừa đáng yêu nhưng cũng thật tiều tụy.
“Xin lỗi phu nhân. Ta vẫn chưa tìm ra phương pháp điều trị”
Thấy khuôn mặt mệt nhọc vì bệnh của Abigail, Sablian cảm thấy như mình đã trở thành tội nhân phạm tội tày trời. Khuôn mặt anh hoàn toàn trái ngược với khi quát nạt thư ký trưởng vừa nãy.
“Cuộc họp sẽ diễn ra vào ngày mai. Tại đất nước này không thể tìm ra nguyên nhân của bệnh dịch nhưng biết đâu các nước khác hoặc các chủng tộc khác lại có thể biết.”
Abigail chớp chớp mắt và hỏi.
“Chủng tộc khác……? Chẳng phải quan hệ giữa chúng ta và Dị Tộc khác không tốt sao?”
“Vâng. Đúng là thế”
“Thế làm sao mà………”
“Ta có cách, phu nhân đừng lo”
Dù có coi nhau là kẻ địch nhưng bọn họ sẽ không từ chối giao dịch. Chỉ cần trả một cái giá thuyết phục là được. Bất kể đó là đất đai hay tiền bạc.
Bàn tay của Abigail mà anh đang nắm bỗng động đậy. Sablian nghĩ rằng cô ấy cảm thấy bức bối và buông tay cô ra.
Thế nhưng Abigail không thu tay về mà vuốt ve khuôn mặt của Sablian. Anh thích cử chỉ của bàn tay vuốt ve qua cằm, qua má, qua vùng mắt của mình.
“Gần đây bệ hạ không ngủ được sao?”
Dưới màn đêm cô không thể nhìn thấy được, nhưng khuôn mặt anh có hơi thô ráp. Nếu nhìn ở nơi sáng thì hẳn là cô sẽ thấy được quầng mắt đen của anh.
“Hẳn là ngài bận lắm…….Không cần thiết phải tới gặp thiếp vào lúc như thế này đâu”
Abigail nói với vẻ lo âu. Sablian lặng lẽ nhìn vào mắt cô.
“Ta có thời gian để tới gặp phu nhân. Và cả có lời muốn nói với phu nhân nữa”
“Lời muốn nói ạ?”
Bàn tay đang vuốt ve khuôn mặt anh của cô bỗng dừng lại ở má. Cô nghe thấy giọng nói khẽ khàng của anh.
“Chúc mừng sinh nhật nàng. Ta muốn nói với nàng điều đó”
Từ lúc nào mà thời gian đã qua ngưỡng nửa đêm. Đã tới sinh nhật của Abigail. Dù anh biết lời chúc mừng chẳng có ý nghĩa gì lớn nhưng dù vậy, anh vẫn muốn nói với cô lời đó.
“Ta muốn là người đầu tiên nói lời chúc mừng với nàng”
Lời nói ấy khiến Abigail tỏ vẻ mặt kì lạ. Vậy nhưng rồi cô cũng nở nụ cười vui vẻ.
“Cảm ơn bệ hạ. Dù có vẻ là thiếp không thể tổ chức tiệc sinh nhật rồi…….”
Thế nhưng giọng nói của cô lại trở nên cay đắng và nói tiếp.
“Blanche đã rất mong chờ tiệc sinh nhật, thật có lỗi với con bé quá”
“Nàng đừng lo. Con bé chắc chắn đang mong chờ phu nhân mau khỏi bệnh”
Không phải Sablian nói dối mà đó là sự thật. Blanche cũng tới để thăm bệnh nhưng rồi phải trở về với khuôn mặt rầu rĩ.
Abigail cười mệt nhọc. Phải rồi, cô bé tốt bụng ấy chắc hẳn là đang lo lắng cho mình.
Cô đột nhiên nhớ lại cảnh Blanche gọi mình là mẹ. Lúc ấy Blanche đang nằm trên giường bệnh.
“Lần trước khi tới thăm Công chúa Blanche……”
Abigail chậm rãi mở lời, trông cô cứ như là người đang hồi tưởng về chuyện rất lâu về trước.
“Công chúa…….đã gọi thiếp là mẹ”
Cô phát âm từ ‘mẹ’ một cách cẩn thận như thể đang di chuyển ly thủy tinh.
“Nói thật lòng thì……thiếp đã hơi ngạc nhiên. Thiếp yêu quý Công chúa Blanche, nhưng không thể nghĩ rằng mình là mẹ của con bé”
Lời nói ấy cũng khiến Sablian hơi ngỡ ngàng. Anh cứ nghĩ rằng đương nhiên là Abigail coi Blanche như con gái mình vì cô ấy vẫn luôn yêu thương con bé.
“Thiếp thấy có lỗi. Và…….thấy lo lắng. Thiếp còn chẳng thể nhận ra việc con bé bị đau. Liệu thiếp có thể hoàn thành tốt nghĩa vụ của người mẹ được không”
Trông cô có vẻ bất an. Và xét theo mặt nào đó thì lời nói ấy có phần vô trách nhiệm. Vả lại, có thể đó không phải là những lời nên nói trước mặt chồng mình.
Thế nhưng Sablian không trách mắng cô. Anh chỉ là đang cố lựa lời.
“Phu nhân đã hỏi ta rất nhiều lần rồi phải không. Tại sao lại ghét Blanche”
Giọng nói của anh hơi trầm xuống. Sablian cố hết sức để lựa chọn từng từ ngữ một.
“Không phải là ta ghét con bé. Chỉ là…….trên cương vị một người cha, ta không biết phải đối xử với con bé như thế nào.”
Như là không biết phải đối xử thế nào với một con thú nhỏ mới chào đời.
“Hồi còn bé, ta không được lớn lên cùng với Tiên Vương và Thái Hậu. Ta được dưỡng dục trong biệt cung, và chỉ được gặp họ vào lễ quốc khánh hay dịp năm mới.”
Chuyện Hoàng Tộc hay quý tộc coi nuôi dạy con mình là việc của gia sư, đầy tớ và thị nữ không phải là chuyện hiếm gặp.
Khi Sablian bảo rằng không gửi Blanche tới biệt cung mà để con bé lại trong cung điện chính để nuôi dạy thì cũng đã có nhiều người ngạc nhiên.
“Ta dù biết cách sống trên cương vị của Vua, nhưng lại không biết cách sống trên cương vị của một người cha. Nhờ phu nhân chỉ cho mà ta đang dần học được từng chút một….”
Giọng nói của Sablian nhỏ dần, anh lặng lẽ nhìn Abigail.
“Nghĩa vụ của người cha vẫn là điều lạ lẫm đối với ta. Mỗi lúc như vậy ta lại nhớ tới lời phu nhân từng nói”
“Lời thiếp từng nói ư?”
Abigail ngước nhìn anh với vẻ không hiểu gì. Sablian nói như khẽ thì thầm.
“Lời nói bảo rằng chúng ta có thể trở thành gia đình”
Khi ấy cũng là ban đêm như lúc này. Buổi đêm mà Abigail đã thì thầm với Sablian khi đang nắm tay nhau tha thiết như những chú chim sát lại gần nhau để tránh cái lạnh.
“Ta không biết là một người chồng, một người cha, mình còn thiếu sót điều gì. Thế nhưng ta tin tưởng vào lời nói có thể trở thành gia đình của phu nhân”
Giữa màn đêm, đôi mắt của Sablian tỏa ra ánh sáng xanh lam. Đôi mắt của anh vốn mang màu xanh ân cần như thế này sao?
“Phu nhân, xin nàng đừng lo lắng quá. Blanche và phu nhân vốn đã là gia đình rồi”
Abigail không nói gì. Hai tiếng ‘gia đình’ quá sức ấm áp khiến cho cô không nói được gì.
Cô im lặng một hồi lâu nhưng Sablian vẫn chờ đợi cô. Abigail nắm chặt bàn tay đang nắm tay mình của Sablian.
“………bệ hạ cũng là gia đình của Blanche”
Cô gắng sức và nói. Rồi nở nụ cười dịu dàng.
“Bệ hạ và thiếp cũng là gia đình”
Bàn tay còn lại của cô đặt lên tay của Sablian và nắm chặt lấy. Cô nhắm mắt và thủ thỉ.
“Chúng ta là gia đình”
Sablian đưa lặng lẽ bàn tay còn lại vuốt tóc của cô. Bàn tay của anh vừa to lớn vừa đáng tin cậy.
“Khi phu nhân lành bệnh thì chúng ta sẽ tổ chức tiệc sinh nhật giữa gia đình.”
“Vâng. Được thôi”
Sablian lóng ngóng bỏ bàn tay đang vuốt tóc cô ra. Anh nói với vẻ nuối tiếc.
“Có vẻ ta đã làm phiền người ốm quá lâu rồi”
Dù nói vậy nhưng Sablian vẫn không buông tay. Anh phải rời đi nhưng vẫn muốn ở lại cạnh cô thêm chút nữa.
Và Abigail cũng như vậy. Cô đã nghĩ rằng thật tốt nếu Sablian ở cạnh mình thêm chút nữa.
“Cảm ơn ngài vì đã tới thăm thiếp. Bệ hạ cũng phải đi nghỉ chứ.”
Thế nhưng cô cẩn thận gỡ tay ra. Bởi vì cô đã cảm nhận được sự sần sùi trên làn da khi vuốt ve khuôn mặt của Sablian.
“Vâng. Vậy ta đi đây”
Sablian kìm nén sự tiếc nuối và đứng dậy. Phải sau khi Abigail nhắm mắt như định ngủ tiếp thì anh mới rời khỏi phòng.
* * *
“Abigail-nim, ngài thật sự không sao khi ngồi dậy ạ? Nằm thêm một chút nữa thì cũng……”
Clara mếu máo nói. Tôi nhận được sự giúp đỡ của Norma và lâu lắm rồi mới thay trang phục ra ngoài.
“Ban đầu triệu chứng cũng không nghiêm trọng. Giờ ta đã đỡ hơn nhiều rồi.”
“Kể cả thế ạ. Loại bệnh này vẫn chưa rõ là gì nữa. Thật bức bối quá”
Clara phụng phịu nói. Mm, đúng thế. Chuyện đó tôi cũng tò mò nữa.
Sablian làm như đã nói với tôi, gửi sứ giả đi đề nghị hợp tác với các nước khác và Dị Tộc. Với nội dung hỏi rằng giả sử họ biết cách trị căn bệnh này thì có ý muốn thỏa thuận không.
Thế nhưng thỏa thuận không được tiến hành. Phần lớn các Dị Tộc đều từ chối đề nghị, phía Tiên Tộc bảo rằng họ không biết nguyên nhân của bệnh dịch.
Việc tôi bình phục lại không phải nhờ điều trị mà là nhờ may mắn. Rốt cuộc thì tên của căn bệnh này là gì vậy? Cơ thể đã đỡ hơn nhiều nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi chóng mặt.
Dù thế nhưng tôi không muốn tiếp tục nằm thêm nữa. Cứ nằm trên giường mãi khiến tôi thấy mệt mỏi và chán chường.
“Abigail-nim. Công tước Raven tới thăm bệnh …….phải làm thế nào đây ạ?”
Nghĩ lại thì tôi nghe bảo là Raven có từng một lần tới thăm khi mình đang nằm bệnh. Lúc ấy anh ta đã không thể vào vì ngự y từ chối thăm bệnh.
“Bảo ngài ấy vào đi”
Đi dạo thì để sau cũng được. Các thị nữ lập tức lui xuống và Raven bước vào trong.
Anh ta luôn là người mang khuôn mặt cười, vậy mà hôm nay nét mặt lại u ám. Tôi cảm nhận được sự khác biệt đó một cách sống động.
“Abigail-nim, cơ thể ngài đã đỡ hơn chưa?”
“Vâng. Nhờ ơn ngài”
Dù tôi đã trả lời nhưng Raven vẫn mang khuôn mặt đượm sự âu lo. Thì ra anh ta là kiểu người bộc lộ cảm xúc của mình lên trên khuôn mặt.
Sablian thì không hay để lộ sự biến đổi cảm xúc lên mặt. À không, hình như cũng không phải thế?
Dạo gần đây tôi được thấy nhiều loại biểu cảm trên mặt Sablian. Mỗi khi thấy có xuất hiện thêm một biểu cảm mới trên mặt anh ta thì tôi lại thấy kì diệu và thích thú.
Lần trước khi tới thăm bệnh vào ban đêm, hình như anh ta cũng có biểu cảm khác nữa. Dù tôi không nhớ rõ vì đó là kí ức trong lúc nửa tỉnh nửa mơ.
“Nếu không thất lễ thì tôi có thể ngồi xuống được không?”
Câu hỏi của Raven khiến tôi sực tỉnh. Thật là, tôi lại đang bắt khách phải đứng hoài vậy sao.
“Vâng. Dĩ nhiên rồi”
Tôi chỉ cho Raven cái ghế sô pha màu xanh lá ở phía đối diện. Lúc ấy thì Raven mới ngồi xuống.
“Tôi nghe nói là cơ thể ngài vẫn chưa bình phục hẳn”
“Vâng. Dù vậy nhưng giờ ta có thể sinh hoạt bình thường rồi”
“Thật tốt biết bao nếu nguyên căn của loại bệnh này sớm được làm rõ”
“Bệ hạ đang cố hết sức, vậy nên nhất định sẽ tìm ra thôi”
Có vẻ gần đây Sablian còn không thể ngủ được bình thường. Tôi nghe nói vì Vua đang làm việc quá độ nên những cấp dưới cũng làm việc thêm đến tận nửa đêm.
Raven cười và lắng nghe lời tôi nói. Rồi anh ta chăm chú nhìn tôi và mở lời.
“Có vẻ ngài rất tin tưởng Quốc Vương Bệ Hạ”
Trước câu hỏi của Raven, tôi cảm thấy hơi e ngại. Sao anh ta lại hỏi chuyện như vậy chứ?
“Vâng. Tất nhiên rồi”
Lấy đâu ra ai làm việc tốt như Sablian nữa. Với cả Sablian là người nhất định sẽ giữ lời nên chắc chắn mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Không biết có phải do Raven thấy hài lòng với câu trả lời của tôi, hay là không có lời gì để nói nữa mà lại chỉ lặng lẽ cười.
“Ah, vậy mới nhớ, tôi có mang quà thăm bệnh tới”
“Quà sao? Lần trước ngài đã tặng ta rồi mà. Nhờ vậy mà ta đã dùng rất tốt”
Dù sau khi nhận được quà thì tôi bị bệnh nên không dùng được nhiều lần. Mấy cô gái bảo rằng rất thích nó vì chỉ cần xịt nước tẩy vài lần là không phải giặt đồ nên tôi đã thường xuyên cho họ mượn.
“Đó là quà sinh nhật còn đây là quà thăm bệnh”
Raven nói như vậy và nở nụ cười kín đáo. Đôi mắt vàng kim của anh ta tỏa ánh sáng ấm áp.
“Tôi mang món quà này tới vì mong muốn ngài sớm bình phục hẳn, nên mong ngài hãy nhận cho”