“Thế nên…..Alan-kun, hãy là của tớ nhé♡”
Tôi nuốt khan.
Trông Charlotte bây giờ quyến rũ cực kỳ.
Cô ấy quá hấp dẫn, khó mà tin nổi cô chỉ mới 15 tuổi.
“Tớ đùa thôi. Bây giờ tớ tạm tha cho cậu đấy.”
Nói xong, Charlotte rời khỏi người tôi.
Hình như cô ấy nói “tạm tha” thì phải, cơ mà giờ không phải lúc để ý tới chuyện đó.
Tim tôi đập nhanh quá.
“Alan-kun.”
“V-vâng!”
Tôi vô tình dùng kính ngữ.
Đôi mắt của Charlotte sáng lên và cô khẽ mỉm cười.
Giờ đây tôi chỉ biết vỗ ngực để tự trấn an bản thân thôi.
“Những gì vừa nãy tớ nói không phải đùa đâu. Tớ thực sự nghiêm túc dâng hiến cả cơ thể lẫn linh hồn của mình cho Alan-kun, tớ muốn cậu chỉ là của riêng tớ.”
“Ừm….”
“Nhưng tớ nghĩ mình không nên ép buộc Alan-kun thành của tớ, khi mà cậu không hề thích chuyện đó.”
À, tôi hiểu rồi.
Nhìn vào hành động lúc nãy của Charlotte, có vẻ cô ấy sẵn sàng làm bất kỳ điều gì để tôi là của riêng cô ấy.
Tôi mừng vì cô ấy vẫn còn giữ được lý trí.
“Nhưng mà này, nếu Alan-kun định lăng nhăng với cô nào đó…”
“Tớ bảo đó hoàn toàn là hiểu nhầm rồi mà!”
“Tớ biết. Nhưng tưởng tượng tới chuyện đó, tớ không thể chịu đựng được….”
Charlotte cúi mặt xuống khi cô nói ra những lời này.
Đúng lúc tôi định mở miệng, cô ấy đã chặn môi tôi bằng ngón trỏ.
“Thế nên, tớ chắc chắn sẽ khiến cậu phải lòng tớ. Cho đến khi cậu chối bỏ tớ. Vì sau tất cả, tớ muốn thành một cặp với cậu.”
Nói đến đây, Charlotte mỉm cười đầy mê hoặc.
Và lại một tiếng gõ cửa nữa vang lên.
Một cô ý ta mở cửa rồi bước vào.
“Sắp hết giờ thăm bệnh rồi. Dù cả hai em được điều trị bằng phép hồi phục nhưng cả hai vẫn đang bị thương đấy. Xin hãy nghỉ ngơi tử tế đi.”
“Vâng. Tạm biệt nhé, Alan-kun. Chúng ta sẽ nói chuyện sau vậy.”
“Đ-Được thôi. Tớ về phòng bệnh đây. Gặp lại cậu sau nhé.
Tôi chào tạm biệt Charlotte và quay về phòng bệnh của mình.
Đêm đó, tôi trằn trọc không ngủ được vì những lời Charlotte nói cứ lởn vởn trong đầu tôi.
Không biết chuyện gì sẽ xảy ra với tôi trong tương lai đây….
Nhân tiện, Charlotte lớn lên vẫn dễ thương quá trời quá đất…
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇
Charlotte và tôi nằm viện ba ngày rồi an toàn xuất viện.
Cảm ơn Chúa vì đã sinh ra phép hồi phục.
Charlotte có lẽ sẽ dùng được nhiều loại phép phục hồi cao cấp hơn phép này sớm thôi.
“Thế cậu ở lại đâu thế, Alan-kun?”
“Tớ ở trong nhà trọ do học viên sắp xếp cho.”
“Cậu có ở cùng…Mary-san không đấy?”
“Hả? Chuyện đó…à thì…ờm…”
“Cho tớ ghé qua chỗ cậu vào một ngày nào đó nhé?”
Hình như Charlotte không giận tôi thì phải.
Chắc cô ấy hỏi thế để xác nhận thôi.
“Ổn mà. Tớ luôn chào đón Charlotte.”
Mặt Charlotte rạng rỡ hẳn khi tôi gật đầu.
Cả ba ngày vừa qua tôi không thể nói chuyện nhiều với Charlotte vì phải phục hồi chức năng, đúng hơn chỉ là kiểm tra xem thể chất có vấn đề gì không thôi.
Tôi muốn nói chuyện rõ ràng về lời tuyên bố của Charlotte rằng cô sẽ khiến tôi phải đổ cô ấy.
“Thế tớ đi theo cậu được không? Tớ muốn biết nhà trọ đó ở đâu.”
“Được thôi. Thế ta cùng đi nào.”
Tôi và Charlotte sánh bước cùng nhau.
Chúng tôi nói chuyện về những ngày thơ ấu, những chuyện mà chúng tôi chưa có dịp hàn huyên lúc còn nằm trên giường bệnh.
Chúng tôi nói về ngày Charlotte bị bắt cóc năm 7 tuổi.
“Lúc đó tớ sợ lắm…vì cơ thể của Alan-kun máu chảy mỗi lúc một nhiều…”
“Haha, nhưng cuối cùng vẫn là Charlotte cứu tớ mà, đúng không?”
“Lúc biết mình là Thánh nữ, tớ ngạc nhiên lắm. Khi ấy, đột nhiên có một luồng sáng rơi xuống rồi bao bọc lấy Alan-kun.”
Quả thực ai cũng sẽ bất ngờ khi thấy luồng sáng rơi xuống từ trên trời.
Nhưng nhờ có Charlotte mà tôi đã được cứu, cả đời này tôi không bao giờ quên ân huệ này của cô.
“Okay, chúng ta tới nơi rồi này.”
“Chỗ này lớn quá…”
Tôi mừng vì dẫn Charlotte tới nơi an toàn, dù ký ức của tôi vẫn có chút mơ hồ khi cố tìm ra đường đi, và thực tế là tôi đã đi lạc đôi chỗ.
Tôi cho Charlotte biết số phòng của tôi.
“Chỉ cần nói với quản lý là ông ấy sẽ cho cậu vào thôi.”
“Tớ hiểu rồi.”
Charlotte gật đầu nói.
“Để tớ tiễn Charlotte về nhà.”
“Không cần đâu, cha dượng chuẩn bị xe ngựa cho tớ rồi, cậu không cần phải lo lắng. Tớ không muốn làm phiền cậu, Alan-kun.”
“Tớ không nghĩ đó là chuyện phiền phức đâu. Thật đấy.”
“Alan-kun tốt quá rồi đó.”
Charlotte chỉ biết lắc đầu cam chịu.
Đúng là lúc chúng tôi đang đi dạo với nhau, hình như cô ấy đã gọi người hầu đến rồi nói gì đó với anh ta.
Cô ấy yêu cầu đưa xe tới đón ở nhà trọ này à?
Người hầu khi nãy đã thấy cô nên đã đánh xe lại gần.
“Vậy nhé. Gặp lại cậu sau.”
“Ừm. Hẹn gặp lại.”
Charlotte vừa định lên xe thì chợt dừng lại giữa chừng, rồi cô quay lại chỗ tôi.
Sau đó cô nắm lấy tay tôi bằng đôi bàn tay của mình.
“Đừng lừa dối tớ, có được không?”
“Được mà.”
“....Nhưng tớ cảm thấy an toàn hơn nếu cậu có thể dọn đến nhà ở chung với tớ.…”
“Hả? Cậu nói gì cơ?”
“Không. Không có gì đâu. Gặp lại cậu sau nha.”
Nói xong, Charlotte leo lên xe rồi rời đi.
….Tôi phải tránh tiếp xúc với phái nữ nhiều nhất có thể thôi.
Tôi hứa với bản thân như thế.
Và sáng hôm sau.
“Chào buổi sáng, Alan-kun♡”
Tôi thức dậy, dui đôi mắt vẫn còn đang ngái ngủ, chỉ để thấy một Charlotte mặc tạp dề đang đứng trong bếp.
Khoảnh khắc ấy, tôi không thể tin nổi mắt mình và chỉ biết cứng đơ người.
Nhưng dù tôi có dụi mắt bao nhiêu lần đi nữa thì người đứng đó vẫn là Charlotte.
“Ờ-ờm….sao cậu lại ở đây thế?”
“Tớ không nhịn được nên đã tới đây đó.”
Charlotte vừa lè lưỡi vừa nói.
Khỏi cần phải nói, tôi cạn lời luôn rồi.
____________________________________
Tác bên raw
Suna (tạm dịch) : “Cậu định khiến tớ yêu cậu như thế nào đây?”
Shin (tạm dịch : “Tất nhiên là tới mức cậu không thể sống nếu thiếu tớ rồi♡”
Suna : ‘Alan-kun, cố lên đi anh bạn, hãy sống mạnh mẽ lên….’
Hài vãi l...
Chậc, phí công dịch chap này<(") Im lặng nào, cô bé xàm lul của anh=))) Anh bị đè, vậy thôi...