“Nhìn em đi nè…sao anh không thành thật đi, để mọi chuyện dễ dàng hơn cho đôi ta….?”
Tôi nuốt nước bọt.
Lý trí của tôi đang bị công phá bởi sự kết hợp hoàn hảo giữa giọng nói ngọt ngào và vòng một rất bự đang ép vào người tôi.
“Nếu anh là của em, anh có thể làm bất cứ điều gì anh muốn với cơ thể em đó…”
Tôi đánh giá thấp Charlotte rồi.
Tôi không ngờ cô ấy theo đuổi tôi theo cách bạo như vậy luôn đấy.
Sự trong trắng của thánh nữ chỉ được hiến dâng cho anh hùng.
Bởi thế nên tôi không biết liệu mình có gánh nổi trách nhiệm ấy hay không. Nhưng bây giờ, kể cả khi tôi từ bỏ mạng sống này thì tôi cũng phải chịu trách nhiệm thôi.
“K-Không phải hoàng tử, mà lại là tớ…làm anh hùng ư?”
“Mắc gì em phải chọn tên đó chứ? Ai nói với anh như thế hả? Em sẽ không tha cho người đã nói vậy với Alan-kun đâu.”
Ôi, lại nữa rồi, mắt Charlotte một lần nữa đen như màn đêm tăm tối.
Rốt cuộc cậu làm cái quái gì mà để Charlotte vốn hiền lành ghét cậu đến thế hả?
Cơ mà, lúc này nếu tôi có lỡ bất cẩn thì sẽ có thêm nạn nhân không mong muốn mất.
Phải làm sao để đánh lừa cô ấy bây giờ…!?
“C-Chỉ là tớ nghe được tin đồn thôi mà. Cậu biết rồi đấy, thánh nữ và hoàng tử thường lấy nhau mà đúng không? Thế nên mới có tin đồn đó.”
Hình như hoàng tử nằm trong danh sách đen của Charlotte mất rồi.
Có lẽ vì cô ấy đã thổ lộ với tôi, dẫn đến diễn biến câu chuyện bị bóp méo quá nhiều so với nguyên tác chăng…?
Chắc là do tôi vẫn còn sống.
“Em sẽ không bao giờ chọn tên nào như thế. Chỉ có một người trên thế gian này mà em sẵn sàng hiến dâng sự trong trắng của mình thôi.”
Charlotte nhìn chằm chằm vào tôi.
Không còn đường lui nữa rồi.
Đây là bước ngoặt cho mối quan hệ của hai chúng tôi.
Vào lúc này, tôi chỉ còn cách thẳng thắn đối diện thôi.
Chấp nhận Charlotte hay…từ chối cô ấy?
Nhiều suy nghĩ lướt qua trong đầu tôi.
Mong ước bảo vệ Charlotte, sợ hãi vì không thể trốn tránh cảm xúc ấy, mong muốn ở bên cô và áp lực khi phải gánh trên vai sứ mệnh nặng nề là bảo vệ thế giới này.
Đầu óc tôi rối bời.
“Alan-kun…!”
“......!”
Đột nhiên, ánh mắt tôi chạm mắt Charlotte.
Tôi ngạc nhiên, bối rối trước tình cảm mãnh liệt ấy của Charlotte.
Nhưng Charlotte vẫn cứ là Charlotte thôi, đúng không?
Cô vẫn giữ nụ cười dễ thương ngày nào.
Vẫn là lòng tốt và sự quan tâm, săn sóc người khác ấy.
Tôi vẫn còn biết nhiều đức tính đẹp khác của Charlotte : Chăm chỉ, nghiêm túc và sự thân thiện của cô ấy.
Dù cô ấy có hơi ghen tuông quá đà thì những vẻ đẹp ấy mãi không thay đổi.
Cô vẫn dễ thương và đáng yêu vô cùng.
Những suy nghĩ ấy lướt nhanh qua đầu tôi.
Tôi… đâu cần phải do dự làm gì nữa chứ.
“Charlotte, cuối cùng thì tớ cũng hiểu rồi.”
“.....?”
“Anh yêu em.”
“.....!”
Aaa….đúng ra mình nên nói từ lâu rồi.
Giờ ngẫm lại, hóa ra tôi dã phải lòng cô ấy từ ngày đầu tiên gặp mặt.
Cảm xúc rối bời bấy lâu nay bỗng chốc tan biến.
“Có thật là anh…?”
“Tất nhiên. Trông anh có giống đang nói dối em không?”
“Không, chỉ là em đã chờ quá lâu…thế nên em không tin được…”
Khuôn mặt Charlotte ướt đẫm nước mắt.
Nước mắt cô ấy cứ rơi, rơi mãi.
“E-Em xin lỗi…em hạnh phúc quá…nên không ngừng khóc được…”
“Xin lỗi vì đã để em phải đợi.”
Tôi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc bạc mượt mà của cô ấy.
Charlotte úp mặt vào ngực tôi, không ngừng khóc to.
“Thật sự…em đã chờ anh từ rất lâu rồi…”
“Anh xin lỗi mà. Anh mong em tha lỗi cho anh.”
“Em tha cho anh đấy…vì anh đã chọn em mà…”
Rồi Charlotte vòng tay qua cổ tôi.
Khoảng cách giữa mặt của chúng tôi chỉ cỡ 5 cm.
“Alan-kun…em sẽ trao cho anh tất cả của em như đã hứa….vậy nên……”
“Anh biết mà. Anh cũng sẽ trao hết tất cả cho Charlotte.”
Nói xong, hai chúng tôi đặt môi mình lên nhau.
Sau vài giây, chúng tôi tách môi ra và Charlotte lại hôn tôi thêm lần nữa.
Lần này, cô ấy cạy môi tôi ra rồi đưa lưỡi vào trong.
“Trời ạ….! C, Charlotte….nnnggg….!”
“Chu…chu….hnnn….Puhaa….”
Charlotte cuối cùng cũng chịu rời miệng tôi, một đường nước bọt hình thành giữa hai chúng tôi.
Đôi mắt của Charlotte dần trở nên dâm đãng, cô thở ra từng hơi khó nhọc.
“Đâu cần phải nhịn làm gì nữa phải không….?”
”K-Khoan, bình tĩnh nào! Vẫn còn quá sớm để tiến xa hơn…”
“Không đúng đâu nhé, chúng ta đã kết nối với nhau rồi mà♡”
Em có biết mình mới thốt ra điều gì không đấy?
Tuy nhiên, Charlotte đã áp ngực cô ấy lên người tôi, lần này còn mạnh hơn trước để thu hút sự chú ý của tôi về thứ đó đó.
“Và…cậu nhóc này có vẻ đã sẵn sàng để 'ra trận' rồi nhỉ…?”
Cô ấy nhẹ nhàng vuốt ve "cậu nhỏ" của tôi.
Tôi hơi bối rối, nhưng cơ thể tôi đã tự phản ứng.
Và tiếp theo….sợi dây níu kéo lý trí của tôi cuối cùng cũng đứt.
Chúng tôi đã làm chuyện “ấy” cả đêm.
Và ngày hôm đó là ngày anh hùng Alan được sinh ra, được cho là vĩ nhân thứ hai sau vị anh hùng khởi nguyên, người sẽ được lưu danh trong sách giáo khoa của thế hệ sau này.
________________________________________
TL eng: Mị không ngờ là nhanh đến vậy luôn haha.
Trans note: Tui cũng không ngờ là nhanh đến thế, và lúc dịch chap này tui cười suốt đấy, muahahaha.
Đang cân nhắc để tag "Adult" =.=
ánh mắt của ta đã va phải vào ánh mắt của nàng~ nhanh vãi c... 15-7=8…hừm, 8 năm cũng thường thôi mà ta? Cái lùm mé, đá lưỡi ngay lần thứ 2?