Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 206

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 10: Chính và Phản - Chương 7: Người Phụ Nữ Xấu Xa

Chu Hi không có phản ứng.

Hai giám khảo còn lại bắt đầu cầm bảng điểm lên, chuẩn bị gọi tên theo thứ tự. Đúng lúc này, Lục Ly đứng dậy, trong ánh mắt khó hiểu của mọi người, đặt một lá thư lên bàn giám khảo.

Là giấy chứng nhận xếp hạng của cậu.

Sự phân chia giai cấp ở Thần Châu rất rõ ràng, phần lớn người bình thường cả đời cũng không thể tiếp xúc với các gia tộc quyền thế, nên giấy chứng nhận xếp hạng này trong mắt học sinh hoàn toàn không có ý nghĩa gì. Tưởng Chu Chính cầm giấy chứng nhận xếp hạng lên, xem đi xem lại rất nhiều lần, kiểm tra ba chữ “Thượng thượng phẩm” hết lần này đến lần khác.

“Làm giả giấy chứng nhận xếp hạng là phải chịu án hình sự đấy.” Tưởng Chu Chính đưa giấy chứng nhận xếp hạng cho các giám khảo khác, bất mãn nói với Lục Ly.

“Giáo sư Tưởng, giấy chứng nhận xếp hạng là gì vậy?” Người hỏi câu này không phải học sinh, mà lại là hai vị giám khảo kia, “Chúng ta cần kiểm tra gì ạ?”

Tưởng Chu Chính không trả lời họ, mà nhìn Lục Ly chằm chằm, mắt trợn tròn như chuông đồng, muốn gây áp lực tâm lý cho cậu. Ông ta không thích Lục Ly, không thích kiểu người ngang ngược bất kham này, không thích ánh mắt bất cần đời của cậu.

“Tôi biết. Đây là thật. Trên đó có dấu của Ủy ban.” Lục Ly nói.

“Cậu phải chứng minh.”

“Chứng minh thế nào?” Lục Ly khó hiểu hỏi, “Tôi tốt nghiệp cả rồi, chẳng lẽ còn chạy về trường xin giấy chứng nhận sao? Một chuyến đi đi về về như vậy thì phỏng vấn cũng kết thúc rồi còn gì? Hơn nữa việc chứng minh là giả vốn dĩ là việc của nhà trường mà.”

Trong lòng Tưởng Chu Chính như có kiến bò, ông ta thật sự rất ghét thái độ của Lục Ly, cậu ta lại dám thản nhiên chất vấn một bậc trưởng bối như ông ta.

“Cậu gánh nổi trách nhiệm làm giả giấy chứng nhận xếp hạng không? Vì một giấy chứng nhận giả mạo mà khiến các học sinh khác mất cơ hội nhập học, tổn thất về cuộc đời này cậu gánh nổi không?” Tưởng Chu Chính hùng hồn nói, “Tôi làm việc theo quy trình. Bạn học Lục Ly, cậu hãy phối hợp một chút, biết điều một chút đi!”

Lục Ly không chịu thua: “Quy trình gì? Có văn bản chính thức có dấu đỏ không? Ông nói có quy trình là có quy trình sao?”

Tưởng Chu Chính bị hỏi trúng điểm chí mạng, ông ta không ngờ một học sinh chưa có kinh nghiệm xã hội lại dám phản bác ông ta gay gắt đến vậy, vành tai dần đỏ lên — đó là màu đỏ của sự tức giận.

“Sao cậu lại không biết điều như vậy? Đã nói là tôi không có thẩm quyền phán định giấy chứng nhận xếp hạng, cậu bắt buộc phải có giấy chứng nhận từ trước, cậu không chuẩn bị là do cậu không chuẩn bị đầy đủ cho buổi phỏng vấn!” Cách tấn công tàn nhẫn nhất chính là mượn danh thể chế và đại nghĩa, Tưởng Chu Chính nói một tràng đầy chính nghĩa và nhiệt huyết, vành tai đỏ bừng của ông ta cũng được đám học sinh xem như biểu tượng uy nghiêm của một người thầy.

Lục Ly lấy điện thoại ra.

“Cậu làm gì vậy?”

“Gọi điện cho phòng tuyển sinh.”

“Lấy điện thoại ra trong lúc phỏng vấn được xem như gian lận.” Tưởng Chu Chính nghiến răng nói. Ông ta không thể để Lục Ly gọi điện được, một khi cấp trên can thiệp, ông ta sẽ thua một cách thảm hại. Quy chế tuyển sinh của Mộc Lan đã nói rõ, ưu tiên tuyển sinh những học sinh có giấy chứng nhận xếp hạng — tuy từ khi thành lập đến nay Đại học Mộc Lan cũng chưa nhận được bao nhiêu học sinh có giấy chứng nhận xếp hạng.

Ngay khi không khí tại hiện trường ngày một căng như dây đàn, Chu Hi ngồi ở hàng cuối cùng lên tiếng: “Không cần giấy chứng nhận nữa. Tôi có thể làm chứng cho cậu ta.”

“?” Một dấu chấm hỏi thật to hiện lên trong đầu tất cả mọi người, kể cả Lục Ly.

“Cậu ta là học sinh của Trường Cao trung Đệ Nhất Xuyên Hải, đáng lẽ phải có một giấy chứng nhận xếp hạng, tôi có thể chứng minh cậu ta đúng là học sinh của Trường Cao trung Đệ Nhất Xuyên Hải, cũng có thể bảo lãnh giấy chứng nhận xếp hạng của cậu ta là thật.” Giọng Chu Hi có chút uể oải, như không muốn tham gia vào cuộc tranh chấp này, “Đúng là một trò hề. Giáo sư Tưởng, như vậy đủ chưa?”

Tưởng Chu Chính còn muốn vùng vẫy một chút, nhưng lại nhớ đến một vài tin đồn không mấy hay ho, trán túa mồ hôi: “Ừm, ừ, cứ vậy đi.”

Hai vị giám khảo trẻ tuổi kia vẫn còn hỏi: “Giáo sư Tưởng, thầy vẫn chưa nói cho chúng tôi biết giấy chứng nhận xếp hạng được tính bao nhiêu điểm?”

“Cho điểm tối đa!” Tưởng Chu Chính gầm lên, trút giận lên người của mình, “Các người không đọc thông báo tuần trước à? Giấy chứng nhận xếp hạng Thượng tam phẩm được tính điểm tối đa, cùng điểm sẽ được ưu tiên tuyển sinh!”

Tất cả mọi người đều im lặng, kinh hãi nhấm nháp hai chữ “điểm tối đa”. Điểm tối đa thì thôi đi, còn cùng điểm được ưu tiên tuyển sinh, đây chẳng phải là tuyển thẳng sao?

Vô số ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Lục Ly và Chu Hi, một là kinh ngạc về thân thế của Lục Ly, hai là nghi hoặc về mối quan hệ giữa Lục Ly và công chúa. Còn về giấy chứng nhận xếp hạng, đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời họ nghe thấy, và cũng sẽ là lần cuối cùng.

Những người phản ứng nhanh mặt đã xám như tro, vì một phòng thi nhiều nhất chỉ có ba người có thể đỗ, Lục Ly đã được tuyển thẳng nhờ cái gọi là “giấy chứng nhận xếp hạng”, Chu Hi thân là công chúa, Đại học Mộc Lan sao có thể để cô trượt được, thêm vào đó Triệu Lộ Lộ lại được giám khảo chính để mắt… Buổi phỏng vấn này còn chưa bắt đầu đã định sẵn kết quả rồi sao?

“Được rồi, bắt đầu phỏng vấn!” Tưởng Chu Chính không hỏi thêm tài liệu liên quan của những người khác nữa, ông ta chỉ muốn nhanh chóng kết thúc buổi phỏng vấn tự rước lấy nhục này, sự tôn nghiêm của một giáo sư đã tan thành mây khói trong vài phút ngắn ngủi, những ánh mắt sùng bái ngưỡng mộ của đám học sinh vốn thuộc về ông ta lại chuyển sang Chu Hi và Lục Ly. Cảm giác này thật tệ. Rất tệ.

Buổi phỏng vấn kết thúc một cách chóng vánh, Tưởng Chu Chính chỉ hỏi vài câu hỏi khuôn sáo, chủ yếu là hỏi “Tại sao lại đăng ký vào trường chúng tôi?”, “Kế hoạch học tập sắp xếp thế nào?”, “Mục tiêu vào khoa nào?”, “Có chấp nhận điều chuyển không?”, “Có năng khiếu gì không?”, thậm chí còn không hỏi Lục Ly và Chu Hi, liền tuyên bố buổi phỏng vấn kết thúc, dự kiến đến chiều tối trường sẽ gửi tin nhắn thông báo kết quả phỏng vấn.

Phòng thi của Lục Ly là phòng giải tán sớm nhất, lúc cậu bước ra khỏi phòng học, An Bách Lệ và Ôn Hổ Phách vẫn chưa phỏng vấn xong. Cậu để ý ánh mắt của các học sinh khác nhìn mình đầy kính nể, con người trời sinh là một loài động vật ngưỡng mộ kẻ mạnh, giống như cừu có tính phục tùng. Phần lớn mọi người đều như vậy.

Có người không phải cừu, cũng không phải chó chăn cừu, mà là sói ăn thịt cừu. Ví dụ như Chu Hi. Cô bước những đôi chân dài, tiến sát lại Lục Ly. Đúng vậy, cậu phải dùng từ tiến sát, vì khí thế Chu Hi mang lại cho cậu sắc bén như lưỡi dao. Bị lưỡi dao chĩa vào, Lục Ly vẫn còn tâm trí đánh giá vóc dáng của Chu Hi, chân dài eo thon, thân hình siêu mẫu tiêu chuẩn, hơn nữa nhìn bề ngoài, ngực cũng không nhỏ. Quả nhiên con gái nhà giàu đều xinh đẹp.

Lục Ly cảm thấy tâm thái của mình ở kiếp này đã thay đổi rất nhiều, nếu là kiếp trước, cậu tuyệt đối sẽ không dùng ánh mắt như vậy để đánh giá một người phụ nữ.

“Anh không đi cùng Sở Tĩnh Di à?” Chu Hi nói câu này với một nụ cười, một nụ cười tinh quái. Cô có vẻ cố tình khơi lại vết sẹo của Lục Ly.

“…” Lục Ly muốn mỉa mai cô một câu, nhưng lại không nghĩ ra được điểm yếu của cô, người phụ nữ này dường như là một người sắt, không thể công phá. Cậu nhỏ nhen nghĩ, sau này nhất định phải tìm ra điểm yếu của người phụ nữ xấu xa này.

“Không cảm ơn tôi sao?”

“Tại sao cô lại giúp tôi?”

“Chỉ là không muốn xem trò hề thôi, lãng phí thời gian của tôi.” Chu Hi cười cũng là cười lạnh, cô không biết thế nào là mỉm cười sao?

“Tạm biệt, Lục Ly. Hoặc là, không bao giờ gặp lại?” Chu Hi ung dung đi lướt qua Lục Ly. Lục Ly chợt nhớ lại cuộc trò chuyện giữa “Chu Hi” và cậu lúc trước, càng thêm nghi ngờ “Chu Hi” đó có phải là Chu Hi này không. Nếu không phải cùng một người, vậy cô ta là ai?

Nghĩ đến việc tương lai phải học cùng trường thậm chí cùng khóa với người phụ nữ xấu xa này, Lục Ly liền cau mày. Vì sự an toàn của bản thân và những người bên cạnh, tốt nhất vẫn không nên có bất kỳ tiếp xúc nào với người phụ nữ xấu xa này nữa. Lần sau cô ta gọi tên cậu, Lục Ly định giả vờ điếc.