Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 205

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 10: Chính và Phản - Chương 6: Phỏng Vấn (Hạ)

“Tóm lại, đến lúc đó anh sẽ từ từ dạy em làm một bà chủ thì nên làm gì.” Lục Ly nói xong một vài điều cần lưu ý, phát hiện trên đầu Hổ con có mấy ngôi sao đang quay vòng vòng, cô nàng chắc chắn là không hiểu gì cả. Kiếp trước Lục Ly và Hổ con hợp tác khởi nghiệp đã vấp phải không ít khó khăn, những kinh nghiệm này đều là do cậu và Trần Gia Ninh của kiếp trước từ từ mày mò mà có.

“Anh trả lương cho em bao nhiêu?” Trần Gia Ninh hỏi.

“Ngốc. Em còn cần lương nữa sao?” Lục Ly lắc đầu, “Đến lúc đó chúng ta sẽ ký một bản hợp đồng, anh sẽ nói kỹ hơn với em.”

“Hợp đồng anh ký giúp em là được rồi, dù sao em cũng không hiểu, anh cũng sẽ không hại em, đúng không?”

Lục Ly nhìn ánh mắt chân thành của Hổ con, vừa cảm động lại vừa thấy buồn cười. Cảm động vì sự tin tưởng của cô dành cho mình, buồn cười là vì cô nàng đúng là một kẻ mù luật pháp. May mà Thần Châu không có quy định về việc sao chép lối chơi game, nếu không con nhóc này có lẽ đã sớm vào tù ngồi rồi.

Trần Gia Ninh và Lục Ly kề vai đi trên con đường ở làng đại học. Giữa hai người không có cuộc trò chuyện phiếm nào, cô sợ Lục Ly đột nhiên nói muốn rời đi, thế là bèn cố tìm chuyện để nói.

“Vậy cuối cùng anh và Sở Tĩnh Di đã làm lành chưa?”

Lục Ly không thích ăn kem lắm, phần kem dưới đáy quá cứng đầu, muốn ăn sạch sẽ một cách lịch sự là một chuyện rất khó. Lúc cậu đang loay hoay, cây kem tan chảy dưới nắng gắt đã lặng lẽ chảy vào lòng bàn tay cậu.

Trần Gia Ninh lật tay cậu lại, liếm láp như một chú cún con. Lục Ly vội rụt tay về: “Em làm gì vậy?”

“Anh lãng phí quá, kem ngon thế này mà anh để chảy đầy tay.” Trần Gia Ninh tức giận nhìn cậu, “Em còn không chê anh, anh phản ứng lớn như vậy làm gì?”

Con gái bình thường có đi liếm tay con trai không? Ồ phải rồi, Trần Gia Ninh trước giờ vẫn luôn không bình thường. Nước bọt của thiếu nữ có một mùi hương thoang thoảng, không phải mùi hôi, cũng không phải mùi thơm, ngửi vào có chút mê người, Lục Ly ngại không dám ngửi trước mặt cô.

“Em nói Sở Tĩnh Di à? Coi như làm lành được một nửa đi. Giờ cô ấy không thể gặp anh được nữa rồi.”

“Ồ.” Trong mắt Trần Gia Ninh lóe lên một tia vui mừng, rồi ngay sau đó lại lộ ra vẻ xấu hổ phức tạp.

Lục Ly không muốn bàn về chủ đề này, cậu nói: “Lúc trước anh có gặp bạn cùng phòng của em. Gia Ninh, rốt cuộc em giới thiệu anh với bạn cùng phòng của em như thế nào vậy.”

“Cũng, cũng không giới thiệu gì nhiều đâu ạ.” Trần Gia Ninh lắp bắp, “Họ không làm khó anh chứ? Họ lúc nào cũng hơi nhiều chuyện.”

Lòng Lục Ly khẽ động, cậu lại bất giác nhớ đến đêm ở trại đông. Một thôi thúc mơ hồ chảy trong huyết quản cậu, thúc giục cậu xác nhận điều gì đó. Một cô gái, bằng lòng để cậu làm bạn trai “giả”, bằng lòng liếm tay cậu, còn bị cậu cướp mất nụ hôn đầu, ngoài tình cảm thích ra thì còn có thể là gì nữa? Nhưng những chuyện của kiếp trước như từng chiếc gông xiềng trói chặt lấy thôi thúc mơ hồ đó của cậu.

“Trần Gia Ninh…”

“Tự nhiên gọi cả họ tên em làm gì, anh bị bệnh à?”

Gân xanh trên trán Lục Ly khẽ giật: “Thôi, không có gì.” Con nhóc chết tiệt này một câu nói đã phá hỏng hết tình cảm cậu ấp ủ nãy giờ. Cậu đi dạo phố với Trần Gia Ninh một lúc, nhớ ra Bách Lệ và Hổ Phách vẫn còn ở khách sạn, bèn tạm biệt Trần Gia Ninh trước. Trần Gia Ninh thờ ơ đáp một tiếng “ồ”, nói mình còn phải đến tiệm in một chuyến, rồi quay đầu đi thẳng, không chút lưu luyến. Lục Ly nhìn bóng lưng cô, lại bắt đầu nghi ngờ thôi thúc mơ hồ của mình.

Cô ấy thích mình, câu nói này thường không thể do chính chủ nói ra, vì như vậy quá tự phụ và kiêu ngạo, còn xen lẫn chút tự mình đa tình. Có lẽ con nhóc chết tiệt này quanh năm cô độc, thiếu ý thức về giới hạn, nên mới đặc biệt thân thiết với cậu cũng nên?

*

Buổi phỏng vấn được chia nhóm, rất tiếc Lục Ly không cùng nhóm với An Bách Lệ và Ôn Hổ Phách. Ngược lại hai cô gái lại vừa hay ở chung một nhóm. Lúc Lục Ly bước vào phòng học, trong phòng đã có hơn chục nam thanh nữ tú ngồi sẵn.

Lục Ly còn chưa ngồi xuống, đã nghe có người nói: “Kia không phải là cậu bạn hồi trại đông sao?”

Lại gặp người quen à? Lục Ly liếc mắt một vòng, phát hiện mình không nhớ nổi tên cô gái vừa nói.

“…Cậu ta thì sao?”

“Cậu ta trốn học suốt cả trại đông, thầy giáo gọi điện cậu ta còn cúp máy.” Giọng nói rất nhỏ, nhưng phòng học đủ yên tĩnh, Lục Ly cũng không phải người điếc.

“…Nếu là tôi thì tôi đã không đến rồi.”

“…Cũng phải.”

Lục Ly phát hiện ánh mắt đổ dồn lên người cậu từ tò mò đã chuyển thành vui trên nỗi đau của người khác. Phỏng vấn cuối cùng không phải là trò chơi đồ hàng hòa thuận, mọi người đều là đối thủ cạnh tranh, trong một phòng học cuối cùng chỉ có ba người có thể vượt qua, sự cạnh tranh khốc liệt thế nào có thể tưởng tượng được.

Có lẽ trong mắt mọi người, lại bớt đi một đối thủ. Lục Ly ngồi vào chỗ, mặc kệ những ánh mắt đó, dùng điện thoại kiểm tra email. Là thông báo Công ty Công nghệ Trường Lạc Thần Châu đã đăng ký thành công, thực ra hai chữ Thần Châu ở đầu rất có trọng lượng, nếu là Lục Ly tự mình đi làm, nhiều nhất cũng chỉ được gọi là “Công ty Công nghệ Trường Lạc Xuyên Hải” hoặc “Công ty Công nghệ Trường Lạc Mộc Lan”, xem ra Long Địch cũng đã cố gắng hết sức để giúp cậu.

Dọn dẹp email một lúc, liền thấy ba người đàn ông trung niên mỗi người cầm một chiếc cốc giữ nhiệt bước vào phòng. Lục Ly để ý một trong số họ chính là một vị thầy giáo dẫn đội hồi trại đông. Vị thầy giáo đó bước lên bục giảng: “Khụ khụ, tôi xin tự giới thiệu, tôi họ Tưởng, tên Chu Chính, là giám khảo chính của buổi phỏng vấn phòng 2B01 lần này, hai vị đây là giáo sư Ngô Thắng và giáo sư Trần Quách, cũng là giám khảo của buổi phỏng vấn lần này.”

Cô gái lúc trước nhận ra giáo sư Tưởng này là người quen cũ ở trại đông, trên mặt lộ ra một tia vui mừng.

“Mọi người đến đủ cả rồi chứ? Tôi điểm danh một chút.” Giáo sư Tưởng vặn nắp cốc giữ nhiệt, ung dung uống một ngụm trà rồi mới lấy danh sách ra, bắt đầu điểm danh từng người một. Điểm đến cái tên Triệu Lộ Lộ, ông khẽ đẩy gọng kính: “Triệu Lộ Lộ, tôi nhớ em, bài phát biểu của em ở trại đông đã để lại ấn tượng sâu sắc cho tôi. Cố gắng thể hiện tốt nhé!”

Triệu Lộ Lộ mừng rỡ vô cùng: “Vâng, em cảm ơn giáo sư Tưởng ạ!”

Đại học Thần Châu có hai mô hình giảng dạy, một là mô hình lớp học lưu động công khai, hai là mô hình thầy trò ngầm. Một số giáo sư thuộc các trường phái học thuật khi để mắt đến sinh viên nào đó, sẽ dẫn sinh viên đó tham gia nghiên cứu ngoài giờ học, và hướng dẫn họ tham gia kỳ thi nghiên cứu sinh sau này. Phần lớn sinh viên suốt bốn năm cũng chỉ hoàn thành chương trình học công khai, chứ chưa hoàn toàn hấp thụ hết tài nguyên mà trường đại học mang lại.

Triệu Lộ Lộ không nghi ngờ gì là người may mắn, cô đã được giảng viên để mắt đến ngay từ lúc phỏng vấn, điểm xuất phát đã cao hơn phần lớn sinh viên mới.

Những người còn lại không khỏi thầm lo lắng, nếu Triệu Lộ Lộ đã được sắp xếp ngầm rồi, chẳng phải là chỉ tiêu lại ít đi một người sao?

“Lục Ly?” Tưởng Chu Chính điểm đến cái tên này, lại đẩy gọng kính, giọng điệu có phần kinh ngạc.

“Có.” Lục Ly uể oải đáp.

“Nếu là tôi thì tôi đã bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh năm sau rồi.” Tưởng Chu Chính không hề khách sáo, “Điểm thi viết rất tốt, nhưng không tuân thủ kỷ luật, không chấp hành quy củ là đủ để che lấp đi điểm thi viết của cậu rồi.”

Lục Ly không nói gì, bài kiểm tra tính phục tùng là bài kiểm tra phổ biến nhất trong xã hội hiện đại, giữa các giai cấp cần sự phục tùng chứ không phải tài năng. Tính phục tùng của cậu trước giờ vẫn rất kém. Đây cũng là một trong những lý do cậu không thi đỗ Đại học Mộc Lan ở kiếp trước.

“Chu Hi.” Tưởng Chu Chính nghi ngờ mình nhìn nhầm, hỏi người bên cạnh, “Có phải lấy nhầm danh sách rồi không?”

“Có.” Ở hàng ghế cuối cùng trong phòng, Chu Hi lạnh lùng lên tiếng.

Phòng học này là một phòng học lớn, Chu Hi vẫn luôn lặng lẽ ngồi ở hàng cuối, vậy mà không một ai phát hiện ra cô. Hoặc có thể nói, đã nhìn thấy, nhưng lại vô thức lờ đi. Chữ “Có” của cô vừa dứt, tất cả những người ngồi hàng trước đều kinh ngạc nhìn cô, đám học sinh cuối cùng cũng xôn xao bàn tán.

Lục Ly để ý Chu Hi hôm nay đội tóc giả, không phải mái tóc ngắn thường ngày. Cậu cảm thấy Chu Hi để tóc dài không đẹp, quá giả tạo, quá dối trá, khí chất dịu dàng đó vốn không nên xuất hiện trên người cô. Chu Hi cảm nhận được ánh mắt của Lục Ly, hung hăng lườm cậu một cái, như thể cảnh cáo cậu đừng nhìn lung tung.

Chu Hi nói: “Giáo sư, xin hãy tiếp tục điểm danh.”

“Vâng, vâng, thưa Điện hạ.” Trán Tưởng Chu Chính bắt đầu đổ mồ hôi, sao đám người trong văn phòng không báo trước là Chu Hi cũng ở nhóm của ông.

Tưởng Chu Chính nhanh chóng điểm danh xong, liếc nhìn Chu Hi thêm một cái, rồi mới nói: “Mọi người đến đủ rồi. Các em có tài liệu nào cần nộp không? Thành quả nghiên cứu khoa học, bài viết đăng trên tạp chí cấp tỉnh hoặc các chứng chỉ loại A khác.” Đây chỉ là một câu hỏi mang tính thủ tục, phần lớn sinh viên mới đều không thể có những tài liệu này, những sinh viên mới có những tài liệu này cũng sẽ không đăng ký vào Đại học Mộc Lan. Lúc nói câu này, ông không nhìn những người khác, chỉ nhìn Chu Hi.