Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 205

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 10: Chính và Phản - Chương 22: Tên đàn ông khốn nạn

Chu Hi không hề bất ngờ trước câu trả lời này của Lục Ly, cô ngồi xuống bệ đá bên cạnh hắn, đôi chân dài bắt chéo: “Hiếm khi thấy một công tử ăn chơi mà bên cạnh lại không có phụ nữ. Cảm giác bị nhà họ Sở coi thường thế nào?”

Lời nói của Chu Hi đầy gai góc, Lục Ly nghe không được thoải mái cho lắm: “Quan hệ giữa tôi và nhà họ Sở không cần cô bận tâm. Ngược lại là cô, không phải đã nói rõ là đoạn tuyệt quan hệ sao? Sao lại lẽo đẽo theo bắt chuyện với một thường dân như tôi thế này? Tôi bận lắm đấy.”

Hắn cúi đầu nhìn bộ ngực đầy đặn của Chu Hi, nói với vẻ ác ý: “Cô có giấu súng trong người không đấy? Lại định cho tôi một phát nữa à?”

Chu Hi phớt lờ ánh mắt ra vẻ hạ lưu của hắn, không biết lấy từ đâu ra một điếu thuốc lá nữ, thon dài, sau khi châm lên liền tỏa ra mùi tre thoang thoảng. Lục Ly lúc này mới biết Chu Hi lại hút thuốc, hắn bĩu môi, quay đầu đi không nhìn cô nữa.

“Sao, không thích nhìn phụ nữ hút thuốc à?” Chu Hi đóng nắp bật lửa, đôi mắt hẹp dài và xếch lên của cô càng trở nên mơ màng trong làn khói lượn lờ.

“Cô muốn hút thì cứ hút.” Lục Ly nói.

“Này họ Lục, không, Lục Ly, nếu anh vẫn còn canh cánh về vụ nổ súng lần đó, tôi xin lỗi anh.” Chu Hi không cố ý đến để chọc giận Lục Ly, cô cũng hạ giọng một cách thích hợp.

Lục Ly dỏng tai lên: “Tôi có nghe nhầm không? Một phát súng nhắm vào tim tôi, mà chỉ cần một câu xin lỗi qua loa là xong chuyện sao? Sao cô không đến xin lỗi trước xác của tôi luôn đi?”

Chu Hi búng tàn thuốc, Lục Ly để ý thấy trên tay cô có rất nhiều vết sẹo nhỏ. Xương tay của Chu Hi rất đẹp, ngón tay thon thả, đốt ngón tay phẳng phiu, nhưng những vết sẹo cũ li ti trên da đã phá hỏng vẻ đẹp của bàn tay.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Lục Ly, Chu Hi giả vờ vô tình đưa tay ra sau, lòng bàn tay hướng lên, che đi mu bàn tay: “Tôi chưa từng sai khiến ai giết anh, tôi cũng không có lý do gì để hại anh. Tôi xin lỗi anh chỉ để anh cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nếu anh muốn nổi giận cũng không nên trút lên tôi, trút giận lên người vô tội chỉ là hành động của kẻ hèn nhát.”

Lục Ly không ngờ Chu Hi, người ở kiếp trước giết người không chớp mắt, lại có thể nói ra những lời như vậy, hắn hừ một tiếng, không nói gì thêm.

Chu Hi nhìn xung quanh, sinh viên qua lại hơi nhiều, cô quyết định đổi chỗ khác: “Lục Ly, đi hát đi. Ở đây đông người nhiều chuyện, có vài lời tôi không tiện nói.”

“Không đi.” Lục Ly cũng đang hờn dỗi. Dựa vào đâu mà hắn phải nghe lời cô ả này?

“Tôi giúp anh tán đổ Sở Tĩnh Di.”

Lục Ly đứng dậy: “Đi thôi.”

Khi hai người sánh vai đi ra ngoài trường, một bóng hình nhỏ nhắn cũng sững sờ tại chỗ, đứng ngây người một lúc lâu rồi buồn bã quay người rời đi.

Chu Hi đặt một phòng karaoke, bật nhạc lớn, còn dặn nhân viên phục vụ không được làm phiền họ. Đợi đến khi cô sắp xếp ổn thỏa, quay người lại mới phát hiện Lục Ly đang ngồi trên sofa, cắn hạt dưa lia lịa, bộ dạng cà lơ phất phơ như cố tình chọc tức cô. Chu Hi mím môi, ngồi đối diện Lục Ly, mặt cũng viết đầy vẻ chán ghét.

Tóm lại, hai người này chính là ngứa mắt lẫn nhau.

Chu Hi còn đang lựa lời, bên kia Lục Ly đã cắn xong hạt dưa bắt đầu bóc quýt. Cô có chút bực bội: “Thái độ của anh nghiêm túc một chút được không?”

“Lát nữa không chừng cô lại rút súng ra bắn tôi một phát, chi bằng nhân lúc còn sống, ăn nhiều chút trái cây với đồ ăn vặt...” Lục Ly cố tình nói.

“Anh là đàn ông sao lại nhỏ mọn thế?” Chu Hi cảm thấy cô có thể phần nào hiểu được tâm trạng của Ôn Hổ Phách lúc trước, sao tên đàn ông này lại mặt dày đến vậy.

“Ồ.” Lục Ly hít một hơi lạnh, “Quýt này chưa chín, chua rụng cả răng… Xì, để cho cô ăn đấy.”

Nhìn quả quýt đã bóc vỏ Lục Ly đưa tới, mặt Chu Hi vừa giận vừa cười, cô biết Lục Ly đang cố tình trêu chọc mình. Cô hít một hơi thật sâu: “Lục Ly, anh giúp tôi cứu một người, tôi giúp anh theo đuổi nhà họ Sở, thế nào?”

“Cứu người?” Lục Ly khẽ nhướng mày, “Tôi cứu thế nào? Người mà ngay cả Chu Hi cô cũng không cứu được thì tôi cứu làm sao?”

“Không cần anh phải tự mình đi cứu, đến lúc đó chỉ cần anh phối hợp với tôi là được.”

“Tại sao lại là tôi?”

“Bởi vì tôi tin anh.” Câu nói này của Chu Hi khiến Lục Ly bật cười. Lục Ly lắc đầu lia lịa: “Cô làm tôi cười đau cả bụng, Chu Hi, năm nay cô cũng trưởng thành rồi nhỉ, coi như là người lớn rồi, cô tự vấn lòng mình xem, cô nghĩ tôi sẽ tin câu nói này của cô sao?”

“Làng Sơn Trúc thực sự đã biến mất. Ngoài một số ít người ra, không còn ai nhớ đến sự tồn tại của nó nữa.” Chu Hi lạnh lùng nói, “Lục Ly, tuy tôi không tin vào ma quỷ thần thánh, nhưng tôi không thể không thừa nhận rằng thế giới này đang xảy ra những chuyện không thể lý giải được. Dù là anh… hay là Xảo, tôi tin rằng trên người các người có điểm đặc biệt, đó mới là lý do tôi chọn anh làm đồng minh. Hơn nữa, Lục Ly, thân thế trong sạch của anh ngược lại càng thích hợp để trợ giúp tôi.”

Lục Ly im lặng, chuyện làng Sơn Trúc vẫn luôn là một khúc mắc trong lòng hắn, hắn tin rằng sự biến mất của làng Sơn Trúc không phải là không có nguyên do.

“Lúc trước cô đến làng đào viên pha lê đó đi?” Lục Ly hỏi.

“…Phải.” Chu Hi nặng nề gật đầu.

“Sau đó cô gửi nó đi đâu?”

“Nhà thờ tổ họ Chúc.”

“Nhà thờ tổ họ Chúc là nơi nào?” Lục Ly chưa từng nghe đến địa danh này.

“Là một nhánh phụ của nhà họ Chu, tách ra từ dòng dõi của trưởng công chúa, chuyên lo việc cúng bái vu tế.” Chu Hi nói ngắn gọn, “Có liên quan đến chuyện này không?”

Lục Ly liếc cô một cách khinh thường: “Rất có thể hành động này của cô đã dẫn đến sự biến mất của làng Sơn Trúc, cô nói xem có liên quan không?”

Chu Hi há miệng, định nói có lẽ là do những viên đá màu đã được tập hợp đủ, nhưng cuối cùng cô vẫn không cho Lục Ly biết thông tin quan trọng này. Nhưng tại sao việc tập hợp đủ đá màu lại khiến làng Sơn Trúc biến mất? Lẽ nào là một cái giá phải trả hay thứ gì đó tương tự?

“…Lục Ly, ở vị trí của tôi, người có thể tin tưởng rất ít, ngay cả việc tôi tìm anh nói chuyện cũng phải qua mặt rất nhiều tai mắt.” Chu Hi chia quả quýt chua rụng răng trên bàn thành hai nửa bằng nhau, một nửa cho Lục Ly, một nửa cho mình, “Anh giúp tôi, tôi sẽ nhân danh Tập đoàn Năng lượng Thần Châu giúp anh, thế nào? Anh muốn chỉ dựa vào nỗ lực của bản thân để đuổi kịp các nhà môn phiệt là không thể, đây có lẽ là cơ hội duy nhất để anh vượt mặt họ rồi.”

Lục Ly lật miếng quýt lại: “Cô đừng có lừa tôi nữa, bản thân Tập đoàn Năng lượng Thần Châu còn khó giữ, cô có thể giúp tôi đến mức nào? Chẳng lẽ còn có thể đem cả Thần Châu Năng Lượng cho tôi sao?”

Nếu Chu Hi thực sự có thể quyết định tặng hắn cả Tập đoàn Năng lượng Thần Châu, vậy thì việc cưới Ngỗng ngố có lẽ sẽ không còn là một câu hùng hồn “chớ khinh thiếu niên nghèo” nữa.

Chu Hi đáp lại bằng một ánh mắt khinh thường: “Người thừa kế duy nhất của Thần Châu Năng Lượng là tôi, anh làm phò mã, đợi tôi chết đi, may ra mới có thể sở hữu Tập đoàn Năng lượng Thần Châu.”

Lục Ly nhớ lại cái chết thảm thương của các vị phò mã tương lai ở kiếp trước, rùng mình một cái: “Thế thì thôi vậy, tôi thấy không muốn giao dịch với cô lắm.”

Nói xong liền đứng dậy, ăn cũng no rồi, cũng nên đi thôi.

“Anh không suy nghĩ lại sao?” Chu Hi nhíu mày, hiếm thấy chủ động khuyên nhủ. Suy cho cùng cô vẫn còn trẻ, không biết rằng câu nói này đã để Lục Ly nắm được điểm yếu của mình, Lục Ly biết người đang sốt ruột không phải là hắn, mà là Chu Hi, vì vậy càng ung dung bước ra ngoài.

“Không suy nghĩ nữa, công chúa điện hạ cô tự lo cho mình đi.”

Đợi Lục Ly đi rồi, Chu Hi “chậc” một tiếng, cầm nửa miếng quýt trên bàn lên, cắn một miếng, bị chua đến nhăn mặt.

Tên đàn ông khốn nạn…