Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 205

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 12: Súng đạn, hôn nhân và chị em - Chương 31: Trăng có khi tròn khi khuyết (Trung)

Chu Hi phớt lờ những thay đổi xung quanh, ngũ quan của cô đã bắt đầu trở nên mơ hồ, khuôn mặt yêu kiều như hồ ly mà lại tàn nhẫn tựa sói kia không còn rõ nét nữa, nhưng cô vẫn ôm chặt Lục Ly, đôi môi hai người quấn quýt không rời. Nụ hôn của Chu Hi luôn nồng nhiệt, thậm chí thô bạo như vậy, hệt như cảm xúc của cô. Xung quanh, những tấm biểu ngữ, băng rôn màu sắc sặc sỡ phản đối Chu Hi đang bay phấp phới trong gió, mà kẻ bạo chúa chúng đang nhắm đến lúc này lại đang say đắm trong vòng tay Lục Ly.

Điều kỳ diệu là, lúc này những người xung quanh không còn nhìn thấy họ nữa, Lục Ly và Chu Hi lơ lửng giữa không trung như những bóng ma.

Mình sắp chết rồi.

Đây là suy nghĩ của Chu Hi lúc này.

Có lẽ còn đáng sợ hơn cả cái chết. Có lẽ sẽ bị người đời lãng quên, giống như làng Sơn Trúc, vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này. Chúc Xảo không có chị gái, cô cũng sẽ không bị đưa đến nhà thờ tổ, cô sẽ có cuộc sống của riêng mình với cái tên Chúc Xảo. Chu Hi mong chờ kết quả như vậy. Có lẽ Tiểu Xảo sẽ gặp lại Lục Ly, có lẽ họ sẽ yêu nhau, có lẽ sẽ kết hôn sinh con, tên nhà nghèo Lục Ly cũng có thể một bước trở thành quý tộc mới, còn cô, Chu Hi, sẽ không còn tồn tại nữa. Không có kiếp trước, không có báo thù, không có bạo chúa, chỉ có một người phụ nữ trút bỏ tình cảm của mình trước khi chết.

Trong lòng cô chỉ có một điều hối tiếc. Khó khăn lắm mới gặp được một tên đàn ông khốn nạn ngốc đến thế, đần đến thế, ngu đến thế, vậy mà lại không thể bắt nạt hắn thêm được nữa, có lẽ tên đàn ông khốn nạn cuối cùng có thể bình an trở về, nhưng cuối cùng hắn sẽ quên mất mình, ngay cả những dấu vết cô để lại trên người hắn cũng sẽ biến mất. Nghĩ đến đây, Chu Hi vừa khóc vừa cắn môi Lục Ly, cô hy vọng nỗi đau này có thể khiến Lục Ly ghi nhớ, hy vọng kiếp sau hắn vẫn còn nhớ đến mình, dù chỉ là một chút.

Nếu không phải đã rung động, sao lại đi giúp hắn, nếu không phải đã rung động, sao lại liều mạng cứu hắn, nếu không phải đã rung động, sao lại nghĩ đến việc gửi gắm Tiểu Xảo cho hắn…

Cô không phải là nữ bạo chúa thật sự, cô cũng có trái tim, cũng có những cảm xúc nhỏ nhặt, cũng muốn có một người yêu mình.

Cuối cùng cô muốn nói một câu, một câu đơn giản mà kinh điển, nhưng lời đến bên miệng lại không thành tiếng, cô phát hiện mình đã không thể nói được nữa, ngay cả tầm mắt cũng bị nước mắt làm nhòe đi, không nhìn rõ tên đàn ông khốn nạn kia đang khóc hay cười.

Bên tai truyền đến tiếng hát hợp xướng của trẻ em từ chiếc ti vi trong cửa hàng nội thất:

Luôn có một dòng sông bảy sắc cầu vồng uốn lượn trong thị trấn cổ tích

Nhuốm màu ma thuật ngỗ ngược

Nhưng lại uốn khúc trong tình yêu

Dòng chảy không ngừng tung bọt nước trắng xóa

Lại cuốn bức rèm thời gian chìm vào dòng nước

Để tất cả những câu chuyện “ngày xửa ngày xưa”

Đều đi đến khoảnh khắc kết thúc hạnh phúc

Luôn có một dòng sông mộng ảo uốn lượn trong thị trấn cổ tích

Chia cắt lý tưởng chia cắt thực tại

Rồi lại hợp nhất ở ngã rẽ phía trước

Dòng chảy không ngừng tung bọt nước trắng xóa

Lại cuốn bức rèm thời gian chìm vào dòng nước

Để tất cả những câu chuyện “ngày xửa ngày xưa”

Đều đi đến khoảnh khắc kết thúc hạnh phúc

Lại xa lạ

——

Lục Ly quấn tất cả những sợi tơ hồng của mình vào ngón tay Chu Hi, rồi lại buộc viên pha lê trùng sinh, đại diện cho hy vọng sống duy nhất, vào tay cô, nhẹ nhàng nói: “Sống sót nhé.” Nói xong, cậu đẩy Chu Hi ra, cô ngỡ ngàng nhìn tất cả những sợi tơ hồng trên tay mình, và viên pha lê đang dần phát sáng trong lòng bàn tay, bỗng nhiên hiểu ra.

Một viên pha lê từ đầu đến cuối chỉ có thể hỗ trợ một người hồi tố.

Hai người họ, chỉ có một người có thể hồi tố, cũng chỉ có một người có thể trở về.

Tơ hồng vừa là chiếc ô bảo vệ của hai người, cũng là sợi dây đoạt mệnh ngăn cản họ trở về.

Ngũ quan của Chu Hi lại trở nên rõ ràng, cô kinh hãi đưa tay ra định nắm lấy Lục Ly, sợi tơ hồng bay lơ lửng trong không khí, đỏ tươi như máu.

Giây tiếp theo, Chu Hi biến mất trên đường phố Thủ đô, chỉ còn lại Lục Ly lơ lửng giữa không trung như một bóng ma.

Ánh mắt Lục Ly sâu thẳm như vực thẳm chết chóc, mái tóc ngắn rối bời bay trong gió, đó không phải là gió, đó là thời gian đang trôi đi vun vút. Thời gian vẫn đang hồi tố, nhưng lần này không phải là hồi tố kiểu lùi lại, ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy cổng trường của Trường Cao trung Đệ Nhất Xuyên Hải hiện ra sừng sững.

Cậu không biết bây giờ mình đang hồi tố dựa trên nguyên lý nào, cũng không biết đây có phải là ký ức của Ôn Hổ Phách hay không, cũng không biết kết cục của mình sẽ ra sao.

Cậu để lại hy vọng sống cho Chu Hi tuyệt không phải là hành động bốc đồng nhất thời. Trong quá trình hồi tố, nhìn lại quá trình gặp gỡ, quen biết, yêu đương với các cô gái, cậu phát hiện mình không thể chịu đựng được bất kỳ sự chia ly nào – cậu vậy mà lại là một người đàn ông yếu đuối đến thế, cậu không thể lý trí coi tình yêu là một phần của cái giá phải trả. Nếu giữa cậu và Chu Hi có một người phải sống sót, thì người đó nhất định không phải là cậu.

Cậu vốn không thuộc về nơi đó.

Cậu thuộc về nơi đây.

Bóng ma lơ lửng trong dòng thời gian, cậu đến lớp 12 Ban Xã hội 1, nhìn thấy khởi đầu của đoạn nhân duyên đó, những ký ức phủ bụi trong lòng lần lượt sống lại, Lục Ly của kiếp thứ nhất, Lục Ly của kiếp thứ hai, Lục Ly của kiếp thứ ba, vẫn luôn là cùng một người.

Ngồi ở góc lớp, cô gái tết bím tóc quê mùa, đeo kính gọng đen, để mái dày cộm bị mọi người cố tình phớt lờ.

“Bạn… bạn ơi… cho hỏi… cho hỏi…” Giọng nói rất nhỏ. Không ai để ý. Các bạn học ăn mặc sang trọng trò chuyện vui vẻ, tất cả mọi người đều vô tình hay hữu ý phớt lờ cô.

“Cho hỏi… sách giáo khoa nhận ở đâu… ạ…”

Giọng An Bách Lệ ngày càng nhỏ đi, cô ngồi ở góc lớp không biết phải làm sao, vừa lo lắng vừa bất lực. Cách ăn mặc quê mùa của cô không hề phù hợp với lớp học này, không ai muốn biết cô đã thi vào đây như thế nào, cũng không ai muốn kết bạn với người không cùng đẳng cấp.

Sở Tĩnh Di có phần non nớt chủ động đứng ra duy trì trật tự: “Các bạn đừng bàn tán nữa, sắp vào lớp rồi, mời các bạn về chỗ ngồi.”

“Bạn ơi… sách giáo khoa…” Giọng An Bách Lệ quá nhỏ, Sở Tĩnh Di hoàn toàn không nghe thấy. Khoảng cách giữa họ quá xa, không chỉ là khoảng cách vật lý, mà còn là khoảng cách tâm hồn.

Nhưng có một người khác đã nghe thấy.

Lục Ly đi đến bên cạnh cô, bất đắc dĩ nói: “Đi thôi, tôi đưa cậu đến phòng giáo vụ nhận sách, có mang theo thẻ học sinh không?”

An Bách Lệ ngoan ngoãn gật đầu, không dám nhìn vào mặt cậu, cô rất ít tiếp xúc với người khác giới, các bạn nam chỉ biết vây quanh cô cười nhạo cô là đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, cô vô cùng sợ hãi những người đàn ông có ưu thế về sức mạnh bẩm sinh.

“Có… có mang ạ…”

Lục Ly giơ tay lên, định gọi cô đến phòng giáo vụ, nào ngờ động tác giơ tay này hơi lớn, dọa cho An Bách Lệ run lên cầm cập, theo bản năng ôm đầu: “Đừng… đừng đánh tôi…”

Lục Ly sững người, giọng điệu trở nên dịu dàng hơn: “Ờ… xin lỗi, cậu đi theo tôi nhé.”

“Bạn học kia!” Sở Tĩnh Di đã có phong thái lớp trưởng trên bục giảng gọi cậu lại, “Sắp vào lớp rồi, mời cậu về chỗ, đừng làm mất trật tự!”

Lục Ly có chút mất kiên nhẫn: “Tôi đưa cậu ấy đi nhận sách.”

“Sách giáo khoa lẽ ra phải nhận từ hôm qua rồi!”

“Cậu ấy chưa nhận thì tôi đưa cậu ấy đi nhận không được à?” Lục Ly mới ra đời còn chưa biết gì về cái tên Sở Tĩnh Di, hoàn toàn không biết cô gái xinh đẹp có thể khiến cả một lớp công tử tiểu thư ngoan ngoãn nghe lời này rốt cuộc là ai.

Sở Tĩnh Di có chút tức giận: “Vậy cũng phải đợi đến lúc tan học mới đi nhận được!”

“Vào lớp không có sách thì học kiểu gì?” Lục Ly cãi lại, cậu từ nhỏ đến lớn luôn là một kẻ không yên phận, không có tinh thần tập thể, tính phục tùng kém, không tôn trọng quyền uy, đây là đánh giá nhất quán của các giáo viên chủ nhiệm tiểu học và trung học cơ sở đối với cậu.

Lục Ly không nói nhiều lời mà kéo cô gái quê mùa này đi ra ngoài, tức đến mức mặt Sở Tĩnh Di đỏ bừng. Đợi đến khi họ đi đến lầu hai, Lục Ly mới ngại ngùng buông tay đang nắm cánh tay cô ra: “Xin lỗi, theo thói quen nắm lấy…” Trước đây hay chơi với các bạn nữ, theo thói quen nắm cánh tay người ta, vẫn chưa nhận ra là không ổn… bây giờ đã là cấp ba rồi, phải có sự khác biệt nam nữ! Lục Ly tự nhắc nhở mình trong lòng.

An Bách Lệ vẫn cúi đầu, vẻ mặt nhút nhát: “Không… không sao đâu…”