Chương 14: Hồng Đậu
Thành thật mà nói, lễ nghi trên bàn ăn của Chu Thanh không hề tốt.
Thậm chí gọi là “không tốt” còn là khách sáo—thói quen ăn uống của anh hoàn toàn không có một chút nào gọi lịch thiệp!
Bánh bao và đồ ăn vặt biến mất vào miệng anh nhanh như thể chúng chưa từng tồn tại, còn trà thì không thèm nhấp thử, cứ thế ngửa cổ tu thẳng từ bình.
Cái gọi là “ăn như heo, uống như bò”? Chính là như vậy.
Nhìn Chu Thanh, Triệu Anh Nhi chỉ muốn xông lên tát cho anh đến mức mẹ ruột cũng không nhận ra. Nhưng cô cố nhịn, vì hành xử thô lỗ không hợp với hình ảnh thục nữ của mình.
“Chỉ cần tôi hài lòng, tiền không thành vấn đề,” Bạch Du Tuyết bình thản nói. Cô hoàn toàn phớt lờ cách ăn uống thô tục của Chu Thanh, thậm chí còn thấy sự không câu nệ ấy khá đặc biệt.
Từ nhỏ, cô luôn tự tin về nhan sắc của mình. Trước mặt cô, đàn ông dù có thô lỗ đến đâu cũng sẽ vờ làm quý ông, ra vẻ lịch thiệp. Nhưng người đàn ông trước mặt này thì sao? Không hề giả vờ, thậm chí còn tỏ ra đồ ăn quan trọng hơn sự hiện diện của cô.
Nói chuyện với một người như thế lại kỳ lạ thoải mái—bởi không có chút áp lực tâm lý nào. Chỉ có điều khiến cô hơi khó chịu là cảm giác… bị phớt lờ.
“Được rồi…” Chu Thanh nói sau khi ăn thêm vài miếng nữa. Khi dạ dày đã yên ổn, anh thở phào nhẹ nhõm rồi quay sang nhìn chằm chằm Bạch Du Tuyết.
“Sao anh nhìn tôi ghê thế? Không biết nhìn chằm chằm phụ nữ như vậy là bất lịch sự à?” Bạch Du Tuyết khẽ nhíu mày.
Dưới gầm bàn, Triệu Anh Nhi dùng chân đá nhẹ Chu Thanh, nhưng tên đầu gỗ này vẫn chẳng phản ứng. Ánh mắt anh càng lúc càng sắc bén, vẫn không rời Bạch Du Tuyết.
Sắc mặt Triệu Anh Nhi tối sầm, cô nắm lấy tay Chu Thanh kéo nhẹ.
Nhưng Chu Thanh vẫn chẳng để tâm, toàn bộ sự chú ý đều đặt trên người Bạch Du Tuyết.
“Ừm… tôi nhìn thấy ở cô một điều gì đó,” cuối cùng anh mới lên tiếng sau khi ngắm cô suốt ba mươi giây.
“Là gì?” Giọng Bạch Du Tuyết lạnh lùng, nhưng trong mắt lóe lên chút tò mò.
“Cô từng bị trầm cảm. Cô rất cô độc, từng trải qua những chuyện khiến cô trưởng thành sớm hơn tuổi…”
“Ừ, đúng là tôi từng bị trầm cảm. Điều đó ai cũng có thể biết nếu đọc hồ sơ của tôi trên Bách khoa Toàn Thư Soudu.” Bạch Du Tuyết đáp, nét mặt không đổi.(Soudu là phiên bản tương đương Baidu Bách Khoa trong thế giới trước khi trọng sinh của Chu Thanh.)
Dù đã rời khỏi làng giải trí sáu năm, hồ sơ của cô trên Soudu vẫn đầy đủ, ghi chép chi tiết từ khi debut đến lúc rút lui vì trầm cảm.
“Tôi chưa từng tra hồ sơ của cô. Thật ra, tôi mới nghe tên cô lần đầu. Nói rõ nhé, cô Bạch—cô muốn làm ăn, đúng không? Tôi có thứ cô cần, và tôi sẵn sàng bán cho cô…”
“Làm ăn? Cũng có thể gọi vậy,” Bạch Du Tuyết nhìn Chu Thanh với ánh mắt đầy hứng thú.
“Cô có mang tiền theo không?” Chu Thanh hỏi.
“Có. Sao vậy?” Bạch Du Tuyết khẽ cau mày.
“Tốt. Cô có giấy bút không? Tôi sẽ viết cho cô một bài hát, ngay bây giờ.”
“Ngay bây giờ?” Bạch Du Tuyết nhướng mày, như thể vừa nghe thấy điều nực cười nhất trên đời.
“Tất nhiên. Thời gian của cô có hạn, của tôi cũng vậy. Nói thẳng nhé: cô trả tiền, tôi giao hàng. Rõ ràng, nhanh gọn.”
“…”
Bạch Du Tuyết nghi ngờ Chu Thanh có thể sáng tác ra thứ gì ra hồn trong thời gian ngắn như vậy. Cho dù có viết được, chắc chắn cũng chỉ là thứ tạp nham.
Nếu không có Triệu Anh Nhi ngồi đây, có lẽ cô đã đứng dậy bỏ đi.
Những bài hát hay đều cần quá trình trau chuốt, suy ngẫm và chỉnh sửa nhiều lần.
Anh ta tưởng mình đang làm trò gì vậy?
“Chu Thanh, anh nghĩ mình là thiên tài, muốn sáng tác là sáng tác ngay sao? Đừng có đùa nữa!” Cuối cùng Triệu Anh Nhi không nhịn được lên tiếng, phá vỡ bầu không khí gượng gạo.
“Cô có giấy bút không? Tôi ăn no rồi, giờ sẵn sàng làm việc.” Chu Thanh đáp, phớt lờ Triệu Anh Nhi, còn khẽ ợ một cái.
“Có.” Bị ánh mắt kiên định của anh ép đến khó chịu, Bạch Du Tuyết đành đưa cho anh một tờ giấy, gương mặt càng lúc càng lạnh nhạt.
Anh ta đang khó chịu với mình sao?
Hay là mình nghĩ quá?
Hình như trong mắt anh ta còn có chút khinh bỉ?
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra…
Cô quyết định tạm xem anh ta định làm gì. Nếu thất bại hoặc dám lừa bịp, cô sẽ không nể mặt, cho dù có khiến Triệu Anh Nhi khó xử.
“Tôi sẽ viết cho cô một ca khúc tên là Hồng Đậu. Hồng đậu là biểu tượng của nỗi tương tư, rất hợp với cô. Tất nhiên, giá trị của nó thế nào là tùy cô cảm nhận. Nếu cô thấy vô giá trị, tôi đi ngay. Nếu cô thích, chúng ta có thể ký kết ngay tại đây.”
Chu Thanh cầm bút, chậm rãi viết tiêu đề Hồng Đậu lên giấy.
“Hồng Đậu…” Bạch Du Tuyết nhìn dòng chữ nguệch ngoạc, trông chẳng khác gì nét chữ học sinh tiểu học.
Ngay cả Triệu Anh Nhi cũng mất hứng với hành động của Chu Thanh, bắt đầu hối hận vì đã dẫn anh theo.
Thật nực cười!
“Chưa thật sự cảm nhậnCái lạnh của bông tuyết rơiCùng run rẩy bên nhau,Mới biết thế nào là ấm áp.
Chưa từng nắm tay anhBăng qua sa mạc hoang vu.Có lẽ từ bây giờ,Ta sẽ trân quý cả vĩnh hằng.
Đôi khi, đôi khiEm tin mọi thứ đều có hồi kết.Gặp gỡ hay ly biệtCũng đều có khoảnh khắc của nó…”
Ở kiếp trước, Hồng Đậu là ca khúc nổi đình nổi đám, với giọng ca thoát tục của Vương Phi, bài hát ấy còn đoạt giải thưởng âm nhạc Trung Quốc danh giá năm 1999. Doanh số bán ra chỉ có thể dùng từ “huyền thoại” để miêu tả.
Khi Chu Thanh viết xong câu cuối cùng “Có lẽ anh sẽ cùng em ngắm dòng suối êm đềm chảy mãi…”, anh vươn vai lười nhác, đưa tờ giấy cho Bạch Du Tuyết rồi nói:
“Xong.”
“Chữ… thật xấu.” Bạch Du Tuyết thẳng thắn nhận xét.
“Không quan trọng chữ đẹp hay xấu, quan trọng là lời bài hát. Cô nhìn nội dung đi.” Chu Thanh thản nhiên nói. Với anh, miễn kiếm được tiền thì chữ có xấu cũng chẳng sao.
“Lời bài hát khá ổn, có chút ý vị. Nhưng hát thế nào?” Chỉ có lời thì chưa đủ để đánh giá một bài hát; giai điệu mới là linh hồn. Vô thức, giọng Bạch Du Tuyết trở nên nghiêm túc hơn.
Hồng Đậu không thể là sản phẩm qua loa!
“Giai điệu rất đơn giản. Ở đây có đàn piano không?”“Dưới tầng có.”“Được, tôi sẽ đàn và hát cho cô nghe. Nhưng có một điều kiện.”“Điều kiện gì?”“Nếu cô hài lòng, cô trả tôi tiền. Mười nghìn tệ cho một bài. Và tôi soạn hợp đồng.” Chu Thanh nhấn mạnh hai chữ “mười nghìn”.
“Còn phải xem bài hát của anh có đáng giá không,” Bạch Du Tuyết lạnh lùng đáp, ánh mắt không rời anh.
“Đáng từng xu. Tôi tự tin như vậy.”“Được, vậy thì xem thử.”