Chương 15: Ký Kết
Trong phòng bao, Triệu Anh Nhi và Bạch Du Tuyết nhìn Chu Thanh đang soạn hợp đồng.
Hai người liếc nhau đầy bất lực khi thấy Chu Thanh kiểm tra đi kiểm tra lại mục tiền thanh toán, chỉ khi hoàn toàn yên tâm anh mới thở phào nhẹ nhõm. Trong mắt họ, Chu Thanh đúng là có tài, nhưng cái cách anh ta dính chặt vào tiền bạc lại khiến anh giống một kẻ keo kiệt.
Nhưng với Chu Thanh, bán được bài hát này với giá mười nghìn tệ chẳng khác nào giấc mơ thành hiện thực. Nếu giao dịch thành công, số tiền tiết kiệm của anh sẽ chạm mốc 20 nghìn. Kiếm 20 nghìn trong vòng hai tháng, đúng là kỳ tích! Với tốc độ này, sang năm mua một căn nhà ở quê là hoàn toàn khả thi.
Cuộc đời bỗng trở nên đầy hi vọng.
Hay là thôi, chưa vội mua nhà… mà gom vốn mở một công ty nhỏ thì sao nhỉ? anh nghĩ.
“Cô xem hợp đồng đi, nếu không có vấn đề thì ký. À đúng rồi, phí in hết mười tệ. Cái khoản này thì…”
“Tôi trả!” Triệu Anh Nhi lập tức ngắt lời, giọng đầy bất lực khi thấy Chu Thanh bày ra bộ dạng nghèo rớt mồng tơi.
“Tuyệt! Cảm ơn nhé!” Chu Thanh lập tức tươi tỉnh hẳn, như thể thế giới bỗng trở nên tốt đẹp hơn. Anh nhấc ấm trà bên cạnh, nhấp một ngụm, thưởng thức hương trà nhẹ nhàng.
“Hợp đồng không vấn đề.” Bạch Du Tuyết xem kỹ, ngoài việc chỉnh một chút con số và vài chi tiết lặt vặt, phần còn lại chỉ là mẫu hợp đồng tiêu chuẩn tải từ mạng. Không có gì đáng ngờ.
“Đây là thẻ ngân hàng của tôi. Tôi có tài khoản ở Ngân hàng Nông nghiệp, Ngân hàng Công Thương, Ngân hàng Kiến Thiết. À, còn có cả một cái của Quỹ Tín dụng Nông thôn, đề phòng bất trắc.” Ngay khi Bạch Du Tuyết đặt bút ký, Chu Thanh không giấu nổi niềm vui, lập tức lôi ra một xấp thẻ ngân hàng đủ loại đặt lên bàn, ánh mắt đầy mong chờ.
Người này hết thuốc chữa rồi…
Triệu Anh Nhi quay đầu đi, không dám nhìn tiếp. Cô sợ nếu nhìn thêm một giây, bản tính bạo lực của mình sẽ bùng nổ mất.
“…” Khóe miệng Bạch Du Tuyết khẽ giật, nhìn những chiếc thẻ còn mới tinh, có lẽ chỉ mới làm mấy ngày gần đây.
“À, tiền mặt cũng được. Tôi còn mang sẵn túi đây này…” Như sực nhớ ra điều gì, Chu Thanh moi từ túi ra một cái túi ni-lông đen nhàu nhĩ, cười tít mắt.
“Ngân hàng Công Thương!” Bốn chữ ấy như được Bạch Du Tuyết nghiến ra từ tận cổ họng, đầy bất lực.
“Được rồi!” Chu Thanh chẳng hề để tâm đến vẻ mệt mỏi của cô, hí hửng đưa thẻ Ngân hàng Công Thương ra. Đồng thời anh nhanh tay gấp hợp đồng lại, như sợ cô đổi ý bất ngờ.
Triệu Anh Nhi chỉ biết lắc đầu. Thật khó mà tin được Chu Thanh đang say mê đếm tiền này lại là người vừa khiến họ xúc động khi hát ca khúc kia. Hai hình ảnh hoàn toàn trái ngược.
Quá trình chuyển khoản diễn ra nhanh chóng nhờ ngân hàng điện tử. Mười nghìn tệ chẳng đáng gì với Bạch Du Tuyết. Khi số tiền hiển thị trong tài khoản, gánh nặng trên vai Chu Thanh lập tức biến mất, nụ cười trên môi anh càng rạng rỡ, gần giống như là..."liếm chó".
“Ờm…” Chu Thanh đứng dậy, liếc nhìn hai người phụ nữ.
“Còn gì nữa?” Bạch Du Tuyết lạnh giọng. Dù bỏ ra mười nghìn cho bài hát không phải lỗ, nhưng thái độ lúc này của Chu Thanh khiến cô chỉ muốn đấm cho anh một trận, hoặc ít nhất là véo mặt hay tát anh vài cái.
“Ồ, không có gì. Hai chị em cứ thong thả dùng bữa nhé, tôi xin phép đi trước. Hehe. Anh Nhi, cứ từ từ mà tán gẫu, không cần tiễn đâu, thật đấy!” Giọng Chu Thanh chuyển sang điệu cợt nhả, thậm chí còn gọi Triệu Anh Nhi thân mật là “Anh Nhi”, giọng lấp lửng trêu chọc.
“Chu Thanh!” Triệu Anh Nhi tức điên, vớ ngay chiếc khăn giấy ném vào anh. Chu Thanh chỉ khẽ nghiêng người, để nó rơi gọn xuống đất, động tác trôi chảy như cao thủ võ lâm.
“Đừng xả rác, mất hình tượng thục nữ đấy. Nếu fan cô thấy, toang đấy. Haha, hai người cứ thong thả trò chuyện, đừng để ý tôi. Tôi tự đi nhé…”
“…”
Hai người phụ nữ chỉ biết trơ mắt nhìn Chu Thanh lùi dần về phía cửa, nhanh tay đóng sầm lại như thể bên trong có quái vật muốn nuốt sống mình.
Cơn giận của họ đã lên tới đỉnh điểm.
“Bạn cô… tôi thấy nên thuê người đánh cho anh ta một trận, tát vài cái cũng được,” Bạch Du Tuyết liếc Triệu Anh Nhi.
“Đồng ý,” Triệu Anh Nhi gật đầu không do dự.
“Chúng ta thực sự đáng sợ vậy sao?” Bạch Du Tuyết chợt hỏi.
“…” Triệu Anh Nhi á khẩu.
Còn Chu Thanh?
Vừa bước ra khỏi phòng bao, chắc chắn rằng Triệu Anh Nhi không đuổi theo, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
May quá, chuồn kịp. Nếu họ bắt mình trả tiền bữa này thì toi đời!
Anh nghe lỏm nhân viên phục vụ nói bữa này tốn 3.000 tệ.
Ba nghìn!
Bằng hơn mười bữa cơm xào kiểu Giang Tây!
Khi xuống sảnh trà lâu, Chu Thanh thấy có mấy người chỉ trỏ mình, thì thầm bàn tán.
“Người kia trông giống ca sĩ gốc của Tửu Sầu quá. Tôi xem video trên mạng rồi!”“Giờ cậu nhắc, tôi thấy cũng quen quen. Bảo sao giọng nghe quen thế…”“Cậu ấy vừa hát bài gì vậy?”“Ca sĩ ký hợp đồng với Thiên Ngữ mà biểu diễn ở đây á? Sao lại vậy?”“Nhìn kìa—trông hơi xuống dốc. Có phải túng tiền nên phải đi hát thêm không?”“Có ai quay lại chưa?”“Có, tôi quay rồi…”“Đăng lên diễn đàn đi. Biết đâu lại là ca khúc sắp hot!”“Ý hay đấy!”
Nghe những lời xì xào, Chu Thanh bỗng thấy bất an. Anh cúi thấp đầu, vội vã đi về phía cửa, không muốn dừng lại dù chỉ một giây.
“Xin lỗi, anh là Chu Thanh phải không?” Vài người chặn anh lại.
“Tôi không phải Chu Thanh…”
“Ồ, nhưng anh giống lắm.”
“Trùng hợp thôi. Chỉ là trùng hợp…” Chu Thanh vội che mặt.
“Thật không? Mà bài anh hát lúc nãy là gì vậy? Nghe hay lắm. Hát lại được không?” Một cô gái tầm mười sáu, mười bảy tuổi tiến lại, ánh mắt tò mò.
“Ờ… để hôm khác nhé.”
“Chu tiên sinh, có thể cho biết quan hệ giữa anh và Triệu Anh Nhi không?”“Anh đến đây hẹn hò à? Hay là… bắt cá hai tay?”“Sao anh không thừa nhận mình là Chu Thanh? Có gì phải giấu à?”
“Xin lỗi, cho tôi đi qua…”
“Chu tiên sinh, đợi đã…”
“Tôi… có việc gấp. Tôi đi trước.”
Thấy càng lúc càng nhiều người vây lại, Chu Thanh tăng tốc, cuối cùng chạy hẳn.
Anh không quen bị hỏi dồn dập đủ thứ vớ vẩn như vậy, cảm giác hoàn toàn không thích ứng nổi.
Cuộc chạy trốn này chẳng khác nào tháo chạy trong hoảng loạn.
Chỉ đến khi chắc chắn không ai đuổi theo, anh mới thở phào.
Mẹ nó, chỉ hát có hai bài, thêm chút tin đồn lặt vặt mà rắc rối thế này sao?