Tôi không phải là siêu sao

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vì tôi cực kỳ yêu cô senpai nhỏ nhắn và dễ thương, nên mỗi ngày tôi muốn chọc cô ấy đỏ mặt ba lần!

(Tạm ngưng)

Vì tôi cực kỳ yêu cô senpai nhỏ nhắn và dễ thương, nên mỗi ngày tôi muốn chọc cô ấy đỏ mặt ba lần!

Yusaku Igarashi

Tiền bối đang xấu hổ đơn giản là quá dễ thương, một câu chuyện tình yêu hài hước đầy sự bối rối và đỏ mặt đến 120%!

13 45

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

790 2486

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

(Đang ra)

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

Akisuzu Nenohi

Tsukishiro Kotone nhận được một bản game này từ em gái của mình. Trong thế giới của FLFO, Kotone quyết định trở thành một zombie, một trong những chủng tộc Phi Nhân Loại của game, vốn rất khó để thành

49 36

Cựu Vực Quái Đản

(Đang ra)

Cựu Vực Quái Đản

Hồ Vĩ Bút

Song, khi đột ngột phải đối mặt với những thứ ấy một lần nữa, cậu mới nhận ra thế giới này đã trở nên thật bất thường.

41 219

Kanojo ga Flag wo Oraretara

(Hoàn thành)

Kanojo ga Flag wo Oraretara

Tōka Takei

Hatate Souta là một học sinh cấp 3 có khả năng nhìn thấy "flag" cho các sự kiện trong tương lai như: "flag tử thần", "flag tình bạn" và "flag tình cảm". Mặc dù có khả năng nhìn thấy lá cờ, cậu vẫn trá

209 802

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

43 37

Chương 1-50 - Chương 16: Nhiều Bê Bối Hơn Nữa

Chương 16: Nhiều Bê Bối Hơn Nữa

“Nếu đã làm, tôi phải làm cho tốt. Đã nhận vai Trần Căn Sinh thì phải nhập tâm hoàn toàn.”

Chu Thanh đọc xong Diễn Viên Tự Tu Dưỡng chỉ trong khoảng nửa tiếng.

Cuốn sách giúp anh hiểu sâu hơn về diễn xuất. Gấp sách lại, anh nằm trên giường khách sạn, nhắm mắt hồi tưởng những cảnh quay chật vật buổi chiều. Ánh mắt, biểu cảm, thần thái của anh đều chẳng giống một người đang đơn phương yêu ai đó.

Yêu một người là cảm giác thế nào?

Với chỉ số EQ thấp và hoàn toàn không có kinh nghiệm yêu đương, Chu Thanh thấy rất khó tưởng tượng cách thể hiện cảnh này.

Vì vậy, anh bật dậy, khoác áo, rồi lên máy tính khách sạn tìm phim tình cảm. Anh tua nhanh đến các cảnh hôn, chăm chú xem, tự hình dung nếu mình ở tình huống đó thì sẽ làm gì, diễn ra sao để thuyết phục.

Anh cứ thế nghiên cứu đến ba, bốn giờ sáng. Chỉ khi cảm thấy mình đã nắm được chút gì đó, anh mới đi ngủ.

Nhưng đời đâu như ý muốn.

Vừa chợp mắt được một tiếng, điện thoại đã reo. Người gọi là Vương Anh.

Sao Vương Anh lại gọi sớm vậy?

Chu Thanh nghĩ chắc cô cần anh giúp việc gì trên phim trường.

Nhưng khi nghe máy, anh sững người.

“Đến phim trường ngay. Chúng ta cần nói về rắc rối mới nhất mà cậu gây ra.”

“Người Hàng Xóm Nhút Nhát – Chu Thanh.”

“Chu Thanh. Một cái tên bình thường. Tôi quen anh ấy từ nhỏ—anh ấy là hàng xóm của tôi. Hồi bé, chúng tôi hay chơi bùn cùng nhau, nghịch ngợm ở con suối nhỏ sau làng. Tôi nhớ anh ấy từng thầm thích một cô bé trong làng tên A Hoa, nhưng nhút nhát không dám tỏ tình. Sau đó A Hoa chuyển đi, mối tình đầu ngây ngô của anh ấy cũng kết thúc.”

“Tôi vẫn nhớ Chu Thanh hồi học cấp hai—đúng cái tuổi hormone bùng nổ. Anh ấy nhờ tôi đưa thư tình cho hoa khôi lớp. Tôi lén nhìn qua, thấy chữ viết rất đẹp, lời lẽ khá thơ mộng. Lúc đó tôi mới nghĩ, anh ấy không hề đơn giản như vẻ ngoài. Nhưng thời ấy yêu sớm bị cấm tuyệt đối, mà Chu Thanh lại chẳng đẹp trai gì. Khi hoa khôi nhận thư, cô ấy thậm chí không đọc, ném thẳng đi. Chuyện đó khiến Chu Thanh buồn rất lâu.”

“Sau cấp hai, anh ấy may mắn thi đỗ trường cấp ba top của huyện. Nghe đồn anh ấy có yêu ai đó ở đó, nhưng cô gái cuối cùng bỏ anh để theo trai đẹp nhà giàu. Sau cú sốc ấy, Chu Thanh trở nên chán nản—suốt ngày than đời bất công, hoặc ngâm nga mấy câu thơ sướt mướt về tình yêu tan vỡ. Điểm số tụt dốc, đến kỳ thi đại học thì đành vào một trường hạng ba, học cái gì đó như Nghệ thuật & Thiết kế Cảnh quan. Anh ấy từng nói mơ ước sau này là làm người làm vườn cho nhà giàu, trồng hoa tỉa cỏ. Sau khi anh ấy lên đại học, gia đình dọn đến thành phố khác. Tôi nghĩ sẽ chẳng bao giờ gặp lại anh ấy nữa—ai ngờ lại thấy anh ấy xuất hiện trên mạng? Bỏ nghề làm vườn, quyết định thành minh tinh à?”

“À đúng rồi, câu cuối trong lời bài hát của anh ấy? Tôi chắc chắn đã thấy nó trong lá thư tình hồi cấp hai.”

Một video mang tên “Chàng trai tài hoa được minh tinh theo đuổi” đang gây sốt trên mạng.

Người đăng tự xưng là bạn thuở nhỏ kiêm hàng xóm của Chu Thanh, kể chi tiết những chuyện xấu hổ thời niên thiếu, nguồn cảm hứng bài hát, và gốc gác của nó—chuẩn xác đến mức như tận mắt chứng kiến.

Video nhanh chóng leo lên top thịnh hành của nền tảng, còn được gắn nhãn đỏ “hot”. Lượt bình luận lên tới hàng chục nghìn và vẫn không ngừng tăng.

Và đó mới chỉ là trên mạng. Ngoài đời, đám phóng viên lá cải tranh thủ kiếm chác từ sự nổi tiếng bất ngờ của Chu Thanh, thi nhau thêu dệt chuyện.

Phóng viên giải trí viết bài vốn không có giới hạn, một số báo lá cải còn bịa ra đủ thứ, như việc Chu Thanh từng sống kham khổ, mỗi ngày chỉ ăn một mẩu bánh mì để tiết kiệm tiền học piano. Có báo còn dựng hẳn câu chuyện anh gây sốc cho Triệu Anh Nhi trong một cuộc thi hát, khiến cô tiến cử anh với đoàn phim, nhờ đó đạo diễn Hạ mới ưu ái cho anh một vai diễn.

Cuộc sống thật biết trêu người.

Chu Thanh cảm thấy mình bằng cách nào đó đã nổi tiếng, nhưng theo cách… chẳng thể hiểu nổi.

Khi anh đến phim trường, liền thấy mọi người chỉ trỏ, bàn tán về mình như đang xem gấu trúc quý hiếm. Những gương mặt quen tiến lại với nụ cười mờ ám, khiến anh khó chịu.

Tệ hơn, ai đó đã lộ số điện thoại anh. Vừa đặt chân tới phim trường, anh đã bị oanh tạc bởi đủ loại cuộc gọi—quán bar mời hát với giá hậu hĩnh, công ty giải trí mời ký hợp đồng, phiền nhất là đám phóng viên đòi phỏng vấn về “mối quan hệ” giữa anh và Triệu Anh Nhi.

Phỏng vấn cái gì mà phỏng vấn! Tôi với Triệu Anh Nhi có gì đâu!

Điện thoại reo liên tục khiến Chu Thanh nhức đầu, cuối cùng anh tắt nguồn hẳn.

Một kẻ muốn làm nghệ sĩ có thể thấy phấn khích khi được chú ý, nhưng với Chu Thanh—người chỉ muốn kiếm tiền lặng lẽ—đây là ác mộng.

Giới giải trí là vũng lầy không đáy. Chu Thanh quyết định từ nay sẽ giữ im lặng, không cho báo lá cải thêm cơ hội moi móc.

Đèn trong phòng đạo diễn vẫn sáng.

Vương Anh đứng trước cửa, gương mặt lạnh tanh nhìn Chu Thanh.

“Vào đi. Đạo diễn Hạ đợi cậu lâu rồi.”

“Được.” Chu Thanh gật đầu bước vào, không biết Hạ Bảo Dương muốn gì.

Quay phim sao? Mới tờ mờ sáng quay cái gì? Cảnh đêm? Cảnh bình minh?

Hay bàn về kịch bản? Có cần gấp gáp thế này không?