Không phải thằng hoàng tử kia đâu, ae yên tâm=))
______________________________________
–Năm năm trước.
“Đây là dinh thự nhà Công tước Lawrence ạ, thưa thánh nữ.”
“Đây ư….”
Một ngôi nhà rất lớn đang hiện hữu trước mắt tôi.
Có vẻ tôi sẽ được nơi này nhận nuôi.
Theo sự hướng dẫn của người đánh xe, tôi bước vào trong nhà.
Sau đó, tôi được dẫn tới chỗ trông như phòng tiếp khách, ở đó có một người đàn ông và một người phụ nữ đang đứng, cả hai đều trạc tuổi cha mẹ tôi.
“Xin chào mừng. Cháu có phải là Charlotte, thánh nữ đời tiếp theo không?”
“V-vâng ạ…Cháu không biết vì sao mình được chọn, nhưng đó là những gì mà cháu được người ta giải thích cho ạ…”
“Ta hiểu rồi. Tên ta là Dominic Lawrence. Từ hôm nay, ta sẽ là cha nuôi của cháu.”
“Bác là Sarah Lawrence. Rất vui được gặp cháu, Charlotte-chan.”
“V-vâng ạ…Rất vui được gặp hai bác…”
Thành thật mà nói, tôi cực kỳ ngại nói chuyện với người lớn, nhất là người mà tôi không hề quen biết.
Dù những người trước mặt có vẻ tốt bụng nhưng tôi vẫn không khỏi lo lắng.
Nhưng mà…cả tôi và Alan-kun đã ngoắc tay hẹn ước với nhau rằng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức vì nhau.
Tôi phải cố hết sức mình thôi!
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇
–Vài năm sau.
“Nghe này Charlotte. Có một số phép thuật mà chỉ thánh nữ mới có thể sử dụng. Con nhớ rõ chưa?”
“Vâng, thưa cha dượng. Đó là những phép thuật hỗ trợ như phước lành nguyên tố hoặc thánh thuật ạ.”
“Giỏi, giỏi lắm.”
Bây giờ tôi đang học phép thuật.
Thánh nữ có thể sử dụng nhiều phép thuật mạnh mẽ.
Tôi muốn có thể sử dụng được những phép đó càng nhanh càng tốt.
Nếu có thể mạnh mẽ hơn, tôi có thể cùng chiến đấu với Alan-kun rồi…
‘Mình không muốn…phải trải qua cảm giác ấy lần nữa…’
Tôi vẫn nhớ khi tôi mới 7 tuổi.
Tôi không thể làm gì khác ngoài việc đứng nhìn một Alan-kun thương tích đầy mình.
Chưa bao giờ tôi thấy hối hận vì hành động của bản thân mình như ngày hôm đó.
Chính ngày đó là ngày khiến tôi nhận ra Alan-kun quan trọng với tôi đến nhường nào.
Tôi không thể sống nếu thiếu cậu ấy được.
Thế nên…tôi phải mạnh mẽ hơn, cho đến ngày tôi được gặp lại Alan-kun.
“Hôm nay con cứ luyện tập phước lành nguyên tố như thường đi nhé.”
“Vâng ạ.”
Phước lành nguyên tố là một phép thuật hỗ trợ rất mạnh nhưng lại là phép khó khăn nhất trong số phép thuật mà thánh nữ thường dùng.
Tác dụng chính là giúp tăng chỉ số kĩ năng đính kèm thêm thuộc tính nguyên tố.
Tuy nhiên, hiệu quả của phép hỗ trợ thì còn tùy theo thuộc tính đính kèm.
Hỏa thì tăng tấn công, thổ thì tăng sức phòng thủ, phong tăng tốc đánh và linh hoạt, còn thủy thì kèm theo tác dụng chữa trị.
‘Quan trọng là tưởng tượng…mình phải đặt suy nghĩ của mình vào…!’
“Phước lành của Lửa!”
Vừa dứt lời, một luồng sáng đỏ xuất hiện trước mặt tôi, dù vẫn còn mờ nhạt.
Tôi làm được rồi…! Tôi sử dụng nó rồi…!
“Ái chà…! Con dùng được phép đó rồi à!?”
Để sử dụng phép thuật, quan trọng nhất là tinh thần của người thi triển. Dùng làm gì, và dùng cho ai?
Tôi đang suy nghĩ nên làm thế nào khi được dạy như vậy.
Tôi đã suy nghĩ rất lâu, và quyết định rằng Alan-kun là người phù hợp nhất.
Tôi muốn dùng phép thuật của mình cho cậu ấy, để bảo vệ…và hỗ trợ cậu ấy.
“Chờ tớ nhé…tớ sẽ cố gắng hết sức để gặp lại cậu…!”
Tôi tự thề với chính mình khi hướng mắt về quê hương ở phía Đông.
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇
–Vào ngày thi tuyển sinh.
“Tôi có thể giúp gì cho ngài vậy, James-sama?”
Tôi được Đệ nhất Hoàng tử của đất nước này, James Eliot-sama, triệu tập sau bài kiểm tra giấy.
Thật lòng tôi không thích ngài ấy.
Ngài ấy cứ suốt ngày bám lấy tôi, phiền phức cực kỳ.
“Bài kiểm tra hôm nay là chiến đấu với lũ quỷ. Ta đã yêu cầu họ thay đổi nội dung bài kiểm tra.
“Thần hiểu rồi.”
Thực lòng tôi cũng chẳng quan tâm tới thể lệ cuộc thi cho lắm.
Nếu không thể vượt qua bằng chính năng lực của mình thì kỳ thi đầu vào còn có nghĩa lý gì. Nhưng mà Alan-kun chắc chắn sẽ qua được bất kể đó là hình thức thi nào.
Cậu ấy đã hứa với tôi bằng ngón út rồi mà.
“Bài thi thực chiến sẽ thực hiện theo cặp. Cô có muốn ghép cặp với ta không?”
“Thần xin phép từ chối.”
Không cần phải nghĩ nhiều làm gì.
Tôi không thích người này, và trong tim tôi đã có bóng hình người khác rồi.
Tôi sẽ không bao giờ ghép cặp với ai khác ngoài cậu ấy.
“Tại sao? Ta là hoàng tử của đất nước này. Ta có thể cho cô rất nhiều lợi ích mà.”
“Thần không cần bất kỳ ơn huệ nào. Nếu đó là tất cả những gì ngài muốn nói, vậy thì thần xin phép rời đi ạ.”
“Cái gì!? Này, chờ đã! Thế thì uống trà sau kỳ thi thì sao? Có một khuôn viên chỉ dành cho hoàng tộc đấy.”
“Không, thần đã có kế hoạch sau bài kiểm tra hôm nay rồi.”
Tôi đã quyết định sẽ đi gặp Alan-kun sau kỳ thi.
Trong đầu tôi giờ chỉ có mỗi chuyện gặp lại cậu ấy thôi.
Alan-kun…không biết giờ cậu ngầu tới mức nào rồi nhỉ…?
“Thế ngày mai thì sao?”
“Thần không uống trà. Thứ lỗi cho thần.”
Ngài ấy dai thật đấy.
Tôi quay người bỏ đi, không chờ câu trả lời của ngài ấy nữa.
Kỳ thi bắt đầu rồi.
Tôi ghép cặp với một cô gái trẻ mà tôi làm quen trước đó, sau đó cả hai chúng tôi cùng nhau làm bài kiểm tra.
“Charlotte-sama! Có một con ở đằng kia kìa!”
“Được rồi! Để tôi giải quyết nó cho!”
Tôi bắt đầu niệm chú, nhắm vào con quỷ đang lăm le bỏ chạy.
“Thánh tiễn!”
Khi tôi vừa niệm xong, một mũi tên ánh sáng hiện ra, bắn xuyên qua người con quỷ.
Sau khi chắc chắn con quỷ đẽ chết hẳn, tôi bắt đầu lột da của con quỷ.
Tôi không thể quên làm chuyện này được, vì thứ này sẽ là bằng chứng cho thấy tôi đã đánh bại con quỷ và sẽ được tính điểm trong bài thi này.
“Chúng ta đang làm khá tốt nhỉ, Charlotte-sama?”
“Ừm, cứ đà này…!?”
Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
Tôi vội vàng quay đầu nhìn lại, dù không thấy gì nhưng chắc chắn có một sự hiện diện đáng quan ngại đang ở gần đây.
Tôi nhìn ra xa, thấp thoáng thấy bóng dáng của James-sama.
‘Đừng bảo là nó nhắm tới James-sama đấy chứ…?’
Mà cũng dễ hiểu thôi, dù sao ngài ấy cũng là hoàng tử đất nước này.
Ngay lúc tôi định dùng phép thuật trước tình huống cấp bách, một con chim màu đỏ khổng lồ chợt xuất hiện và phun lửa vào hoàng tử.
“Vòng bảo hộ!”
Tôi cố gắng để bảo vệ James-sama, thế nhưng chính điều đó đã khiến con chim chuyển hướng nhắm vào tôi.
Nhìn qua cũng biết, tôi không thể nào đánh bại được nó.
Nhưng tôi vẫn chưa thể chết khi còn chưa gặp lại Alan-kun được.
“Chạy ra chỗ khác đi!”
“V-vâng! Tôi hiểu rồi!”
Tôi bảo cô gái đi cùng tôi trốn đi và bắt đầu niệm chú.
Tôi không nghĩ là có hiệu quả đâu, nhưng dù thế nào thì cũng phải làm thôi.
“Thánh thương!”
Cây thương ánh sáng đánh trung con phượng hoàng, thế nhưng trên người nó chẳng có lấy một vết xước.
Tôi cố gắng tấn công khi phòng thủ bằng vòng bảo hộ, nhưng có vẻ chẳng có tác dụng gì.
Cuối cùng, một móng vuốt sắc bén đã đâm thủng vòng bảo hộ của tôi.
“Ah….!”
Không có gì bảo vệ tôi nữa rồi.
Nếu cứ thế này thì tôi sẽ chết vì bị móng vuốt kia xé xác mất.
Tôi chưa muốn chết…tôi…tôi vẫn chưa gặp lại Alan-kun mà…
Những dòng suy nghĩ ấy lướt nhanh qua đầu tôi, trước móng vuốt đang bổ xuống không thương tiếc của con phượng hoàng.
Tôi nhắm mắt lại, thế nhưng tôi không thấy đau đớn gì.
Khi tôi sợ hãi mở mắt ra, cậu bé tôi hằng mong gặp lại đang đứng đó.
“Ổn cả chứ? Charlotte.”
“A-Alan-kun…?”
Đó là Alan-kun, đã trở nên ngầu lòi hơn cả tôi hằng tưởng tượng, là người luôn bảo vệ tôi.
A…tôi biết cậu ấy sẽ giữ lời mà…lời hứa ngày ấy…. hoàng tử của tôi.
◇◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
“Hmm…đây…là……?
Tôi mở mắt ra, đập vào mắt tôi là một trần nhà xa lạ.
Cơ thể tôi nặng trĩu còn đầu thì nhức nhối.
Hả…sao tôi, chuyện gì thế này…..?
“Charlotte….! Cậu tỉnh rồi….!”
Sau đó tôi nghe thấy giọng nói vang lên từ bên cạnh, là giọng tôi luôn muốn nghe nhất.
Giọng này là của…..!
“Alan-kun…..!”
“Ôi…! Tạ ơn trời đất, cậu vẫn an toàn…! Tớ vui lắm….!”
Nước mắt chảy ra từ khóe mắt của Alan-kun.
Cậu ấy khóc vì tôi sao….?
Tôi thấy cảm động quá nên vô thức ôm chầm lấy cậu ấy.
“Đã một thời gian dài rồi nhỉ, Alan-kun?”
“Ừm. Đó quả là một quãng thời gian dài….!”
Tôi nhận ra bản thân mình cũng đang khóc.
Tớ thực sự…thực sự vui mừng khi cậu vẫn bình an vô sự, Alan-kun à….
Phũ thì thôi rồi