Tôi là bạn thuở nhỏ của Thánh nữ trong thế giới của một cuốn Light Novel. Khi gặp lại nhau ở Học viện sau một khoảng thời gian xa cách, cô ấy lại thành Yandere là sao?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Phần 1. - Chap 16: Nhẫn gỗ.

Học viện Nobilitas.

Đây là học viện lớn nhất cũng như danh giá nhất Vương quốc Eliot, nơi này tụ họp những học viên xuất sắc nhất đến đây để học tập.

Và ngày hôm nay là ngày những học viên xuất sắc qua được bài tuyển sinh được nhận vào trường.

Hoàng tử, thánh nữ và một anh hùng được sinh ra trong bí mật giờ đây sắp bước qua cánh cổng học viện.

“Vẫn lớn như mọi khi ha….”

“Hình như học viện này lớn nhất Vương quốc luôn rồi đúng không nhỉ?”

“Xin thứ lỗi. Chúng tôi có thể kiểm tra thẻ nhập học được không?”

Khi chúng tôi vẫn đang còn bàng hoàng trước quy mô của học viện, một người phụ nữ mặc vest nói chuyện với chúng tôi.

Chúng tôi lấy thẻ nhập học ra và đưa cho cô ấy để kiểm tra.

Người phụ nữ gật đầu, trả lại thẻ nhập học cho chúng tôi.

“Charlotte-sama và Alan-san… À hiểu rồi. Để tôi dẫn đường cho cả hai đường tới ký túc xá.”

Chà, họ dẫn đường cho chúng tôi luôn này.

Mà tại sao tôi với Charlotte lại tham quan chung với nhau thế?

Học viện Nobilitas chia ký túc xá thành hai khu nam nữ riêng biệt mà, đưa cả hai đi chung thì có ích gì đâu.

“Em rất mong chờ được xem phòng của hai chúng ta lắm đó.”

“Hể? À, tuyệt quá. Chắc thế.”

Charlotte đang vui vẻ đi dạo xung quanh.

Chẳng hiểu vì sao cô ấy lại mong chờ tới ký túc xá đến vậy luôn ấy.

Trong lúc tôi vẫn còn đang nghi ngờ thì người phụ nữ bước vào một tòa nhà nào đó.

Chỗ này không phải với ký túc xá nam hay nữ.

“À, ừm…vào đây có ổn không thế? Anh không nghĩ chỗ này là ký túc xá nam hay ký túc xá nữ đâu…”

“....? Vâng, không có vấn đề gì đâu. Có một phòng trống ở cuối hành lang đó.”

Nghe thấy câu ấy, tôi chẳng biết đáp sao nữa.

Tôi lặng lẽ theo sau cô ấy và dừng lại trước một căn phòng.

“Đây là phòng đôi cho hai người đấy.”

Hả….phòng đôi….?

Tôi nhìn Charlotte đang đứng bên cạnh, cô ấy đang mỉm cười nhận lấy chìa khóa.

Hở? Sao em lại bình thản được như vậy hả?

Hay là tôi mới là người có vấn đề ở đây?

“Vậy thì tôi xin phép rời đi. Mong hai người đừng quên tham dự buổi lễ khai giảng chiều nay.”

Nói xong, người phụ nữ quay gót rời đi.

Chỉ còn lại tôi và Charlotte ở đây.

“Ý-Ý gì đây? anh và Charlotte chung phòng cơ á….”

“Sao hai ta không vào phòng xem thử nhỉ?”

“Thôi được rồi…”

Charlotte cứ như nắm rõ mọi chuyện trong tay ấy nhỉ.

Chúng tôi khệ nệ vác hành lý vào trong phòng, ngồi đối diện nhau trên chiếc ghế trong phòng ăn.

“Rồi, giờ nói anh nghe, chuyện này là sao hả?”

“Ý anh là sao, chuyện hai ta chung phòng ư?”

“Đúng.”

“Dễ mà. Em chỉ yêu cầu phía học viện xếp em và Alan-kun chung phòng thôi.”

……Yêu cầu ấy hả?

Quyền lực là thứ vô dụng nhất trong học viện mà.

Tôi nghe nói học viện này có một tòa nhà chỉ dành cho những cặp đôi đã đính hôn với nhau.

Hóa ra thánh nữ với quý tộc khác nhau một trời một vực đến thế luôn….

“Anh không nghĩ phía Vương quốc cho phép chuyện này đâu….sau này họ có xử trảm anh không đấy?”

“Không cần lo đâu anh.”

Charlotte lấy ra một mảnh giấy.

Trên đó có một con dấu đã được đóng.

Đây là….!

“Ng-ngọc ấn!?”

“Đúng rồi đó. Em đe dọ—xin đức vua cho mình mượn một chút, thế là ngài ấy đưa thôi.”

Cô ấy suýt thì nói “đe dọa” luôn kìa!

Đúng ra em không nên làm chuyện phạm thượng đến mức ấy chứ, ít nhất thì đừng làm gì hộ anh….

Ờm, mà tôi cũng có tư cách gì mà nói, chính tôi cũng mang tội vì lấy đi trinh tiết của thánh nữ mà không được đồng ý mà.

“Em đã nói gì thế….?”

“Thì em chỉ nói là ‘Nếu ông không chấp nhận, tôi sẽ cuốn gói khỏi vương quốc này với Alan-kun’, chỉ thế thôi.”

Em có biết mấy lời em thốt ra khủng khiếp tới mức nào không hả!?

Nếu em mà biến mất thì không có gì cản bước được Quỷ vương nữa đâu.

Nói thế thì ai dám từ chối cơ chứ.

“Em thấy hơi có lỗi khi nói với anh chuyện này khi sự đã rồi. Nhưng mà chúng ta đã đính hôn rồi, cũng chuẩn bị kết hôn luôn nên chắc chuyện này cũng ổn thôi, nhỉ?”

“Hả? Đính hôn gì cơ?”

Tôi hỏi lại cô ấy, và mắt cô ấy hóa màu màn đêm u tối.

“Anh quan hệ với em mà lại không định cưới em ư? Chẳng lẽ ‘anh yêu em’ cũng là lời nói dối ư?”

“Anh không nói dối em! Anh thật lòng yêu em và muốn cưới em về! Nhưng mà…”

“Nhưng nhưng cái gì?”

Đôi mắt của Charlotte vẫn chưa lấy lại ánh sáng.

Tôi thực sự muốn giấu thứ đó đi lắm, ít nhất là tới khi tôi đã sẵn sàng….

Chắc tôi phải thành thật thôi…

Tôi lấy từ hành lý của mình ra một thứ.

Sau đó tôi nhẹ nhàng cầm lấy tay Charlotte, đặt thứ tôi đang cầm vào bàn tay cô ấy.

“Đ-Đây là…?”

“Là nhẫn tự tay anh làm đấy. Charlotte này, lắng nghe lời anh nói nhé.”

Tôi đeo chiếc nhẫn thủ công ấy vào ngón tay Charlotte, thứ mà tôi đã hì hục điêu khắc từ gỗ.

Và những lời tôi muốn nói tới cô ấy…

“Charlotte, em bằng lòng lấy anh chứ?”

“....!”

Tôi định chuẩn bị một bầu không khí thật lãng mạn để nói điều này nếu có thời gian cơ.

Charlotte ôm chầm lấy tôi và hôn.

Tôi chấp nhận nụ hôn rồi ôm lại cô ấy.

“Vâng ạ….! Từ nay mong được anh chăm sóc….! Em hạnh phúc lắm….!”

“Xin lỗi vì tài khắc gỗ tệ hại của mình nha. Anh thực lòng muốn tìm một thợ thủ công lành nghề để làm một chiếc nhẫn khác phù hợp với em hơn.”

Tôi làm chiếc nhẫn này chỉ vì tôi muốn thế thôi.

Sau khi làm xong, làm xong tôi mới biết nó khó tới mức nào, thế nên định vội vội vàng vàng đi tìm thợ….

“Em không cần thứ như thế.”

“Hả?”

“Đối với em, chiếc nhẫn này là tuyệt nhất. Đây là chiếc nhẫn quý giá mà Alan-kun đã làm cho em. Chính vì thế mà nó giá trị hơn tất thảy chiếc nhẫn khác trên đời.”

“Anh hiểu rồi…”

Charlotte âu yếm vuốt ve chiếc nhẫn.

Cứ như muốn nói cô sẽ không bao gi giao nó cho bất cứ ai khác.

“Đây sẽ là bảo vật của em….!”

“Haha. Nghe em nói thế anh vui lắm.”

Charlotte nhìn chiếc nhẫn một lần nữa.

“Chiếc nhẫn làm từ vật liệu gì vậy?”

“Là gỗ tím.”

“Sao anh lại dùng gỗ này?”

“Dù cứng và khó gia công, nhưng nó lại rất bền.”

“Hóa ra anh nghĩ về chuyện đó lúc chọn vật liệu à…”

Chọn gỗ tím không chỉ vì nó cứng.

Trong ngôn ngữ của loài hoa, màu tím có nghĩa là….

[Tình yêu vĩnh cửu]

À, ok, ra là thế hả… Em lạy chị, chị làm thế thì main chạy đằng trời Gái nó cho thì keme nhà nước, trong truyện thôi, còn ngoài đời thì anh tù mọt gông Haiz, 15 tuổi, chắc chắn phải bóc lịch cả đời mới hả có tên khác là “Purple Heart”, là loại gỗ rất dày, chịu nước tốt, thuộc top đầu thế giới về độ cứng và độ bền