Trans: Tama07
_____________________
4. Tiệc trà cùng với sự ghen ghét.
Bên trên đầu của các tiểu thư là ánh nắng lấp lánh. Diềm xếp của những bộ váy và cả lá cây, tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời.
Các tiểu thư trải thảm dưới tán cây và ngồi lên trên. Dưới cái nóng hiếm thấy nhưng sắc mặt của các tiểu thư rất tươi sáng. Váy chemise mà các tiểu thư đang mặc, nhẹ tung bay khi gió thổi. Những tiếng cười giòn giã phát ra.
“Tiểu thư, cô đã mua váy chemise mới rồi sao”
“Vâng. Đây là bộ thứ ba tôi mua, giờ tôi chẳng thể mặc đồ khác được nữa”
Các tiểu thư khác gật đầu tỏ ý thấu hiểu với câu nói ấy. Tất cả những người đang ngồi dưới tán cây đều mặc váy Chemise. Sau vũ hội của lễ hội quốc khánh, thì một trào lưu mới đã trở nên thịnh hành trong giới thượng lưu. Đó chính là váy Chemise.
Abigail đã tặng váy chemise cho các tiểu thư như đã hứa. Các tiểu thư hoàn toàn trở nên say đắm váy chemise khi mặc thử lần đầu. Giống như Blanche đã giải thích, váy chemise nhẹ nhàng, thoải mái và mát mẻ. Quả nhiên mẫu thiết kế thanh nhã này đã khiến cho các tiểu thư bị kích thích.
Khi những đánh giá tốt về bộ váy được lan truyền thì những tiểu thư khác cũng bắt đầu tìm tới thợ làm váy để may váy chemise. Bộ váy xinh đẹp, thuận tiện và còn là mẫu thiết kế do chính tay Vương Phi tạo ra. Váy chemise càn quét giới thượng lưu với danh hiệu ‘Queen Gown’.
“Dù vậy nhưng quả nhiên váy chemise do Vương Phi thiết kế là đẹp nhất. Ghen tị quá, tiểu thư Whateley”
Các tiểu thư quay sang nhìn tiểu thư Whateley. Cô ấy đang mặc váy chemise mà Vương Phi tặng. Tiểu thư Whateley nở nụ cười đắc ý.
“Tôi cũng nghĩ như vậy. Tôi cũng đã giao việc cho thợ làm váy khác, nhưng quả nhiên váy của Vương Phi thiết kế là đẹp nhất. Phải nói sao nhỉ…..phần nào đó được trau chuốt một cách tao nhã?”
Khó có thể nói chính xác, nhưng các chi tiết và điểm trang trí nhỏ hoàn toàn khác với bất cứ bộ váy nào. Ánh mắt của một tiểu thư trở nên lấp lánh.
“Tôi thực sự kinh ngạc theo nhiều mặt. Vương Phi làm quà tặng chúng ta cơ đấy. Có vẻ ngài ấy thật sự là người rất tao nhã, khác với tin đồn.
Tiểu thư Whateley gật đầu. Cô nói với chất giọng có phần phấn khích.
“Đúng vậy. Thật ra thì ban đầu tôi đã rất sợ, nhưng quả thực ngài ấy rất tình cảm. Có vẻ ngài ấy và Công chúa Blanche rất thân thiết.”
“Hai vị đấy đã mặc váy đôi cơ mà? Còn nhảy cùng nhau nữa……”
“Vâng. Quả đúng là một điệu nhảy đáng yêu. Vương Phi còn khiêu vũ cùng với Quốc Vương bệ hạ nữa chứ”
“Nghe đồn là hai vị ấy có quan hệ bất hòa…….. Là dối trá sao? Nếu vậy thì Karin-nim………”
Tiểu thư không thể nói hết câu. Bởi tiểu thư bên cạnh đã huých cùi chỏ vào hông của cô.
Tất cả các tiểu thư đều hướng mắt về cùng một phía. Có ai đó đang tới từ phía xa. Đó là những tiểu thư đang mặc những bộ váy ‘Robe a la Francaise’ rườm rà.
Karin là người dẫn đầu bọn họ. Cô đang làm vẻ mặt thanh cao. Các tiểu thư đứng dậy.
“Mừng cô tới, Karin-nim. Cô vẫn khỏe chứ?”
“Vâng. Tôi vẫn ổn”
Karin che miệng bằng quạt. Cô cẩn thận ngồi xuống chỗ được trải thảm. Vì tán váy quá rộng nên chỗ đã chật kín chỉ với mình cô ngồi. Những tiểu thư theo sau Karin cũng vất vả ngồi xuống. Những tiểu thư tới trước lén dò xét tình hình.
“Karin-nim. Cô dùng chút gì nhé? Điểm tâm có caviar ở trên……”
“Tôi, tôi ghét caviar nhất trên đời”
Karin giật bắn và hét lên.
“Thấy caviar thôi là đã cảm thấy như sắp bị dị ứng rồi. Hãy cất đi, ngay lập tức!”
Karin ghét caviar như vậy sao? Tiểu thư không hỏi gì thêm mà lặng lẽ đóng nắp giỏ picnic.
Có phải do thời tiết hay không mà khuôn mặt của Karin đỏ bừng lên. Cô hắng giọng và nhìn các tiểu thư với ánh mắt dữ dằn.
“Dã ngoại vào thời tiết nóng bức thế này cơ đấy. Vào trong nhà không phải tốt hơn sao?”
“Ah, cũng hơi nóng thật. Chắc Karin-nim sẽ thấy nóng hơn. Nếu cô cũng mặc váy chemise thì sẽ mát hơn mà…”
Tiểu thư trẻ tuổi nhất nói như vậy nhưng không có hàm ý gì. Trong tích chốc, ánh mắt của Karin trở nên sắc bén. Do bị quạt che nên không thể nhìn thấy khuôn miệng đang phát ra lời phê phán của cô.
“Dù có nóng thế nào đi nữa, thì đâu thể đi lại khắp nơi với thân trần. Việc mặc bộ váy giống như đồ ngủ……”
Karin cười tươi.
“Trông hơi thấp hèn”
Tất cả các tiểu thư mặc váy chemise đều im lặng. Trong số đó cũng có tiểu thư với khuôn mặt nổi nóng. Nhưng không ai có thể dễ gì nói ra. Karin là tiểu thư của Nhà Công Tước. Phát ngôn tùy tiện chẳng khác gì rước họa vào thân.
Karin tiếp tục nói trong khi các tiểu thư đang im lặng.
“Quý tộc có nghĩa vụ phải giữ gìn phẩm giá. Nếu cứ tìm kiếm những thứ tiện lợi thay vì phẩm giá, thì có gì khác với thường dân đâu chứ? Không phải thế sao?”
“Vâng, đúng vậy. Karin-nim đúng là tấm gương cho các quý cô”
Tiểu thư theo cùng Karin tiếp lời cô như đã chờ đợi sẵn. Vậy nhưng tiểu thư đấy cũng không thể thắng nổi cái nóng, cô ấy bắt đầu phẩy quạt.
Karin cũng cảm thấy khó thở vì sự nóng bức, nhưng cô cố gắng không biểu hiện ra ngoài. Cô trở nên dương dương tự đắc và nói.
“Các tiểu thư cũng đừng chỉ theo đuổi những thứ tiện lợi, mà hãy giữ gìn phẩm giá. Thái độ không đoan chính như vậy chẳng khác gì người không được giáo dục một cách…”
“Tôi xin lỗi vì tới muộn!”
Giọng nói rạng ngời phát ra từ đằng xa. Karin quay đầu lại sau và nhăn mặt.
Là Clara. Quả nhiên là cô ta đang mặc váy chemise. Clara chạy tới và ngồi vào chỗ một cách hồn nhiên.
“Mọi người đang nói chuyện gì thế? Chào Karin-nim”
“……xin chào”
Các tiểu thư khác đang dò xét tình hình, nhưng Clara chẳng hề ngần ngại. Cô ta vênh váo vì tin vào chức vụ thị nữ của Vương Phi chăng?
“Nhưng mà có chuyện gì thế này, tiểu thư Clara? Tôi cứ tưởng là cô ở trong cung chứ”
“Nhờ Vương Phi đã cho tôi ngày nghỉ đấy ạ! Đúng rồi mọi người. Hãy xem cái này đi!”
Clara cười và chìa ra thứ gì đó. Nó có hình dáng của túi nhỏ nhưng lại được trang trí bằng những hình thêu đáng yêu trên nền vải cao cấp.
Và còn có dây đeo dài được đính vào, trông có vẻ rất tiện lợi để mang theo. Các tiểu thư nói với ánh mắt tò mò.
“Thứ này là gì vậy?”
“Đây là túi cầm tay do chính tay Vương Phi làm cho tôi. Được gọi là reticule !”
Nếu hỏi về nhược điểm của váy chemise thì chính là không có túi. Đồ đạc có thể đưa cho người hầu cầm, nhưng dù vậy thì vẫn có cảm giác khó chịu.
Vậy nhưng lại có túi cầm tay như thế này sao? Những hình thêu hoa tinh tế được gắn ở trên, chỉ vậy thôi cũng đủ để biến cái túi trở thành một món đồ trang sức.
“Đáng yêu quá! Vương Phi làm món đồ như thế này cho thị nữ là Clara-nim sao…….”
“Vương Phi quả thực là người lịch thiệp”
“Đúng vậy phải không? Đúng vậy phải không? Chưa kể chuyện khi tôi nói rằng sẽ đi gặp các tiểu thư, thì ngài ấy đã nhờ đầu bếp Hoàng cung chuẩn bị cả điểm tâm nữa đấy!”
Clara quay đầu nhìn lại sau, đầy tớ đi theo cô đưa ra một cái giỏ bé.
Bên trong đấy đựng đầy đồ ngọt ngon mắt. Những miếng đào mùa hè được đặt bên trên bánh tart, bởi có đường trắng rắc ở trên mà miếng bánh trông giống như một viên ngọc.
Các tiểu thư thốt lên khi nhìn thấy điểm tâm. Mùi hương ngọt ngào tỏa ra từ miếng đào sắc hồng.
“Trời ơi, bánh tart do đầu bếp Hoàng cung làm ra ư!”
“Trông ngon quá đi!”
Khi các tiểu thư đang hét lên vì thích thú, thì có một người đanh mặt lại.
Karin không nghĩ được tới việc điều chỉnh biểu cảm trên mặt. Những tiểu thư đi theo cô, đang nhìn reticule và bánh tart đào với ánh mắt thèm thuồng.
Các tiểu thư bắt đầu nhốn nháo khen ngợi Abigail. Chẳng có ai để ý tới Karin. Đây là tình huống rất khó chịu và xa lạ đối với Karin. Bởi vì cô luôn là người nhận được sự chú ý.
Cô muốn hét lên để thu hút sự chú ý nhưng lại nhẫn nhịn. Vì làm như vậy thì trái lại chỉ khiến cho cô trở nên lố bịch.
Dù vậy nhưng cô không có ý định cứ ngồi ngẩn ra. Karin đứng bật dậy. Phải thế thì các tiểu thư mới sực tỉnh và vội vã nhìn Karin. Karin nhìn những tiểu thư theo phe mình và nói.
“Cáo từ tại đây vậy. Mọi người làm gì thế? Không đứng dậy đi”
“Vâng, vâng!”
Những thành viên thuộc nhóm của Karin lúng túng đứng dậy. Karin nhìn Clara đăm đăm, rồi cất bước đi mạnh mẽ. Trông Clara có vẻ không hiểu tình hình.
Abigail chết tiệt. Karin thầm chửi rủa trong lòng. Cái nóng và sự bức bối càng khiến cho cô cảm thấy bực bội hơn.
Mặt nạ mà ả đàn bà ấy đeo kiên cố hơn Karin nghĩ. Phía dưới tấm mặt nạ của kẻ giả nai ấy bẩn thỉu tới nhường nào? Karin nhất định sẽ cởi mặt nạ của ả đàn bà ấy. Nếu vậy thì tất cả những thứ mà ả ta có sẽ rơi vào tay cô.
Karin nghĩ như vậy và liếc nhìn về phía sau. Các tiểu thư đang ăn bánh tart đào với khuôn mặt rạng rỡ.
Cổ của Karin ướt đẫm bởi mồ hôi. Cô ngừng nhìn về phía sau. Bất kể là lúc nào đi nữa cũng không được phép để mất thể diện. Đó là bài học mà cha đã dạy cô.
* * *
Tôi múc một thìa sorbet chanh. Khi đưa vào trong miệng, sorbet tan để lại cảm giác mát lạnh và vị chua thanh.
Ư ưm, quả nhiên năng lực của đầu bếp của chúng tôi là tuyệt hảo! Có vẻ do ăn vào ngày nóng nực nên sorbet càng ngon hơn.
“Công chúa Blanche, Sorbet có vừa miệng không?”
“Vâng! Rất ngon ạ”
Blanche cười rạng nắng và nói vậy. Hiuu, nụ cười của Blanche còn thanh mát hơn cả chanh.
Tôi có cảm giác toàn bộ cơ thể được đón nhận vitamin. Vậy nhưng chỉ một lúc sau, khuôn mặt của Blanche trở nên hơi ủ rũ.
“Phụ hoàng cũng cùng dùng sorbet thì tốt biết bao…….”
Rồi cô bé liếc nhìn ghế bên cạnh. Chỗ ngồi Blanche nhìn đang bị bỏ trống.
Sau lễ hội quốc khánh, Sablian tới ăn mà không lỡ buổi nào. Và còn tới phòng của tôi mỗi đêm.
Anh ta không làm gì đặc biệt, chỉ là nắm tay tôi trong khoảng nửa tiếng rồi đi. Đó là công việc thường ngày của anh ta, vậy nhưng tối qua anh ta không tới.
“Có vẻ gần đây bệ hạ khá bận vì việc chính sự”
Nếu bận thì bỏ qua một hôm cũng được nhưng mà…… mà không, không gặp anh ta lại tốt! Tôi có thể có thời gian riêng tư của mình.
Tôi ăn sorbet. Sorbet ngọt nhưng có hơi đắng, chắc bởi do có lẫn vỏ chanh.
“Lần tới bệ hạ sẽ đến thôi. Vậy nhưng dạo gần đây không có chuyện gì chứ? Công chúa Blanche”
“Vâng? Vâng. Không có chuyện gì ạ”
“Thế thì tốt quá”
Có một thứ cứ khiến tôi thấy vướng mắc trong lòng sau lễ hội quốc khánh. Chính là nam nhân tóc nâu – người đã quan sát Blanche tại lễ hội.