Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 205

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 10: Chính và Phản - Chương 17: Chuyện phiếm lúc tản bộ

“Trần Gia Ninh, cậu có biết câu này chọn đáp án nào không?”

“Bạn học Trần Gia Ninh, cậu nghĩ tiết sau cô Trần có kiểm tra bài cũ không?”

“Gia Ninh, cậu có nhớ cái vòng tay mợ tặng tớ lần trước để ở đâu không?”

“Trần Gia Ninh…”

“Gia Ninh…”

Cuộc đời được tạo nên bởi đủ loại câu hỏi. Ít nhất, trong mắt Trần Gia Ninh là vậy. Câu hỏi của ba mẹ, câu hỏi của thầy cô, câu hỏi của bạn học, câu hỏi của người lạ, điều cô có thể làm, chỉ đơn giản là “trả lời”. Nhưng, cô thực ra ăn nói rất vụng về, không thể diễn đạt rõ ràng một sự vật, trình bày một quan điểm, đôi lúc cô sẽ lặp đi lặp lại một câu dài dòng, nhìn ánh mắt của người hỏi mình trở nên ngày một khó hiểu. Lâu dần, mọi người đều cho rằng cô là một “người kỳ quặc”.

Cô không muốn bị xem là kẻ khác người.

Cô nhớ hồi lớp sáu, cô ngồi trước TV xem một chương trình tạp kỹ của nước ngoài. Trong chương trình, người dẫn chương trình đưa ra đủ loại câu hỏi hóc búa cho khách mời, nhưng vị khách mời đó luôn vừa cười vừa dùng những câu trả lời hoang đường để đối phó. Vị khách mời đó nói, chỉ cần bạn cố tình không nói thật, mọi người sẽ cảm thấy suy nghĩ của bạn khó lường, như vậy là có thể ung dung đối phó với mọi vấn đề khó khăn rồi. Trần Gia Ninh bé nhỏ đã khắc cốt ghi tâm câu nói này.

Đúng vậy. Chỉ cần cố tình nói ngược, nói những lời giả dối rõ ràng là sai sót trăm bề, mọi người sẽ không cho rằng bạn ăn nói vụng về, ngược lại còn nghĩ rằng trong lòng bạn có một đáp án khác. Nói ngược nhiều rồi, họ sẽ không biết bạn đang nói thật hay nói dối, tự nhiên sẽ không còn ai coi thường cô nữa. Đúng vậy, điều Trần Gia Ninh thật sự sợ hãi, là bị người khác “coi thường”.

Cô luôn là người lùn nhất lớp, phát triển chậm nhất, cảm giác tự ti do sự thua kém về thể chất này mang lại vô cùng mãnh liệt, cô không thích đứng cạnh những bạn nữ cao ráo, không thích lúc nào cũng bị thầy thể dục nói “Trần Gia Ninh em đứng lên hàng đầu đi”, không thích bị y tá khám sức khỏe hỏi năm nay đã tốt nghiệp cấp ba chưa.

Chỉ cần miệng lưỡi đầy lời dối trá, là có thể đứng vững trên mọi người về mặt tinh thần.

Lòng tự trọng của cô rất cao, nên mới không chịu nổi việc bị người khác nói là sao chép, không chịu nổi việc bị họ xem là người kỳ quặc.

Khi Lục Ly hỏi cô tại sao cứ thích nói ngược, trong đầu Trần Gia Ninh thoáng qua rất nhiều hình ảnh, mỗi dịp lễ tết, mẹ dắt cô đi thăm họ hàng, đều nói với họ hàng rằng cô ăn nói vụng về. Cô không muốn bị người khác xem là đồ ngốc, một chút cũng không muốn. Bây giờ nghĩ lại, thói quen nói ngược có lẽ đã được hình thành từ lúc đó.

Lâu dần, nói ngược đã trở thành tấm khiên bảo vệ bản thân, trở thành phòng tuyến cuối cùng bảo vệ thân hình yếu ớt cô độc của cô. Dù có bị vạch trần, cũng có thể vừa khóc vừa nói em lừa người thôi, không phải sao?

Lục Ly không thể nào hiểu được suy nghĩ của Trần Gia Ninh, cậu chỉ cảm thấy cô gái này thật khó chiều, nếu không phải vì nghiệt duyên của kiếp trước, có lẽ cả đời này cậu cũng không muốn dính dáng đến một cô gái như vậy. Lục Ly nhìn Trần Gia Ninh với vẻ mặt ghét bỏ, cười cười: “Thôi được rồi, chị khóa trên không ưa tôi thì cũng không cần châm chọc tôi thế chứ, đi thôi đi thôi, về nhà nào.”

Nhìn tấm lưng của Lục Ly, Hổ con có chút hối hận, có phải lúc nãy thẳng thắn hơn một chút thì sẽ tốt hơn không? Nhưng Lục Ly nói cậu chỉ đùa thôi… Nếu mình thật sự thừa nhận, chẳng phải là bị đòn đánh thường lừa mất chiêu cuối sao, thế thì mất mặt lắm?

Cô thất thần: “Này, Lục Ly.”

“Hửm?”

“…” Thôi, cứ như vậy là được rồi. Giữ mối quan hệ bạn bè với Lục Ly là đủ rồi. Cô tự nhủ với lòng mình. Bên cạnh Lục Ly còn có An Bách Lệ, còn có Ôn Hổ Phách, họ đều ưu tú hơn cô, cô có tư cách gì để chen vào chứ? Nếu đến lúc đó ngay cả bạn bè cũng không làm được nữa…

“Chị khóa trên, sao vậy?” Lục Ly hỏi.

“Tôi nói này, ban ngày hôm nay cảm ơn cậu. Tôi không biết mở công ty lại phiền phức đến vậy.” Trần Gia Ninh chuyển chủ đề, “Chỉ một việc tuyển dụng thôi đã có bao nhiêu chi tiết…”

“Cô đừng tưởng xong rồi nhé. Chúng ta phải tiếp tục tuyển người, ngoài tuyển dụng ra, sau này còn phải phân chia quyền hạn của các phòng ban, còn phải đến cục thuế một chuyến nữa…” Lục Ly bẻ ngón tay đếm, “Sẽ có lúc tôi bận không dứt ra được, đến lúc đó những việc này đều phải do cô đi làm đấy.”

Trần Gia Ninh trong lòng có một niềm vui nho nhỏ không rõ lý do: “Cậu đều sẽ dạy tôi sao?”

“Nói thừa. Cô đã làm tổng giám đốc rồi thì đừng hòng bỏ gánh giữa chừng.” Lục Ly lo cô nàng đáng ghét này sợ khổ.

Trần Gia Ninh hơi nhón gót, bước chân cũng trở nên vui vẻ: “Chà, hết cách rồi, cậu đã cầu xin tôi như vậy, tôi cũng đành giúp cậu thôi. Ngày mai cũng đến à?” Cô nhảy lên phía trước Lục Ly, để lại cho cậu một tấm lưng nhỏ nhắn xinh xắn, không thấy được gương mặt.

“Tất nhiên.”

“Cậu không đi cùng An Bách Lệ và Ôn Hổ Phách nữa à?”

“Gần đây là giai đoạn quan trọng để thành lập công ty, họ có thể thông cảm được.”

Hổ con “hừm” một tiếng, hai tay chắp sau lưng: “Vậy đành giúp cậu một tay vậy. Cậu phải biết, chị khóa trên tôi đây cũng là người bận rộn lắm, tôi không chỉ phải chuẩn bị luận văn cuối năm, mà còn phải đối phó với vô số người theo đuổi, thời gian của tôi quý giá lắm đấy.”

Luận văn cuối năm thì thôi đi, vô số người theo đuổi là cái gì? Lục Ly cười cười, không vạch trần cô nàng đáng ghét này: “Phải, người hâm mộ chị khóa trên của chúng ta xếp hàng từ cổng đông bắc đến tận cổng tây nam của Đại học Mộc Lan, đến cổng trường cũng bị chen sập luôn rồi!”

Trần Gia Ninh cười vô cùng đắc ý: “Hừ, cậu biết là tốt rồi.”

“Vậy chị khóa trên có đối tượng nào ưng ý chưa?”

Trần Gia Ninh bất giác quay đầu lại: “Mắt nhìn người của tôi cao lắm đấy, đàn ông bình thường tôi chẳng ưa ai cả.” Có lẽ vì bóng hoàng hôn đã che khuất biểu cảm của hai người, khiến cô có thêm vài phần dũng khí: “Nhưng nói có thì cũng đúng là có một người.”

“Ồ? Là người như thế nào?”

“Là một người cao hai mét.”

“Chà, người khổng lồ nhỏ.”

“Vẻ ngoài bảnh bao.”

“Ừm, có mắt nhìn.”

“Lưng hùm vai gấu, là một chàng trai rất có chính nghĩa.” Mỗi lần nói đến chủ đề này cô đều như đang trả bài, con nhóc này chắc chính mình cũng không nhận ra nhỉ?

“Vậy tính cách cậu ta thế nào?”

“…Tính cách tốt lắm, tuy không phải người tốt gì, nhưng rất chu đáo với những người bên cạnh.” Giọng điệu của Trần Gia Ninh không còn cao như trước nữa, “Dù sao ở bên cậu ấy, cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, cũng không có áp lực gì, muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm, cậu ấy cũng chưa bao giờ nổi giận hay ghét bỏ…”

Dường như cảm thấy mình đã nói quá nhiều, Trần Gia Ninh đột nhiên im bặt.

“Cậu đi chậm như vậy làm gì, sắp về đến biệt thự rồi, tôi còn chưa ngủ trong phòng mới bao giờ.” Cô cứng nhắc chuyển chủ đề, “Lục Ly, tiền thuê tháng bao nhiêu?”

“Thuê tháng gì?”

“Là tôi ở nhà cậu, cậu không thu tiền thuê à?”

“Ồ, cái này à. Ừm, mỗi tháng một trăm đồng?” Lục Ly không chắc chắn nói.

“Đắt quá, tiền điện một học kỳ ở ký túc xá Đại học Mộc Lan cũng chỉ có một trăm đồng.”

“Vậy năm mươi đồng?”

“Hai mươi lăm đồng nhé~”

Bóng hai người dần đi xa dưới ánh hoàng hôn, chỉ còn tiếng mặc cả loáng thoáng hòa cùng tiếng chim vàng anh hót vang trong không khí.