Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 205

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 10: Chính và Phản - Chương 11: Ngôi nhà mới

Sáng hôm sau, ba người Lục Ly nhận được tin nhắn từ phòng tuyển sinh Đại học Mộc Lan, thông báo cả ba đã thành công vượt qua vòng phỏng vấn. Hệ thống nộp học phí trực tuyến sẽ mở vào đầu tháng Tám, và trường sẽ bắt đầu đón tân sinh viên nhập học từ ngày hai mươi chín tháng Tám. Theo như được biết, bằng cấp và chứng chỉ ngành luật là thứ có giá trị ở Thần Châu Quốc, những tân sinh viên có điểm thi viết nằm trong top 10% còn có cơ hội xin vay vốn sinh viên từ Tập đoàn Năng lượng Thần Châu. Lục Ly cảm thấy vay tiền của Tập đoàn Năng lượng Thần Châu và vay tiền của Chu Hi thì có gì khác nhau đâu?

Ba người không ở lại thành phố Mộc Lan quá lâu. Lục Ly mua một căn biệt thự đơn lập ở ngoại ô thành phố Mộc Lan, rồi lại chi một khoản tiền để thuê người trang trí, dự kiến đến tháng Tám là có thể dọn vào ở. Trước khi bay về Xuyên Hải, cậu còn dẫn các cô gái đi một vòng đến Thúy Bích, tham dự một sự kiện quảng bá của đối tác hợp tác với tư cách là nhóm sản xuất Trường Lạc, còn gây ra một trận xôn xao nho nhỏ tại hiện trường. Đây đều là những chi tiết nhỏ nhặt được lướt qua trong cuốn tự truyện mà Lục Ly định viết.

Trở về Xuyên Hải, bước vào căn nhà nhỏ nóng nực trong khu cho thuê giá rẻ, Lục Ly bỗng thấy mắt mình ươn ướt. Cậu chỉ cảm thấy cuộc đời này thật đáng quý, chị gái đang theo đuổi ước mơ của mình chứ không sa sút như kiếp trước, An Bách Lệ cũng đã bước ra khỏi bóng ma quá khứ, Ôn Hổ Phách và cậu dần dần xác định tình cảm, cậu cũng đã mua nhà ở Mộc Lan. Căn nhà nhỏ tồi tàn này, căn nhà chứa đựng bao nhiêu ký ức của cậu, cuối cùng cũng đã hoàn thành sứ mệnh của nó.

Lục Ly kể chuyện mua nhà cho chị gái, không ngoài dự đoán, chị Nhã Mộng xót xa trách cậu đã tiêu nhiều tiền quá, có lẽ chị đã sợ nghèo đến mức ám ảnh rồi. Dù là trách móc, nhưng Lục Ly cũng nghe ra được chút vui mừng nho nhỏ trong lòng chị, đặc biệt là sau khi Lục Ly nói đã để dành cho chị căn phòng lớn nhất.

Tháng cuối cùng ở lại Xuyên Hải, cuộc sống như một cây hành lá thái vụn, chẳng có chuyện gì quá nổi bật, ví dụ như:

Lục Ly ngày càng bạo gan hơn, cậu sẽ dụ dỗ Ôn Hổ Phách rằng thứ đó giàu protein nên có tác dụng làm đẹp, Ôn Hổ Phách nửa tin nửa ngờ lên mạng tìm, vậy mà lại thật sự tìm được;

Cô mèo nhỏ Lục Ly cũng bị mang đi triệt sản, không thể kêu gào ầm ĩ vào ban đêm được nữa, cô Lục Ly có lẽ đã dỗi rồi, Lục Ly muốn sờ vào nó, nó liền chạy biến đi mất;

Trong nhóm chat lớp cấp ba có người nói muốn tổ chức họp lớp trước khi khai giảng đại học, có mấy bạn nữ cùng lớp đặc biệt mời Lục Ly, Lục Ly sợ bị Sở Tĩnh Di biết, bèn lặng lẽ thoát nhóm;

Chị Nhã Mộng đăng mười mấy bài trên Vòng bạn bè, đại ý là "Em trai tôi là sinh viên đại học", "Em trai tôi là sinh viên đại học", "Em trai tôi là sinh viên đại học". Lục Ly rất nghiêm túc nhấn thích từng bài một.

Trần Gia Ninh cũng hoạt bát hơn, dăm ba hôm lại hỏi cậu khi nào đến trường, khi nào cô có thể dọn đến nhà cậu ở, còn công ty khi nào bắt đầu tuyển dụng đợt đầu tiên? Còn hỏi Lục Ly lúc nộp học phí cuối cùng xác định là vào khoa nào? Cứ như một đứa trẻ tò mò.

Khoa cuối cùng Lục Ly xác định là Khoa Luật, sau khi cậu báo cho Trần Gia Ninh kết quả này, Hổ con có hơi ủ rũ. Lục Ly chọn Khoa Luật là có lý do, kiến thức pháp luật cũng vừa hay có thể bù đắp những thiếu sót của cậu ở kiếp trước, giảm thiểu rủi ro trong quá trình vận hành công ty.

Điều này dẫn đến, An Bách Lệ và Ôn Hổ Phách cũng ùn ùn chọn Khoa Luật.

Buổi tối Lục Ly thỉnh thoảng sẽ gửi ám hiệu cho Sở Tĩnh Di, Ngỗng ngố không phải lúc nào cũng có thể gọi lại được, dù có gọi lại cũng chỉ có thể nói được đôi ba câu rồi cúp máy.

Cuộc sống thường nhật tinh tế và vụn vặt như vậy kéo dài đến ngày hai mươi sáu tháng Tám, những ngày cuối kỳ nghỉ hè, Lục Ly đã nói lời tạm biệt với Xuyên Hải, tạm biệt nơi chứa đựng bao nhiêu năm ký ức của cậu và chị gái. Lục Ly đặc biệt gửi chiếc TV màn hình lồi trong phòng chị Nhã Mộng đến Mộc Lan, cậu định sẽ truyền lại chiếc TV đó như một vật gia truyền. Lục Ly còn cùng An Bách Lệ đến nhà tù một chuyến, thăm người bố vợ trên danh nghĩa.

An Cố Lai khóc nức nở qua lớp kính, không thể thốt nên lời. An Bách Lệ lạnh lùng nhìn ông, không chút động lòng. Lục Ly hỏi ông có gì muốn nói không, ông lão chỉ nói "Vậy là tốt rồi", "Hy vọng sau này Lục Ly chăm sóc tốt cho An Bách Lệ", "Như vậy là tốt rồi".

Sau khi tạm biệt An Cố Lai, cũng có nghĩa là đã hoàn toàn cắt đứt với cuộc đời cũ.

Sáng hôm đó, Lục Ly còn nghe thấy Ôn Hổ Phách trách An Bách Lệ tự ý dùng khăn mặt của cô, An Bách Lệ vội vàng giải thích là do Lục Ly làm. Trong tiếng cãi vã ồn ào của các cô gái, họ đã lên chiếc máy bay rời khỏi Xuyên Hải.

Ôn Hổ Phách rất ngầu nói một câu tiếng nước ngoài mà Lục Ly không hiểu.

"Em nói gì vậy?"

"Tiếng Tây Ban Nha. Em đang thay anh nói, 'Tạm biệt nhé, quê hương'." Ôn Hổ Phách cười nhìn Lục Ly.

"Em còn biết cả tiếng Tây Ban Nha à?"

"Bố mẹ nuôi của em là người Tây Ban Nha."

Lục Ly im lặng một lúc: "Hổ Phách, em có muốn về nhà không?" Cậu cảm thấy Ôn Hổ Phách có lẽ đã nhớ nhà rồi.

"Bây giờ đây chính là nhà của em rồi." Ôn Hổ Phách cười rạng rỡ, "Em còn cần phải về đâu nữa?"

Lục Ly lau khóe mắt: "Vốn dĩ anh sắp khóc rồi, em còn nói vậy nữa."

"Te escogería mil veces." (Em sẽ chọn anh ngàn lần.)

"Lại có ý gì?"

"Nói anh là đồ ngốc." Ôn Hổ Phách nhẹ nhàng xoay người, như một cánh bướm linh động.

Cuối cùng, chiếc máy bay cất cánh, khuất dần nơi đường chân trời.

***

"Chào mừng đến với ngôi nhà mới!" Lục Ly đẩy cánh cửa đôi, căn biệt thự đơn lập lộng lẫy hiện ra trước mắt An Bách Lệ và Ôn Hổ Phách. Sàn nhà lát đá cẩm thạch sáng bóng như gương, nội thất cổ điển trang nhã, không khí thoang thoảng mùi hương, từ cửa chính đến cầu thang, đều lung linh dưới ánh đèn màu cam ấm áp.

Biệt thự còn có một sân sau, với một sân thể thao nhỏ, và một hồ bơi. Kiếp trước Lục Ly cũng không nỡ chi tiền mua một căn biệt thự xa hoa như vậy.

Lục Ly đã sớm dán sticker bên ngoài mỗi phòng để phân biệt phòng của các cô gái. Bên ngoài phòng An Bách Lệ dán tấm sticker hình chó Shiba cười ngây ngô; phòng chị Nhã Mộng dán hình đại bàng trắng; ngoài cửa phòng Ôn Hổ Phách là một chú mèo kiêu kỳ đang híp mắt, màu lông giống hệt cô mèo nhỏ Lục Ly; căn phòng dành sẵn cho Sở Tĩnh Di thì dán một con ngỗng ngốc nghếch, Lục Ly sợ lúc đó cô không vui, lại dán thêm một chú gấu nhỏ mà cô bé thích nhất; còn phòng Trần Gia Ninh, Lục Ly dán hình hổ con đi đứng xiêu vẹo. Lục Ly còn cố ý dán tấm sticker “Nhân viên sở thú” bên ngoài phòng mình.

An Bách Lệ và Ôn Hổ Phách lại không quá hào hứng với việc chuyển đến nhà mới, họ không phải là những cô gái quá coi trọng vật chất bên ngoài. Ở trong căn phòng thuê nhỏ bé hay trong căn nhà lớn này cũng thế, chỉ cần có Lục Ly, đâu mà chẳng là nhà?

Lục Ly vào phòng mình, mở vali, sắp xếp từng món đồ cá nhân. Cậu chợt nảy ra một ý, lấy điện thoại ra chụp ảnh ngôi nhà mới, gửi qua tin nhắn MMS cho Sở Tĩnh Di. Tin nhắn MMS gửi đi rất chậm, một lúc sau Sở Tĩnh Di mới nhận được tin. Cô cũng trả lời bằng một tấm ảnh: Cô gửi một tấm ảnh tự chụp, cô gái nhỏ mặc đồ ngủ, rụt rè giơ tay chữ V, trên gương mặt xinh xắn ửng hai vầng má hồng.

Điều khiến người ta rung động nhất là ở chỗ, cái con nhóc này chắc hẳn vừa mới lồm cồm bò dậy khỏi giường để chụp ảnh, một bên dây áo ngủ đã trễ xuống, để lộ nửa khuôn ngực căng đầy.

Giây tiếp theo, Sở Tĩnh Di lại gửi một tin nhắn:

"Sao không thu hồi được..." kèm theo biểu tượng mặt khóc.

Cái con nhóc ngốc này…