Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 205

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 13: Đại Bằng một ngày cùng gió bay - Chương 2: Tình Đầu và Thất Tình

Mùa đông ở Xuyên Hải hiếm khi có tuyết, dù có rơi thì tuyết cũng chỉ đọng lại một đêm, chưa cần đợi đến lúc mặt trời mọc, lớp áo mới màu bạc đã tan vào không khí. Nhà An Bách Lệ không có áo phao, cô mặc hai lớp áo bông, trông có phần cồng kềnh và nực cười.

Đi học về cùng Lục Ly dường như đã trở thành một thói quen, người ta nói, để hình thành một thói quen chỉ cần ba tuần, tức 21 ngày, nhưng để quên đi lại cần đến tận ba năm.

“Hôm nay cậu không đi làm thêm à?” Tóc mái của An Bách Lệ đã ngắn đi một chút, ít nhất cũng để lộ được đôi mắt.

Hôm nay Lục Ly trông như có tâm sự, thực ra không chỉ hôm nay, tình trạng này của cậu đã kéo dài được một thời gian rồi. Lục Ly ngày thường nói năng như suối chảy dường như đột nhiên thay đổi tính nết. An Bách Lệ chỉ nghĩ rằng cậu làm bài thi tháng không tốt, từ hạng tư toàn khối tụt xuống hạng bảy, thế cũng thôi đi, lại còn bị Sở Tĩnh Di hạng sáu đè đầu. Cô biết Lục Ly và Sở Tĩnh Di rất không ưa nhau.

“Này, Lục Ly, này, Lục Ly!” An Bách Lệ lại gọi hai tiếng.

Lục Ly lúc này mới hoàn hồn: “Xin lỗi, tớ vừa mới lơ đãng, cậu nói gì thế?”

“Tớ hỏi, cậu không đi làm thêm à?”

“Làm thêm… không làm nữa, đã thanh toán xong rồi, đến làm gì nữa?” Lục Ly lơ đãng đáp.

“Dạo này cậu sao vậy? Có tâm sự gì à?” An Bách Lệ để ý thấy tay Lục Ly hơi sưng lên, cậu có vẻ rất sợ lạnh, cứ đến mùa đông là tay lại bị cước. An Bách Lệ nảy ra một ý nghĩ táo bạo, cô muốn cho tay Lục Ly vào trong áo mình, sưởi ấm cho cậu… nhưng Lục Ly chắc chắn sẽ không đồng ý, Lục Ly ở trường vẫn luôn như vậy, trông có vẻ hòa đồng với các bạn nữ, nhưng chưa bao giờ phát triển mối quan hệ vượt trên tình bạn với ai. Có người nói cậu là giữa muôn vàn đóa hoa, không một cánh vương trên áo.

Giá mà cậu háo sắc hơn một chút thì tốt rồi… An Bách Lệ nghĩ, nếu cậu háo sắc hơn một chút, cũng… cũng không phải là không được…

“Tớ đang nghĩ về… bạn học mới chuyển đến.”

Lời của Lục Ly khiến những suy nghĩ màu hồng trong lòng An Bách Lệ tan vỡ, tim cô hẫng một nhịp: “Cậu nói Shirley Amber sao?”

“Tên tiếng Trung của cậu ấy là Ôn Hổ Phách.”

“Cậu ấy… sao rồi…” An Bách Lệ cảm thấy từng chữ như mắc kẹt trong kẽ răng, phải khó khăn lắm mới nặn ra được.

“Không có gì.” Lục Ly hiếm khi có chút bối rối, “Tớ chỉ thấy sao cậu ấy không đến lớp. Tớ chưa từng gặp người có tóc vàng tự nhiên, nên khá tò mò.”

Khoảnh khắc bối rối đó của cậu khiến nỗi bất an trong lòng An Bách Lệ nhân lên gấp trăm lần, Lục Ly hiểu cô, cô cũng hiểu Lục Ly. Nếu Lục Ly không có tật giật mình, sao lại phải bối rối chứ?

“Cậu thích cậu ấy à?” Lúc An Bách Lệ nói câu này, nhiệt độ cơ thể cô như giảm xuống một độ. Cô nổi hết da gà, trong lòng như có vô số người tí hon đang dùng xẻng đào tim cô.

“Không không không. Sao có thể.” Lục Ly vội vàng phủ nhận, “Tớ chỉ là một thằng nhóc nghèo, nào dám thích cậu ấy, chỉ là… chỉ là hơi tò mò.”

An Bách Lệ quay mặt đi: “…Trong lớp có nhiều bạn nam thích cậu ấy lắm.”

“Vậy à?”

“…Tớ nghe nói con gái bên Âu Mỹ đời sống riêng tư khá thoáng.”

“Tớ thấy không giống đâu.”

“…Nhà cậu ấy rất giàu.”

“Nhìn là biết rồi.”

Nỗi bất an trong lòng An Bách Lệ ngày một lớn, cô thăm dò: “Lục Ly… nếu cậu thích cậu ấy, tớ, tớ giúp cậu đi moi thông tin của cậu ấy nhé? Sở thích của cậu ấy này… tớ giúp cậu đi hỏi.”

Lục Ly lắc đầu lia lịa: “Không không không… cậu hiểu lầm rồi… Tớ nghe nói cậu ấy rất giỏi vẽ, vừa hay tớ đang làm game thiếu một họa sĩ, tớ đang nghĩ có nên mời cậu ấy tham gia không.”

An Bách Lệ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy tớ giúp cậu mời cậu ấy, đều là con gái, tớ chắc sẽ dễ nói chuyện với cậu ấy hơn.”

May quá… không phải như cô tưởng tượng. Cô không hề muốn Lục Ly đi cùng người khác, một chút cũng không muốn. Cô có một nguyện vọng nhỏ nhoi, xấu xa, ích kỷ, là hy vọng Lục Ly sẽ không bao giờ ở bên một cô gái nào khác. Cô sẽ không nói cho Lục Ly biết, thực ra ngày nào cô cũng đến trường rất sớm, chính là để dọn dẹp thư tình trong ngăn bàn của Lục Ly, đến nay cô đã dọn rất nhiều lá thư rồi, danh tiếng Lục Ly ngày càng trở nên kỳ quặc cũng có một phần công của cô.

Lục Ly nói phải coi trọng việc học, thì không thể để những người phụ nữ đó làm phiền việc học của Lục Ly được… Lục Ly sau này còn phải học đại học, làm quan lớn, phát tài lớn.

Được Lục Ly nhờ vả, An Bách Lệ thật sự đi tìm Ôn Hổ Phách vẫn luôn ở trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ vẽ tranh, khi cô nói rõ mục đích, Ôn Hổ Phách chỉ nghiêng đầu nói: “Tôi cũng chưa từng làm game, có chút tò mò.” Sau đó liền đồng ý ngay.

Lục Ly biết tin Ôn Hổ Phách tham gia thì vui mừng ôm chầm lấy An Bách Lệ, khen cô lập công lớn, An Bách Lệ đè nén chút bất an trong lòng, vui vẻ tận hưởng lời khen của Lục Ly. Cô chọn tin tưởng Lục Ly, Lục Ly nói muốn tìm họa sĩ, vậy thì là tìm họa sĩ, Lục Ly nói coi trọng việc học, vậy thì là coi trọng việc học, chỉ có lời Lục Ly nói là đúng, chỉ cần Lục Ly nói gì, cô sẽ làm nấy… không biết từ bao giờ, cô đã có suy nghĩ lệch lạc như vậy.

Trong trường toàn là những người coi thường cô, ở nhà là người cha chỉ biết uống rượu đánh đập, thế giới này u ám và đổ nát, chỉ có Lục Ly là ánh dương duy nhất của cô, thế nên cô gái đáng thương này đã gửi gắm giá trị của mình cho Lục Ly.

Vừa qua năm mới, Lục Ly, cô và Ôn Hổ Phách đã thành lập một nhóm làm game, ba người mượn một phòng máy tính, thường xuyên tụ tập thảo luận về hướng thiết kế game. Ôn Hổ Phách trông có vẻ cao ngạo, khó gần lại dễ nói chuyện một cách lạ thường, thậm chí còn có chút ngây ngô đáng yêu – đây là suy nghĩ ban đầu của An Bách Lệ, vì cô ấy ngay cả tiếng Trung cũng nói không sõi, đến thanh toán di động là gì cũng không biết, còn phải để Lục Ly giải thích cặn kẽ.

Đúng là ngốc. An Bách Lệ hả hê nghĩ.

Điều khiến cô cảm thấy có chút không ổn là, Lục Ly phải dạy Ôn Hổ Phách quá nhiều thứ, đôi khi họ nói chuyện cũng quá nhiều, thường khiến cô không thể chen vào, bị cho ra rìa, như một người qua đường. Hơn nữa, chủ đề của họ cũng quá nhảy vọt, lúc thì nói về game, lúc lại nói về nước ngoài, một lúc sau lại thảo luận về cá lồng đèn, An Bách Lệ không biết tại sao người phụ nữ đó lại có thể theo kịp dòng suy nghĩ của Lục Ly. Trước đây lúc Lục Ly trời nam biển bắc thao thao bất tuyệt, An Bách Lệ đều chỉ có thể lặng lẽ lắng nghe, rồi nói một tiếng “Hay quá~”, tại sao người phụ nữ này lại có thể theo kịp chủ đề của Lục Ly chứ?

Trực giác của phụ nữ mách bảo cô có điều gì đó không lành đang nảy nở giữa họ, nhưng lần này cô chọn tin tưởng Lục Ly, tin vào “coi trọng việc học”.

Bởi vì… chỉ có cô mới là bạn tốt của Lục Ly mà thôi.

Một ngày nọ của học kỳ đầu tiên lớp mười hai, game của Lục Ly ra mắt, ba người họ hẹn nhau ở một nhà hàng ngoài trường để ăn mừng. Đó là bữa ăn sang trọng nhất trong đời An Bách Lệ, cô vẫn còn nhớ mình đã ăn tôm hùm, ăn da heo nướng, ăn cá nướng, ăn ngỗng quay, ăn rất nhiều món ngon mà ngay cả tên cũng chưa từng nghe qua. Giữa chừng Ôn Hổ Phách nói trong phòng riêng ngột ngạt quá, muốn ra ngoài hóng gió, Lục Ly sau đó cũng lấy cớ đi vệ sinh.

An Bách Lệ không để ý, vẫn còn chìm đắm trong niềm vui do mỹ thực mang lại, cô không kìm được mà nghĩ, phải gói những món chưa ăn hết mang về, mỗi ngày ăn một phần, như vậy ít nhất sẽ không bị đói bụng, hihi.

Sao họ đi lâu thế mà vẫn chưa về? An Bách Lệ bỗng nhiên thắc mắc.

Dưới sự thôi thúc của một loại trực giác nào đó, An Bách Lệ đi thẳng theo hành lang bên ngoài phòng riêng, dừng lại ở cửa cách ban công chỉ một bước chân. Cô nghe thấy giọng của Lục Ly, không phải cậu đi vệ sinh sao? Sao lại ra ban công rồi? An Bách Lệ còn định trêu cậu một chút, giây tiếp theo, đồng tử cô đột nhiên giãn ra rồi co lại.

“Tớ, tớ thích cậu, bạn học Ôn, có, có thể làm bạn gái tớ không?”

Chiếc đùi ngỗng quay trong tay An Bách Lệ rơi xuống thảm, nảy lên hai lần, cuối cùng nằm im bất động.