Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 206

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 10: Chính và Phản - Chương 8: Hiệp Sĩ và Rồng Ác (Thượng)

An Bách Lệ vừa đi vừa xoay vòng tròn ra khỏi lớp học, Ôn Hổ Phách phải giữ cô lại, sợ cô lỡ đâm sầm vào tường. Lục Ly nhìn An Bách Lệ cười tươi như hoa, có lẽ đã đoán được chuyện gì xảy ra.

An Bách Lệ ngâm nga hát, xoay đến trước mặt Lục Ly: “Hôm nay đúng là một ngày tuyệt vời~ Lâu lắm rồi mới sảng khoái như vậy~ Anh không biết đâu, khoảnh khắc em và Hổ Phách lấy Sổ định phẩm ra, oa, ánh vàng lấp lánh, nhạc nền đing đing đoong đoong vang lên!”

“Thật sao?” Lục Ly cười ha hả, nắm lấy tay An Bách Lệ, rồi lại nắm lấy tay Hổ Phách.

“Mọi người đều trố mắt kinh ngạc, oa, giám khảo chính còn gọi điện về trường, gọi xong lại còn nói với em nào là ‘mời’, nào là ‘cô’, cạp cạp, cạp cạp!” Nói đến cuối, An Bách Lệ phá lên tràng cười như vịt kêu, rõ ràng là đắc ý đến mức tẩu hỏa nhập ma rồi.

Lục Ly có thể hiểu được, cô bé đáng thương này có lẽ cả đời chưa từng được người ngoài tôn trọng, có cảm giác như vậy cũng là chuyện bình thường. Cậu siết nhẹ tay cô gái, cậu muốn Bách Lệ nửa đời sau đều có được niềm vui như vậy. Niềm vui của cô thực ra rất đơn giản, nhưng chiếc bình chứa đựng niềm vui của cô lại ngàn vết thương trăm lỗ thủng, bây giờ khó khăn lắm mới sửa được chiếc bình này, không thể để nó vỡ thêm lần nữa.

Ôn Hổ Phách vẫn giữ dáng vẻ bình thản như mọi khi, ngoài lần xem con mèo con lông vàng, Lục Ly thật sự chưa thấy mấy chuyện có thể khiến cô biến sắc. Lục Ly nghĩ bụng với sở thích quái đản, nhất định phải tìm cơ hội để cô được mở mang tầm mắt lần nữa.

“Chúng ta về Xuyên Hải sao?” Ôn Hổ Phách hỏi, “Lúc em ra ngoài đã để ít thức ăn cho mèo, em sợ Lục Ly đói.” Cô thường gọi con mèo là ‘Lục Ly’, còn gọi Lục Ly thật là ‘đại diện ưu tú’. Lục Ly đã sửa mấy lần nhưng cô gái tóc vàng nhất quyết không đổi.

An Bách Lệ nói theo lời cô: “Lục Ly thông minh lắm, trời mưa biết trú, thức ăn rơi xuống đất bẩn rồi sẽ không ăn, đói sẽ tự đi ăn, không cần lo cho nó đâu.” Lục Ly nghe mà thấy không ổn chút nào, cậu cứ như biến thành kẻ thiểu năng vậy.

Ôn Hổ Phách cũng gật đầu: “Chỉ là Lục Ly cứ hay giao cấu, cũng đến tuổi phải triệt sản rồi nhỉ.”

Lục Ly cảm thấy lời nói của cô có ẩn ý, như đang nói mèo, lại như đang nói người. Hơn nữa hai cô gái này dường như ngày càng thân thiết, vậy mà lại cùng chung một ý. Chẳng lẽ lúc cậu không biết đã xảy ra chuyện gì sao?

Lục Ly sa sầm mặt: “Tạm thời không về, chúng ta đi xem nhà trước, mua một căn ở Mộc Lan rồi an cư lạc nghiệp. Đến lúc đó về Xuyên Hải dọn dẹp đồ đạc, sau này sẽ không về Xuyên Hải nữa.” May mà giá nhà ở Thần Châu ổn định, không có nhiều hạn chế mua nhà, nếu không Lục Ly muốn mua nhà cũng phải tốn không ít công sức.

“Được thôi, mua nhà mua nhà!” An Bách Lệ cảm thấy hôm nay là ngày hạnh phúc thứ hai, ngày hạnh phúc nhất là ngày kết hôn với Lục Ly ở kiếp trước, “Phải mua biệt thự lớn! Em muốn phòng lớn nhất! Không không, em không cần phòng riêng, em ở chung phòng với anh.”

Mua nhà không phải chuyện một sớm một chiều, Lục Ly định xem thêm vài căn, hơn nữa cố gắng mua biệt thự đơn lập. Còn về số phòng… Cậu đếm, mình một phòng, An Bách Lệ một phòng, chị Nhã Mộng một phòng, Hổ Phách một phòng, sau này để dành cho Tĩnh Di một phòng, ừm… Trần Gia Ninh có thể dọn ra khỏi trường ở chung, cũng tính cho cô một phòng, cộng thêm một phòng cho khách, có lẽ không có mấy triệu thì không xong.

May mà công ty có nguồn vốn từ phía Long Địch, là một công ty khởi nghiệp nhưng lại có dòng tiền mặt dồi dào, hạn mức vay ngân hàng cực cao, Lục Ly ước tính trong vòng hai năm công ty sẽ không có áp lực về vốn. Việc cấp bách bây giờ là mở rộng năng suất, tạo dựng danh tiếng cho công ty Trường Lạc, đẩy nhanh tần suất phát hành game, tốt nhất là mỗi năm đều có game thường niên, tạo ra nguồn thu ổn định, như vậy mới có thể tính đến chuyện phát triển trong tương lai.

Lục Ly có hai kế hoạch, một là đi sâu vào lĩnh vực giải trí, mở rộng kinh doanh từ game sang tiểu thuyết, phim ảnh, hoạt hình, tạo thành một chuỗi công nghiệp hoàn chỉnh và tự cung tự cấp; hai là dùng doanh thu từ lĩnh vực game để mở rộng lĩnh vực hoạt động của công ty, lấy công ty công nghệ làm nòng cốt, phát triển công nghệ cao, ví dụ như năng lượng mới hoặc trí tuệ nhân tạo.

Như vậy, có lẽ cậu chỉ còn cách các thế gia môn phiệt một bước chân, chỉ cần liên kết với tất cả những người hưởng lợi, thành lập một cộng đồng chung, là có tư cách đứng chung sân khấu với các thế gia môn phiệt. Dù là thế gia cao quý đến đâu, cũng cần có ngành công nghiệp ở tầng dưới để chống đỡ cho chi tiêu khổng lồ của cả gia tộc, không thể nào hoàn toàn tách rời với tầng lớp dưới được. Đây cũng là cơ hội của Lục Ly.

Cậu đã hứa với Sở Tĩnh Di trong vòng ba năm sẽ cưới cô, ba năm… Ba năm có thể từ một công ty nhỏ vô danh nâng cấp thành một đế chế kinh doanh không?

Cậu tính toán lịch trình, nếu không ăn không uống, không ngủ không nghỉ, mọi nghiệp vụ đều bội thu, thuận buồm xuôi gió, ba năm có lẽ… vừa đủ.

Đời người có mấy lần ba năm? Hơn nữa, thật sự có thể thuận buồm xuôi gió sao?

Lục Ly thở dài một hơi, muốn dựa vào sự tích lũy của một đời người để đối chọi với sự tích lũy mấy trăm năm của các thế gia môn phiệt quả thật khó như lên trời. Kinh nghiệm của kiếp trước trong cuộc đối đầu tầm cỡ này chẳng đáng là bao, đúng như câu nói kia: Con người nhỏ bé trước thời thế, mọi kẻ cản đường đều sẽ bị bánh xe thời thế nghiền thành tro bụi.

Sở Hiểu Đông chỉ nói nhà họ Sở sau khi lập hiến là bốn đời tam công, chứ không nói nhà họ Sở trước khi lập hiến có địa vị thế nào. Lục Ly tra trên mạng, cuối nhà Minh, trong mười vị quan lớn thì có đến năm người họ Sở. Có lẽ ban đầu cậu nói ba năm là ít quá rồi? Nên nói ba mươi năm? Cậu tự giễu nghĩ. Trong ba mươi năm, tập đoàn Trường Lạc thuận buồm xuôi gió, phát triển thành doanh nghiệp trụ cột quốc gia, không có nó quốc gia sẽ thụt lùi mười năm, có lẽ như vậy sẽ khiến nhà họ Sở phải nhìn bằng con mắt khác, giống như Tập đoàn Năng lượng Thần Châu, không có nó cả Thần Châu sẽ tạm thời ngưng trệ…

Nếu không thì sao nhà họ Diêm điên cuồng như vậy mà không ai trị họ?

Lục Ly miên man suy nghĩ, cùng An Bách Lệ và Ôn Hổ Phách đi xem mấy căn biệt thự, không tìm được căn nào ưng ý, lại đi chọn xe, chọn nửa ngày cũng không quyết định được mua xe gì — vì cả ba người đều không có bằng lái xe, mua về không biết ai có thể ngồi vào ghế lái. Lục Ly nhớ Trần Gia Ninh có bằng lái, có nên nhờ người hợp tác của mình kiêm luôn tài xế không?

Nếu cô chọn xe, nhất định sẽ chọn chiếc xe địa hình cao to vạm vỡ. Người nhỏ mà tham vọng không nhỏ. Lục Ly nhớ Trần Gia Ninh từng nói, mua xe nhất định phải mua xe lớn, tốt nhất là “xe tăng” có bánh xe cao hơn ngực, như vậy lái ra ngoài mới oai phong lẫm liệt, đi trên đường không ai dám lại gần.

Kiếp trước Lục Ly từng đi xem xe cùng cô, con nhóc đó ngồi lên một chiếc xe địa hình, kết quả là không với tới cả bàn đạp, tức đến mức cắn cả lưỡi.

Đi dạo với các cô gái cả ngày, chân mỏi rã rời, cuối cùng vẫn tay không trở về khách sạn. An Bách Lệ hôm nay mệt lử, vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ thiếp đi, ngược lại Ôn Hổ Phách vẫn luôn ung dung nên còn khá nhiều năng lượng. Lục Ly và Ôn Hổ Phách ngồi bên mép giường, cậu dịu dàng nhìn An Bách Lệ đang ngủ say sưa: “Bách Lệ cứ như một đứa trẻ vậy.”

“Cô ấy tìm thấy tình cảm thiếu thốn thời thơ ấu ở bên anh, nên mới sẵn lòng thể hiện như một đứa trẻ.”

“Những lúc thế này có thể đừng phân tích một cách lý trí như vậy được không?” Lục Ly bất lực, “Mất hứng lắm.”

“Xin lỗi, em không làm được.”

Lục Ly nhìn cô chằm chằm, trong phòng chỉ còn đôi nam nữ này là còn giữ được đầu óc tỉnh táo.

“Hổ Phách, sáng hôm đó em giặt gì vậy?” Chàng hiệp sĩ đã tuốt gươm.