Tôi không phải là siêu sao

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vì tôi cực kỳ yêu cô senpai nhỏ nhắn và dễ thương, nên mỗi ngày tôi muốn chọc cô ấy đỏ mặt ba lần!

(Tạm ngưng)

Vì tôi cực kỳ yêu cô senpai nhỏ nhắn và dễ thương, nên mỗi ngày tôi muốn chọc cô ấy đỏ mặt ba lần!

Yusaku Igarashi

Tiền bối đang xấu hổ đơn giản là quá dễ thương, một câu chuyện tình yêu hài hước đầy sự bối rối và đỏ mặt đến 120%!

13 45

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

790 2486

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

(Đang ra)

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

Akisuzu Nenohi

Tsukishiro Kotone nhận được một bản game này từ em gái của mình. Trong thế giới của FLFO, Kotone quyết định trở thành một zombie, một trong những chủng tộc Phi Nhân Loại của game, vốn rất khó để thành

49 36

Cựu Vực Quái Đản

(Đang ra)

Cựu Vực Quái Đản

Hồ Vĩ Bút

Song, khi đột ngột phải đối mặt với những thứ ấy một lần nữa, cậu mới nhận ra thế giới này đã trở nên thật bất thường.

41 219

Kanojo ga Flag wo Oraretara

(Hoàn thành)

Kanojo ga Flag wo Oraretara

Tōka Takei

Hatate Souta là một học sinh cấp 3 có khả năng nhìn thấy "flag" cho các sự kiện trong tương lai như: "flag tử thần", "flag tình bạn" và "flag tình cảm". Mặc dù có khả năng nhìn thấy lá cờ, cậu vẫn trá

209 802

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

43 37

Chương 1-50 - Chương 11 : Đủ Loại Chiêu Trò PR

Chương 11 : Đủ Loại Chiêu Trò PR

“Xin hỏi, anh là người của đoàn phim Hoàng Quý Phi Vô Song phải không?”“Đúng rồi, tôi thuộc đoàn phim Hoàng Quý Phi Vô Song.”“À, thế anh có biết Chu Thanh không?”“Anh Thanh á? Đương nhiên biết rồi! Chúng tôi đã từng hợp tác, anh ấy là người rất dễ gần, cực kỳ khiêm tốn.”“Vậy anh có biết mối quan hệ giữa anh Thanh và Triệu Anh Nhi là gì không?” Đôi mắt phóng viên sáng rực, bắt chước cách Tiểu Vương gọi anh là “anh Thanh”.“Hai người đó à? Tôi không rõ, nhưng tôi thường thấy Anh Nhi cứ lượn lờ quanh anh Thanh suốt.”“Ồ, anh có biết anh Thanh là ca sĩ ký hợp đồng với Thiên Ngự Entertainment không?”“Không thể nào! Anh ấy chưa bao giờ nhắc đến. Nếu tôi biết, chắc đã chẳng dám nhờ anh ấy khuân vác giúp! Ca sĩ ký với Thiên Ngự – chẳng khác nào một ngôi sao hạng A rồi còn gì!”“Khuân vác? Khuân cái gì?”“Ờ thì đèn, đạo cụ, máy quay – mấy thứ thường dùng trên phim trường ấy. Anh Thanh làm đủ mọi việc.”“Anh có biết thêm gì về anh ấy không? Ví dụ vì sao anh ấy lại đóng phim này?”“Vì sao ư? Tôi không rõ, nhưng nghe nói đạo diễn Hạ đã mua một bài hát của anh ấy. Không biết thế nào mà anh Thanh lại tham gia luôn đoàn phim.”“Mua bài hát?”“Ừ.”“Bài gì vậy? Anh có thể tiết lộ không?”“Là ca khúc chủ đề của bộ phim. Tôi nhớ tên là Thanh Tẫn Thiên Hạ thì phải.”“Thanh Tẫn Thiên Hạ?”“Ừ, chắc chắn là một bài rất hay. Nếu không, đạo diễn Hạ đâu chịu bỏ tiền mua của anh Thanh.”“Hmm, thêm một câu nữa thôi…”“Ôi không, tôi lỡ nói nhiều quá rồi. Anh Thanh mà biết chắc mắng tôi mất. Tôi đi trước đây…”“Này, đợi đã!”“…”

Nhìn Tiểu Vương vội vàng rời đi, phóng viên lẻn vào phim trường kia đôi mắt sáng rực phấn khích.

Trúng mánh rồi! Tin độc quyền đây rồi!

Đạo diễn Hạ thật sự mua một bài hát của một kẻ vô danh như Chu Thanh. Và Chu Thanh còn đảm nhận vai nam số ba trong phim!

Tin này đúng là bom tấn! Lần này chắc chắn mình được thăng chức tăng lương!

Trong đầu phóng viên, chẳng có gì phấn khích bằng việc tung ra tin độc quyền. Hắn vội xách máy ảnh, chạy thẳng về tòa soạn.

“Giờ phải đặt tiêu đề gì đây nhỉ?”“‘Bạn trai của Triệu Anh Nhi: Một tài năng toàn diện giữa giới giải trí!’”“Không, chưa đủ giật gân!”“Hay là: ‘Người đàn ông chinh phục trái tim Triệu Anh Nhi – Rốt cuộc anh ta là thiên tài thế nào?’”“Chuẩn, nghe mới câu view! Haha!”

Chu Thanh bất ngờ trở thành tâm điểm bàn tán.

Và tất cả đều khiến anh rối bời.

Hàng loạt “thân phận” kỳ quái của anh xuất hiện trên báo chí và các chương trình giải trí. Nhiều tờ lá cải còn bịa đặt đến mức chính mẹ anh đọc chắc cũng không nhận ra con mình.

Giới báo lá cải luôn thích bẻ cong sự thật, biến trắng thành đen, biến bò thành ngựa.

Ca sĩ tân binh của Thiên Ngự, bạn trai của Triệu Anh Nhi, nhạc sĩ tài năng…

Đó còn là những tin đỡ nhất.

Nhưng rồi xuất hiện những tiêu đề kiểu:

“Những chuyện chưa kể giữa tôi và anh Thanh.”

“Anh Thanh, khi nào mới để em chinh phục trái tim anh?”

“Anh Thanh, hãy cưới em khi em nổi tiếng toàn cầu nhé!”

Những bài này đúng là không biết xấu hổ, biến tất cả thành một cuốn ngôn tình rẻ tiền đầy nước mắt!

Có tờ còn dựng hẳn một “tiểu sử truyền kỳ” cho Chu Thanh như bước ra từ tiểu thuyết võ hiệp. Theo đó, anh là con riêng của một đại gia, bị bỏ rơi từ nhỏ, được người lạ nuôi dưỡng, sau này trải qua đủ mọi khổ cực – vừa viết nhạc vừa hát lang thang trong ga tàu điện ngầm, bị người đời cười chê, sỉ nhục. Anh từng ngủ dưới gầm cầu, sống lay lắt mỗi ngày chỉ với một cái bánh bao. Thế rồi nhờ nghị lực phi thường, tài năng của anh cuối cùng được Thiên Ngự Entertainment phát hiện…

Còn bài Tửu Sầu? Họ bảo anh sáng tác nó trong thời gian lang thang vô gia cư…

Câu chuyện chi tiết, sống động đến mức chính Chu Thanh suýt nữa tin thật!

“Anh Thanh, đây là anh thật hả?”

Triệu Anh Nhi bước đến, giơ ra một tờ báo lá cải viết về “cuộc đời truyền kỳ” của anh, rồi tiện thể ngồi xuống cạnh.

Kể từ khi Tiểu Vương gọi anh là “anh Thanh”, các thành viên đoàn phim cũng tự nhiên gọi theo. Buồn cười nhất là Triệu Anh Nhi cũng bắt chước gọi vậy.

Thật nực cười, tôi chỉ là sinh viên chưa tốt nghiệp, sao tự dưng ai cũng gọi mình là “anh” vậy trời…

Chu Thanh cạn lời.

“Ờ… họ bảo phải thì phải, bảo không thì không. Tôi chẳng thèm để ý.”

Anh thậm chí lười đọc mấy thứ báo lá cải này. Người ta muốn viết gì thì viết, anh đâu định ở lại cái giới này lâu.

“Anh Thanh, em có chuyện phải thú thật với anh.”“Chuyện gì?”“Em… đã bán đứng anh rồi.”“Gì cơ?” Cảm giác bất an trào lên.“Anh biết Thiên Ngự Entertainment muốn tiếp cận anh chứ? Em… đã tự ý ký hợp đồng thay anh rồi…”“Em ký hợp đồng á?” Chu Thanh bật dậy khỏi ghế. “Em lấy quyền gì ký thay tôi?”“Thì em bảo với Thiên Ngự là em quen anh, và… có thể em lỡ nói anh là bạn trai thiên tài của em…” Triệu Anh Nhi chớp chớp đôi mắt vô tội.“Cái gì!” Gương mặt vốn bình tĩnh của Chu Thanh tối sầm lại.“Bình tĩnh đi anh Thanh. Đừng làm quá. Thiên Ngự là công ty giải trí lớn nhất nước. Em còn giúp anh xem hợp đồng rồi – cực kỳ ưu đãi, chỉ thiếu vài điều khoản so với top star thôi. Anh sắp thành sao hạng A rồi!” Triệu Anh Nhi vỗ vai anh an ủi.“Hợp đồng phải cần CMND và chữ ký của tôi đúng không? Tôi không ký thì nó không có hiệu lực!”“À… đạo diễn Hạ đã cung cấp bản sao CMND của anh, và ông ấy cũng có mặt lúc ký. Nếu anh thấy có vấn đề, anh có thể đến Thiên Ngự để xác nhận hoặc hủy hợp đồng.”“Hủy hợp đồng? Tôi nhất định sẽ hủy! Khoan, tại sao tôi phải đích thân đến? Tôi không ký thì nó vô hiệu chứ!”“Có hiệu lực đấy. À mà, anh Thanh, giờ anh không thể đi được đâu.”“Tại sao?”“Cảnh tiếp theo sắp quay rồi. Là cảnh hôn. Nếu anh không có mặt, sẽ bị phạt hợp đồng.”“Gì cơ! Phạt hợp đồng? Cảnh hôn á?”“Anh không đọc kịch bản à?”“Có! Rõ ràng đâu có cảnh hôn, chỉ là giả thôi mà!”“Lần này thì không giả.”“Tại sao?”“Không có lý do gì cả. Hôn giả nhìn không thật. Khán giả không thích.”“Rồi?”“Và em không thích giả.”

“…”

Nhìn vẻ mặt đắc thắng như nắm mọi chuyện trong tay của cô, Chu Thanh cảm giác lạnh sống lưng.

Giới giải trí này…

Đúng là một mê cung đầy bẫy rập và mưu mô!

Không được, mình phải rút khỏi đây, thoát khỏi mớ hỗn độn này. Mình đã bị bán đi lúc nào không hay!

Đó là tất cả những gì Chu Thanh nghĩ.

Nhưng một khi đã đặt chân vào giới giải trí, liệu có dễ dàng thoát ra?