Trans: Tama07
_________________________
Thực ra thì nếu có gặp được Hoàng Tử như trong nguyên tác thì tôi vẫn thấy khó chịu. Hồi còn bé thì tôi không nghĩ gì nhiều nhưng giờ thì tôi cảm thấy có phần nhức nhối.
Nụ hôn ấy là do bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của Công Chúa Bạch Tuyết……thế nhưng việc hôn người đang ngủ thật kì dị, và hôn người chết thì càng kỳ dị hơn nữa.
Dẫu sao thì tôi vẫn không thấy vừa lòng với một kẻ đi hôn người mới gặp lần đầu một cách tùy tiện.
Nếu có kẻ nào mà dám hôn Blanche trong lúc con bé ngủ mà chưa nhận được sự đồng ý thì……
Ưaaaaa! Không thể tha thứ được! Khi tôi bắt đầu thấy phẫn nộ với Hoàng tử mà mình còn chưa thấy mặt, thì một thị nữ bước vào trong.
“Abigail-nim. Ngài Moyes xin được diện kiến ạ”
Ông Moyes? Lại tới vì chuyện gì thế? Lần này ông ta lại tới để quở mắng tôi nữa sao? Dạo gần đây ông ta trở nên khá im ắng rồi mà.
“Bảo ông ấy vào đi”
Khi thị nữ ra ngoài để đưa ông Moyes vào, thì Clara và Norma cũng tinh ý mà rời đi.
Ông Moyes đi qua hai người bọn họ và vào trong. Ông ấy cúi sụp đầu.
“Cơ thể ngài đã ổn rồi chứ, Abigail-nim?”
“Cũng nhờ ơn ông”
Tôi nhìn với ý bảo ông ta ngồi xuống. Sau khi ngồi xuống thì ông ta nở nụ cười kín đáo.
“Thật may là ngài đã khỏi bệnh xanh lá. Tôi được biết là nhờ Abigail-nim mà mới có thể tìm ra được mầm bệnh. Ngài thật phi thường”
Có vẻ hôm nay ông ta không tới để quở trách thì phải? Tôi cảm thấy nhẹ lòng hẳn. Có vẻ ông ta chỉ đơn thuần tới để thăm hỏi.
“Không có gì phi thường đâu. Chỉ là tình cờ phát hiện ra thôi.”
“Dù nói là tình cờ nhưng đó vẫn là việc rất phi thuờng. Hiện tại trong cung, người người đều tán thưởng Abigail-nim. Đúng là chuyện tốt”
Ưhừm, thực ra thì tôi cũng nghe được thoáng qua. Lần này hình ảnh của tôi đã trở nên tốt hơn một chút.
Tôi cảm thấy vui vì có vẻ mình đã tiến thêm được một bước tới kết thúc có hậu. Tôi đang nghe lời khen của ông Moyes với tâm trạng mãn nguyện, thế nhưng từ lúc nào mà nụ cười trên khuôn mặt của ông ta đã biến mất.
Gì thế, thời gian khen thưởng đã hết rồi sao? Khuôn mặt của ông Moyes trở nên cứng nhắc và xã giao như thường ngày, rồi ông ta nói tiếp.
“Sức ảnh hưởng của Abigail-nim đã lớn mạnh, nên chắc hẳn lời nói của ngài cũng càng có sức nặng”
“Mm………nếu so với trước đây thì chắc là thế thật”
“Nếu vậy thì tôi xin tin tưởng vào năng lực của Abigail-nim mà cả gan nhờ ngài một việc”
“Nhờ?”
Có vẻ tán dương không phải là việc chính. Ông ta định sai tôi chuyện gì nên mới như thế chứ gì? Ông Moyes do dự một lát, rồi mở lời với ánh mắt trịnh trọng.
“Tôi mong Abigail-nim có thể thuyết phục Sablian bệ hạ”
* * *
Ánh nắng mặt trời trải dài đằng đẵng bên trong phòng họp. Mặt trời giờ đã nghiêng hẳn xuống phía tây, ánh nắng hắt vào mắt của các đại thần.
Ngồi tại ghế cao nhất của cái bàn dài, khuôn mặt Sablian đanh lại một cách nghiêm nghị. Giọng nói cao và sắc phát ra từ phía đối diện đã xé toạc sự im lặng.
“Bệ hạ, không thể để như thế này được! Chúng ta không thể phòng thủ như thế này mãi, mà phải tấn công bọn chúng trước!”
Người nói lời ấy là Công Tước Stork. Vì tức giận và mạch máu trên cổ ông ta phình hết lên.
“Vì sự tấn công của Nhân Ngư mà miền đông phải chịu thiệt hại lớn. Nếu cứ bàng quan như thế này thì bọn chúng sẽ lại tấn công tiếp”
Một vài người gật đầu biểu thị sự đồng tình với ông ta, một vài người khác thì làm vẻ mặt khó chịu. Millard thuộc vế sau. Anh nói với vẻ mặt không thông suốt.
“Nếu bây giờ phía chúng ta tấn công Nhân Ngư thì khác nào tuyên bố phát động chiến tranh?”
“Dù vậyđi nữa thì chúng ta đâu thể chỉ biết chịu đựng mà sống như thế này được?”
Nguyên nhân khiến cuộc họp hôm nay kéo dài là Nhân Ngư. Bởi vì thuyền đi qua vùng biển phía đông đã bị tấn công.
Các đại thần đang lắng tai nghe cuộc đối đáp của hai người bọn họ. Thực ra thì chuyện Nhân Ngư tấn công không phải là chuyện gì gây ngạc nhiên.
Hàng trăm năm trước, con người đã táo bạo gây chiến với Dị Tộc. Họ đã từng bắt những Dị Tộc với ma lực làm nô lệ.
Con người không được ban phước cho ma lực nhưng lại có số lượng rất đông. Dị Tộc có thể sử dụng ma thuật mạnh mẽ nhưng so về số lượng thì lại yếu thế.
Bởi thế mà chiến tranh kéo dài một cách nhùng nhằng và kết cục là cả hai bên đều chịu tổn thất lớn.
Rồi từ sau đó thì không một chủng tộc nào thân thiện với con người. Nhân Ngư cũng chỉ là một trong số đó. Và miền Đông của Nergen lại giáp biển.
Biển là khu vực của Nhân Ngư. Vậy nên không thể tránh khỏi việc đụng chạm với chúng.
Nhân Ngư thường đánh chìm các tàu đánh cá tiếp cận khu vực đá ngầm. Cũng bởi vậy mà người dân miền đông rất căm ghét Nhân Ngư, nhưng vì biết được địa phận của Nhân Ngư ở đâu nên họ không cố ý tiếp cận.
Bởi vậy mà thiệt hại ở miền đông có quy mô không lớn. Có điều, chuyện lần này hơi khác một chút.
“Chẳng phải bọn chúng đã đánh chìm tàu thương mại từ nước ngoài tới Nergen đó sao! Nếu cứ để như thế này thì sẽ gây ra trở ngại lớn tới việc giao thương!”
Chỉ tàu thương mại thôi cũng đã là sự tổn thất lớn rồi, chưa kể nhưng vật phẩm trao đổi chất ở trong cũng bị mất hết.
Nếu quy về tiền thì nó là một con số rất lớn. Và bởi con tàu đó thuộc sở hữu của gia tộc Stork nên Công Tước đang phát rồ lên.
“Bệ hạ cũng nghĩ như vậy phải không ạ? Mấy cái thứ tanh ngòm ấy là gì mà Vương Quốc chúng ta lại phải nhẫn nhịn cơ chứ!”
Trái lại với Công Tước, người đang nóng giận như là chỉ cần chạm tay vào người ông ta thôi cũng đủ để bị bỏng, Sablian điềm tĩnh.
“Quả thực khu vực miền đông đang gặp nguy hiểm nhỉ”
Công Tước trở nên hoan hỉ vì nghe thấy Sablian đồng ý với lời mình nói. Nhưng chỉ tới khi ông ta được nghe lời nói tiếp theo của Sablian.
“Thế nhưng lạ thật đấy. Cho tới bây giờ thì chưa từng có tàu thương mại nào bị Nhân Ngư đánh chìm. Trừ những con thuyền đi vào địa phận của Nhân Ngư để vượt biên lậu”
Người đàn ông thôn quê thuộc đoàn đánh cá còn biết về địa phận của Nhân Ngư. Huống hồ là thuyền thương mại vận chuyển nhiều cống phẩm thì không lý nào lại không biết.
“Thuyền thương mại của gia tộc Stork đã bị đắm tại vùng ngoài hải lộ. Ông có thể giải thích lý do không? Công Tước Stork”
Mặt của Công Tước đông cứng lại như biển bắc cực. Ông ta lắp bắp nói.
“Tôi, chuyện đó……chắc là hoa tiêu đã chỉ sai đường”
“Hoa tiêu bậc nhất được gia tộc Công Tước tuyển dụng lại phạm sai lầm sao”
Giọng điệu không phải mỉa mai lại càng khiến Công Tước hoảng hơn. Sablian nhìn các đại thần khác và nói.
“Hiện tại ngoài thuyền mà Gia Tộc Stork sở hữu ra, thì có báo cáo về thuyền thương mại nào bị đánh chìm không?”
“Không ạ”
“Quân binh được cử tới miền đông có yêu cầu tăng quân số không?”
“Không có chuyện đó ạ”
“Nếu vậy thì có vẻ không có lý do buộc phía quân ta phải lập tức tấn công. Thay vào đó, hãy gửi thêm quân binh để gia tăng phòng thủ một cách triệt để”
Sablian nói như thế và đứng dậy. Cuộc họp đã kết thúc. Bởi vì còn có việc nên một đại thần vội vã nói.
“Bệ hạ, kế hoạch cho lễ đón năm mới lần này thì sao ạ?”
“Không phải chuyện gấp, để sau hẵng bàn”
Sablian chỉnh lại trang phục và liếc nhìn đồng hồ.
“Ta cần phải dùng bữa cùng với Abigail và Blanche, nên không thể trì trệ thêm nữa”
Vẫn còn khoảng 30 phút trước khi bữa ăn bắt đầu. Nét mặt của Các đại thần trở nên hoảng hốt nhưng họ không thể níu giữ Sablian đang rời đi.
Họ cảm nhận được sự sốt ruột từ dáng dấp phía sau của Sablian, người đang sải bước bằng đôi chân dài.
Hà cớ sao mà phòng họp cách phòng ăn một quãng đường khá dài. Anh bước đi nhanh như chạy vì lỡ đâu sẽ trễ giờ. Đầy tớ theo sau anh cũng phải bước theo với một cách gấp gáp.
Sablian đi một mạch và hoàn thành quãng đường tốn 20 phút chỉ trong 10 phút, anh vội vã bước vào trong phòng ăn. Lúc ấy anh nghe thấy tiếng cười khúc khích.
“Ah! Phụ Hoàng tới rồi ạ”
“Bệ hạ, mời vào”
Cặp mẹ con vừa nói chuyện gì đó rất vui đang nhìn Sablian. Thấy thế thì bờ môi của Sablian mới hết nghiêm nghị. Cứ như là một mẩu băng nhỏ tan dần ra trong lòng bàn tay.
“Ta xin lỗi vì tới muộn, Blanche. Ta xin lỗi vì tới muộn, Phu nhân”
“Chỉ là do thiếp và Blanche tới sớm quá thôi”
Abigail cười với vẻ không có chuyện gì to tát. Anh thích nụ cười ấy. Sablian nhìn hai người họ và hỏi.
“Hai người đã nói chuyện gì vậy”
“Ah. Hôm nay khi đang đi dạo cùng với Blanche thì thiếp đã phát hiện ra một chú sóc”
“Dễ thương lắm ạ!”
Blanche nói với cặp mắt sáng lấp lánh. Con bé nhiệt tình kể anh nghe câu chuyện nhỏ nhặt là đã cho sóc ăn bánh quy.
Câu chuyện chẳng giúp ích được gì cho chính sự. Dù chỉ là cuộc đối thoại lãng phí thời gian nhưng anh lại cảm thấy sự ấm áp không thể diễn đạt bằng ngôn từ
Anh không trả lời mà chỉ nhìn Blanche bằng ánh mắt trìu mến. Và rồi anh đột nhiên cảm nhận được ánh mắt của người khác. Abigail đang nhìn anh.
“Có chuyện gì vậy, phu nhân?”
“K, không, không có gì đâu.”
Abigail cười như thể là không có chuyện gì cả. Sablian hơi nghiêng đầu rồi lại nhìn Blanche.
Blanche mệt mài kể chuyện và Sablian chăm chú lắng nghe câu chuyện của con bé. Nhìn hai người họ, Abigail thở dài trong lòng.
Giọng nói của ông Moyes bảo cô hãy thuyết phục Sablian để Blanche đính hôn cứ luẩn quẩn hoài trong đầu cô.
* * *
“Hiiuuuu. Cái thứ kêu ríu rít ấy đi rồi khiến tôi thấy hả lòng quá”
Verite nói với vẻ mặt hài lòng. Trong mấy ngày gần đây thì đó là khuôn mặt vui vẻ nhất của cậu ta mà tôi thấy.
“Trả lại chim thủy tinh khiến cậu thích thế hả?”
“Ừ. Cực kỳ”
Giọng hót của chú chim khiến cho xung quanh trở nên dịu ngọt vào mấy ngày trước giờ đã không còn nữa. Chim thủy tinh đã trở về với chủ nhân của nó là Raven. Tôi vốn đã tính tới chuyện trả lại, với cả Verite rất ghét chim thủy tinh nên ngay khi lành bệnh thì tôi đã trả nó về.
“Hiuuuu, cái đồ hay đố kị”
“Không phải đố kị đâu nhé. Tôi như vậy là vì con chim ấy khiến tôi thấy khó chịu thôi”
Từ lần đầu nhìn thấy Verite, chim thủy tinh đã tấn công cái gương như là muốn quẫy nhiễu cậu ta. Không biết có phải do thế mà Verite cũng chẳng thích nó. Tôi đã thầm mong là hai đứa có thể trở nên thân thiết nên tôi thấy hơi tiếc nuối.
“Hiuuuu, cô gái như ta sao lại được các ma đạo cư ưa thích thế này chứ. Mệt thật đấy”
Tôi nói bông đùa như vậy. Tôi nhớ lại lúc chim thủy tinh hót lên một cách rầu rĩ khi tôi trả nó lại cho Raven. Nó đã rất hay bám lấy tôi mà.
Raven cũng nỏ vẻ tiếc nuối khi nhận lại quà. Vậy nhưng tôi thấy nhận của anh ta thêm nữa thì không được.
“Dù thế nhưng chim thủy tinh hát hay thật đấy, tiếc thật. Nếu được nghe nó hót thì sẽ cảm thấy được giải tỏa mệt nhọc.”
“Tôi giải tỏa cho nhé”
“Không. Ta ổn. Ta sẽ nhận tấm lòng của cậu”
Lần trước tôi đã nghe Verite hát rồi……Mm, quả nhiên hát là việc phải giao phó cho người có chuyên môn.
“Haaa, cơ mà khổ tâm thật đấy. Phải làm sao giờ”
“Khổ tâm? Vì chuyện đính hôn của Blanche nên cô mới thế hả?”
“Ừm. Chuyện đó đấy”
Tôi trở nên rầu rĩ và vuốt ve tấm chăn. Sau khi ông Moyes ném cho tôi quả bom hẹn giờ thì đầu óc của tôi rối bù cả lên.
Đất nước của Sablian, Nergen là nước mạnh nhất trong số các vương quốc của loài người. Vậy nên có rất nhiều nước muốn kết duyên với Nergen. Quê hương của Abigail, Cronenberg cũng tương tự.
Nhờ hôn sự của Abigail và Sablian mà Cronenberg và Nergen đã được liên kết, nhưng có vẻ chỉ thế thôi vẫn chưa đủ.
Bởi vậy mà ông Moyes mới nhờ tôi thuyết phục Sablian để Blanche đính hôn với cháu trai của Abigail.
“Không phải là cô sẽ giúp ông Moyes hả? Blanche mà lấy cháu của cô thì là chuyện tốt cho cô còn gì?”
“Ừm. Đúng là vậy nhưng mà……….”
Là công chúa của Cronenberg thì nghe theo lời của ông Moyes là điều đúng đắn. Nếu Blanche và cháu của Abigail kết hôn thì sự đoàn kết giữa hai nước lại càng bền vững hơn. Thế nhưng…….
“Nói thật lòng ta không muốn thuyết phục Sablian. Vì đó là kết hôn chính trị”
Hơn nữa, dù ai có tới hỏi thì tôi vẫn thấy xót Blanche! Nếu cháu của Abigail là người tốt thì còn có thể suy nghĩ lại, nhưng lại còn chẳng phải thế.
Có vẻ nó là một kẻ khoác lác sống tỏ vẻ giỏi giang. Với lại còn nhiều tuổi hơn Blanche nữa.
“Đã là công chúa thì khả năng cao là phải kết hôn chính trị rồi. Phải người như thế nào tới hỏi thì cô mới không xót Blanche đây?”
Tôi trả lời câu hỏi của Verite một cách nghiêm túc.
“Nhiều tiền, đẹp trai, tính cách tốt, có năng lực, tầm tuổi với Blanche.”
Ah, quên mất một điều.
“Và phải yêu Blanche hết mực”
________________
Người như vậy thì chỉ có chồng chị thôi chị ạ :))