Trans: Tama07
________________________
Mọi người đồng thời di chuyển khi điệu nhạc bắt đầu. Tôi tập trung hết cỡ và kéo tay của Sablian khá mạnh.
Sablian chậm rãi cử động theo sự dẫn dắt của tôi. Bước chân về cùng một hướng theo nhịp điệu. Đầu tiên là bước hai bước về bên trái…….!
Sablian bước theo tôi với khuôn mặt cẩn trọng. Anh ta có đôi chút ngập ngừng, nhưng có vẻ đã dần trở nên bình tĩnh hơn. Phải rồi, phải rồi. Làm tốt lắm.
Tôi lặng lẽ nhìn Sablian. Khuôn mặt tập trung hết cỡ của anh, sự run rẩy truyền qua bàn tay khiến trái tim tôi đập mạnh.
Ngày mà tôi có thể khiêu vũ cùng Sablian như thế này cuối cùng cũng đến cơ đấy. Khi mà tôi đang dạt dào cảm tưởng thì không hiểu sao, cơ thể tôi lảo đảo và đổ xuống.
Dường như có thứ gì đó đang giẫm lên váy của tôi. Tôi vội vã quay mặt lại sau, khuôn mặt cười của tiểu thư Karin lọt vào trong tầm mắt.
Cô ấy bước vào sảnh khiêu vũ từ lúc nào vậy? Cố tình giẫm lên váy của mình sao? Mà không, đó không phải điều quan trọng trước mắt. Nếu cứ ngã xuống như thế này……..!
Thôi! Chẳng biết nữa. Ngã ra đây thì có mình tôi là bị xấu hổ thôi chứ gì! Tôi nhắm chặt mắt. Khoảnh khắc ấy, ai đó kéo eo của tôi lại.
Thay vì té nhào ra sàn nhà, tôi bất ngờ được ôm bởi một vòng tay vững chãi. Là vòng tay của Sablian.
Vòng tay của Sablian cho cảm giác an toàn không ngờ. Vậy nhưng cảm giác an toàn ấy cũng chỉ trong giây lát. Cảm giác bối rối nhanh chóng ập tới.
Sablian là người chỉ nắm tay thôi cũng run bần bật rồi, vậy mà anh lại ôm tôi như này sao! Thế này thì chẳng phải Sablian sẽ ngất xỉu mất sao?
“Xin, xin lỗi. Thiếp lỡ phạm lỗi”
Trái tim đập thình thịch. Tôi vội vã đẩy Sablian ra. Khuôn mặt của anh xanh xao như tôi dự tính.
Dừng ở đây thôi nhỉ? Phải làm sao đây? Khi tôi đang xem xét sắc mặt của Sablian thì anh nói.
“Nàng bảo rằng sẽ lo liệu hết, thế mà kỹ năng thì không mấy thuần thục”
Gì cơ, cái gã này! Karin giẫm váy nên mới thế mà! Tôi nhìn anh ta với tâm trạng uất ức. Thấy vậy, Sablian bật cười.
“Nét mặt nàng đã đỡ hơn lúc nãy rồi đấy”
Giờ tôi mới nhận ra là anh ta cố tình gây sự với tôi. Điệu bộ đáng ghét ấy của Sablian khiến tôi thấy bớt căng thẳng.
Và quả thực là Sablian cũng vậy. Sắc mặt không được tốt, nhưng có phần trở nên thoải mái hơn. Sablian nắm chặt tay tôi.
“Chúng ta ngừng khiêu vũ nhé?” (Bibi)
“……có lý nào lại vậy” (Sable)
Tôi nở nụ cười đáp lại câu nói khiêu khích của Sablian. Sablian đang chịu đựng cơ mà, vậy nên tôi không thể bỏ cuộc được. Tôi bắt đầu điều chỉnh nhịp thở khớp với Sablian.
Tốc độ của giai điệp dần dần trở nên nhanh hơn. Khi mọi người xung quanh đang di chuyển qua lại khắp sảnh, thì kĩ năng khiêu vũ của Sablian dần trở nên tốt hơn.
Mà không, không phải trở nên tốt hơn mà là ở cấp độ xuất sắc. Tới mức không thể tin được rằng vừa nãy anh ta còn đang lúng túng.
Giai điệu càng trở nên mãnh liệt hơn, thì bước chân của Sablian càng trở nên điêu luyện và thanh thoát hơn. Những người khiêu vũ xung quanh từ lúc nào mà đã ngừng lại và nhìn chúng tôi.
Tôi có thể biết được, điệu nhảy của tôi và Sablian đẹp như thế nào.
Abigail là cô gái đã luyện tập khiêu vũ hơn mười mấy năm. Cho dù tôi chui vào trong cơ thể ấy, nhưng kí ức mà cơ thể này đã trải qua không thể nào biến mất được.
Sablian tập trung vào điệu nhảy và bàn chân của tôi cũng di chuyển như được mọc thêm cánh. Tôi có cảm giác như cơ thể đang bay lên từng chút một.
Abigail đã từng khiêu vũ cùng rất nhiều người. Vậy nhưng không có bạn nhảy nào có thể ăn khớp với nhịp thở đến như thế này. Dường như trong cả thế giới này chỉ có mình tôi, Sablian và âm nhạc.
Vui quá! Khiêu vũ vui đến thế này sao? Lúc nhảy cùng Blanche, tôi cũng thấy vui, nhưng niềm vui này là một kiểu khác.
Sablian dẫn dắt tôi và tôi cũng dẫn dắt anh. Tôi và người bạn nhảy có cùng năng lực, cùng nhau tiến về một hướng. Niềm vui do sự đồng nhất ấy mang lại.
Sablian nhẹ nhàng đẩy tay tôi và để tôi ra xa. Theo nhịp điệu, tôi nhẹ nhàng xoay một vòng.
Đèn chùm ở trên đầu tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Tôi lần nữa quay lại và nắm lấy tay của Sablian. Khoảnh khắc mà tôi nhìn thẳng vào khuôn mặt của anh.
Không hiểu sao tôi cảm thấy dường như anh đang cười. Rõ ràng là khuôn mặt vô cảm nhưng trông anh lại có vẻ rất vui.
Lần đầu tiên tôi được nhìn thấy nét mặt ấy của Sablian. Lúc mà tôi đang mất hồn trong giây lát, thì tiếng vỗ tay vang rền phát ra.
“Vũ điệu thật tuyệt vời!”
“Hai vị thật tuyệt vời!”
Âm thanh ấy khiến tôi sực tỉnh lại. Mọi người đang vỗ tay với khuôn mặt thán phục. Trong số đó thì người vỗ tay nhiệt tình nhất là Blanche.
Khung cảnh mà tôi không thể nhìn thấy vào lúc nãy lọt vào trong tầm mắt của tôi. Lồng ngực vẫn không thôi đập rộn ràng.
Tôi nhìn Sablian. Liệu anh ấy có đang giống như tôi không? Sablian trông có vẻ rối bời nhưng đó không phải là nét mặt không tốt.
Tâm trạng lạ quá. Tôi và Sablian có thể vui vẻ khiêu vũ như thế này cơ đấy.
Rồi đột nhiên, tôi nhận ra rằng chúng tôi vẫn đang nắm tay nhau.
“Bệ hạ, tay……..”
“Ah”
Quả nhiên Sablian cũng bây giờ mới nhận ra, anh từ từ buông tay tôi. Sablian trông giống như người vừa tỉnh mộng.
Sablian và tôi, nhìn nhau mà không nói gì. Muốn nói điều gì đó, nhưng lại không biết phải nói gì.
Khi đang ngẩn ra nhìn Sablian, thì một thứ gì đó bé nhỏ và mềm mại ôm chầm lấy tôi từ phía sau.
“Abigail-nim, vũ điệu thật sự….thật sự rất đẹp ạ!”
Quay lại sau, tôi thấy Blanche đang nhìn mình bằng khuôn mặt ủng đỏ. Cô bé phấn khích nói như vừa nhìn thấy Tiên Tộc.
“Thật sự, thật sự là rất đẹp ạ. Phụ hoàng và Abigail-nim nhảy giỏi như thế này sao……”
Blanche rất cảm động. Thấy khuôn mặt ấy của cô bé, tôi cảm giác như đã trở lại hiện thực.
“Cảm ơn con, Công chúa Blanche. Thật may là kỹ năng của ta không bị hao đi”
Khuôn mặt của Sablian cũng trở lại như thường ngày. Anh ta đứng hơi cách tôi một khoảng và nói.
“Phu nhân nhảy giỏi thật”
“Vâng. Ngần này là cơ bản chứ ạ”
Tôi thử ra vẻ giỏi giang. Một bên khóe miệng của Sablian lặng lẽ cong lên. Dù nói đùa như vậy nhưng không hề cảm thấy e ngại. Mối quan hệ của chúng tôi đã trở nên thoải mái hơn nhiều so với trước khi khiêu vũ.
“Mm, con cũng muốn nhảy với Abigail-nim thêm một lần nữa…..”
Blanche túm chặt lấy váy của tôi và nói. Tôi gật đầu. Phải rồi, tất nhiên là phải nhảy cùng Blanche của tôi rồi!
“Ta sẽ đi tiếp chuyện với các sứ giả một lát rồi quay lại. Vậy ta thất lễ trước”
Sablian để lại lời chào và rời đi. Ánh mắt của mọi người bám theo Sablian ngay khi anh bước đi.
“Bệ hạ, nếu được thì tôi có thể khiêu vũ cùng ngài không-……….!”
“Xin ngài nhảy cùng tôi một bản!”
Một số tiểu thư mời Sablian nhảy cùng nhưng anh ta không trả lời và cứ thế biến mất. Tôi không nhìn thấy Công tước Stork và Karin.
Maaa, Karin đã không cản trở được tôi, nhưng dù sao thì mọi thứ đã êm đẹp. Trước tiên thì tôi muốn tận hưởng cảm giác này.
Lồng ngực đang bồn chồn của tôi vẫn chưa chịu dịu xuống. Tôi nắm tay Blanche và bước vào sảnh khiêu vũ. Chúng tôi nhảy theo giai điệu vui tươi như những chú thỏ chạy nhảy vui chơi.
Tôi cười nhẹ khi nhìn thấy Blanche cười tỏa nắng. Lồng ngực ấm áp và nghẹn lại một cách lạ thường.
Cảm xúc mãnh liệt khi nhảy cùng Sablian vừa nãy, đang hâm nóng trái tim tôi.
Tới lúc nào thì tôi có thể khiêu vũ cùng Sablian thêm lần nữa vậy? Tôi ôm lấy một sự kỳ vọng hơi hão huyền và nhảy cùng Blanche. Ánh sáng từ đèn chùm lấp lánh như những ngôi sao.
* * *
“Haaaaaa…..Mệt quá. Hôm nay hoàn toàn kiệt sức luôn”
“Trông cô có vẻ cực kỳ thích thú ấy? Bảo không quan tâm tới khiêu vũ cơ mà”
“Ta rút lại. Cực kỳ quan tâm”
Tôi nằm xoài lên giường và buôn chuyện với Verite. Tấm gương dựng trên bàn đang phản chiếu Verite.
Các hầu gái đã mát xa cho nhưng bàn chân vẫn khá ê ẩm. Đi giày bệt thay vì giày cao gót nên mới thế sao?
Niềm đam mê khiêu vũ mà tôi vừa biết được, thật sự đáng sợ. Tôi không biết khiêu vũ lại có thể thú vị đến như thế.
Vì Abigail nhảy giỏi nên mới thế sao? Ở kiếp trước tôi chỉ từng thử nhảy khi còn là học sinh cấp trung học.
Khiêu vũ cùng Blanche, cùng Norma, cùng Clara, cả ông Moyes nữa. Ah, nghĩ lại mới thấy, tôi đã không nhảy cùng Raven.
Tôi cảm thấy hơi có lỗi. Vì tôi mà anh ta đã cố tình chuẩn bị tới vũ hội kia mà….. Nhưng cũng tại từ lúc đó về sau, tôi không nhìn thấy anh ta ở trong sảnh, nên không thể khiêu vũ cùng dù có muốn.
Bởi vì anh ta không thích hòa nhập với mọi người, nên không nhảy cùng chắc là tốt hơn.
“Mà này, ngươi ghi lại hết điệu nhảy hôm nay rồi chứ? Ta muốn xem điệu nhảy của ta với Blanche!”
“Ngủ đi không phải tốt hơn sao”
“Xem xong rồi ngủ thì sẽ ngủ ngon hơn!”
“Hiuuuu. Chẳng thể ngăn được cô. Chờ chút đi”
Thật may là Verite có chức năng tự động ghi hình. Sau một lúc Verite biến mất, mặt của tấm gương bắt đầu xuất hiện gợn sóng.
Và giai điệu quen thuộc lập tức phát ra. Tấm gương đang phản chiếu khung cảnh ở sảnh khiêu vũ.
Nam thanh nữ tú mặt lễ phục dưới ánh sáng lấp lánh của đèn chùm. Nhìn qua gương thế này khiến cảm giác thực biến mất hẳn. Cứ như đang xem một phân cảnh trong phim vậy. Và giữa đám đông ấy, tôi thấy mình và Blacnhe. Cô bé nhảy như một con sóc con.
Hự, dễ thương quá! Xem đoạn ghi hình như thế này cho một hương vị đặc biệt. Tôi cảm thấy hạnh phúc vì váy chemise rất hợp với Blanche.
Chưa kể là có thể cười thỏa thích ở đây mà không cần phải để ý! Tôi nằm úp người xuống giường, đưa hai tay đỡ cằm, và cười khẩy khi nhìn Blanche trong gương.
Haa, tôi đang một mình độc chiếm cái sự dễ thương này sao. Hơi cảm thấy có lỗi nhưng mặt khác tôi cảm thấy sung sướng.
Lần tới mình sẽ làm trang phục như thế nào cho cô bé đây nhỉ? Có vẻ thiết kế bộ đồ hơi hướm hiện đại một chút cũng không sa–…….Hử?
“Verite. Dừng lại chút nào”
“Vâng, Vâng. Thưa chủ nhân”
Các nhân vật trong gương bất động như thời gian chợt ngừng trôi. Blanche đang cười và cả tôi đang khiêu vũ cũng bất động như hình nhân.
Và có một người trong số những người bất động lọt vào tầm mắt của tôi.
Con trai của gia đình quý tộc với mái tóc màu nâu nhạt. Trông khoảng tầm 25, 26 tuổi?
Anh ta đang nhìn Blanche. Thực ra chỉ thế thôi thì không có gì bất thường. Bởi cũng có rất nhiều người đang nhìn Blanche.
Vậy nhưng không hiểu sao, tôi cảm thấy ngần ngại trước ánh nhìn của anh ta với Blanche. Với cả hình như vừa nãy tôi có nhìn thấy anh ta…….?
“Cho ta xem cảnh khác. Không phải cảnh nhảy cùng Blanche cũng được”
“Rồi, biết rồi”
Tấm gương lập tức phản chiếu cảnh Blanche và các tiểu thư trò chuyện cùng nhau. Nam nhân tóc nâu ấy cũng xuất hiện trong tấm gương.
“Cho ta xem cảnh khác”
Tôi chớp mắt và tấm gương phản chiếu cảnh Blanche đang ngồi trên ghế. Nam nhân tóc nâu cũng xuất hiện trong đó.
Cảnh Blanche và Sablian nhảy cùng nhau.
Cảnh Blanche ăn bánh kẹo.
Cảnh Blanche và Clara nói chuyện với nhau.
Mấy lần chuyển cảnh nhưng nam nhân tóc nâu vẫn liên tục xuất hiện trong gương.
_________________________
.
.
Thông báo: Mình có chuyện đột xuất nên từ giờ tiến độ sẽ không dùy trì được như hiện tại. Nếu không tìm được trans phụ thì khả năng phải đem con bỏ chợ.
Bộ này cần trans hàn, bạn nào muốn qua phụ mình thì hãy ứng tuyển nha….. mị để link ở dưới…….