Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 205

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 13: Đại Bằng một ngày cùng gió bay - Chương 4: Món Nợ

“Tại sao anh lại như vậy! Tại sao!”

Dường như cảm thấy giọng mình quá lớn đã thu hút ánh nhìn của người qua đường, lại dường như xấu hổ vì sự thất thố của mình, hét xong câu ấy, An Bách Lệ ôm miệng chạy đi mất, để lại Lục Ly và Ôn Hổ Phách ngơ ngác nhìn nhau.

“…”

“…” Đầu óc Lục Ly rối bời, anh giải thích với Ôn Hổ Phách, “Anh, không, anh và cô ấy không có gì cả…”

Ôn Hổ Phách nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng nói: “Lúc này, thay vì giải thích với em, anh không nên quan tâm đến cô ấy hơn sao?” Nghe vậy, Lục Ly bình tĩnh lại, anh hít sâu mấy hơi: “Trưa mai anh sẽ tìm cô ấy nói chuyện.”

“Anh có biết phải nói gì không?”

“…Hỏi cô ấy tại sao lại kích động như vậy?”

Ôn Hổ Phách bất lực nhìn anh, Lục Ly đành phải nói thật: “Anh vẫn luôn chỉ xem cô ấy là bạn.” “Có lẽ cô ấy không nghĩ vậy. Cùng em đi dạo một lát được không?”

Hai người không vội về nhà, mà đi dạo trên con phố đi bộ bên ngoài trường, tay trong tay như một cặp tình nhân bình thường, chủ đề câu chuyện của họ dĩ nhiên cũng xoay quanh An Bách Lệ. Là con gái, Ôn Hổ Phách có suy nghĩ tinh tế hơn Lục Ly, cũng có thể thấu hiểu tâm trạng của An Bách Lệ hơn: “Thật ra… lúc mới quen anh, em cũng tưởng anh và cô ấy là một cặp. Hồi đó khi An Bách Lệ tìm em, toàn là nói tốt về anh, khen anh tài giỏi thế nào, rộng lượng ra sao, hy vọng em nhất định phải tham gia nhóm của anh với tư cách là họa sĩ.”

Ôn Hổ Phách gạt mấy sợi tóc lòa xòa trước trán, động tác này trông vô cùng nữ tính: “Sau khi đến Thần Châu, em thấy nam nữ đều mặc vest, mặc đồ lộng lẫy, lúc mới gặp An Bách Lệ, em đã tò mò không biết gia đình cô ấy thế nào. Sau này dần thân hơn với cô ấy, em mới phát hiện ra cô ấy thực ra là một người rất đáng thương, em từng cho rằng cuộc đời mình đã là thê thảm lắm rồi, đừng cười em nhé, lúc đó em vẫn còn hơi tự cao, sau này em mới nhận ra, trên đời này còn rất nhiều người phải chịu khổ đau mà không thể lên tiếng, những gì em đã trải qua chẳng đáng là gì cả.”

Lục Ly thở dài một hơi: “Phải. Ban đầu anh cũng vì thương hại nên mới giúp đỡ cô ấy.”

“Thế nhưng sự đồng cảm xưa nay vẫn luôn là thứ mà kẻ bề trên ban cho người ở dưới, không phải sao?” Giọng Ôn Hổ Phách rất nhẹ, “Phẩm giá là do chính mình giành lấy, không phải dựa vào sự đồng cảm để duy trì. Sự đồng cảm quá mức có lẽ sẽ dẫn đến một vài hiểu lầm.”

“Tại sao anh không cân nhắc An Bách Lệ?” Câu hỏi này không giống như một người bạn gái có thể hỏi, nhưng lại là câu hỏi mà Ôn Hổ Phách có thể hỏi. Cô luôn có một tố chất như vậy: dường như lúc nào cũng có thể đặt mình vào vị trí của người ngoài cuộc, nghiêm túc, đứng đắn đưa ra những câu hỏi lý trí. Cô bổ sung: “Có phải vì anh thấy cô ấy ăn mặc hơi quê mùa không?”

“Tiếng Trung học tốt thật đấy, ngay cả từ quê mùa cũng biết rồi.”

Ôn Hổ Phách mỉm cười, khí chất lạnh lùng kia tan biến không còn dấu vết: “Cảm ơn~”

“Cũng không phải vì ngoại hình của cô ấy. Anh bị mù mặt, không phân biệt được ai xinh ai xấu.” Lục Ly nghiêm túc nói, “Chỉ là anh không thích tính cách của cô ấy lắm. Cảm giác, ừm, sao nhỉ, quá nhiều năng lượng tiêu cực, sống mệt mỏi quá. Anh và cô ấy có xuất thân hơi giống nhau, nên anh khá nhạy cảm về phương diện này.”

Đối với Lục Ly, An Bách Lệ luôn khiến anh nhớ lại những ngày tháng sống khổ sở trong quá khứ, còn Hổ Phách thì hoàn toàn ngược lại, trên người Hổ Phách có thứ mà anh khao khát, thứ mà anh chưa từng có, đó là hy vọng vào tương lai. Dù Hổ Phách luôn miệng nói thế giới này có chút nhàm chán – Lục Ly ngược lại cảm thấy Hổ Phách cứng miệng như vậy có chút đáng yêu.

Thấy Lục Ly ngây ngốc nhìn mình cười, Ôn Hổ Phách khẽ đẩy anh một cái, vừa giận vừa hờn: “Nói chuyện nghiêm túc, không được cười nữa…”

“Được được được. Đều nghe em hết.”

“Ngày mai anh hãy quan tâm đến Bách Lệ một chút, đừng để cô ấy làm chuyện bốc đồng, nếu có gì em có thể làm, anh cứ nói với em, em đều sẽ đồng ý.” Đôi mắt Ôn Hổ Phách lấp lánh, “Đừng làm tổn thương cô ấy, được không anh?”

*

Trưa hôm sau, Lục Ly trong lòng đắn đo câu chữ, tìm đến An Bách Lệ đang ngồi một mình trên sân thượng. An Bách Lệ thấy anh, liền quay đầu bỏ chạy, hoàn toàn không biết phải đối mặt với anh thế nào. Lục Ly giữ lấy cánh tay cô gái quê mùa này: “An Bách Lệ, chúng ta nói chuyện một lát được không?”

An Bách Lệ lí nhí: “Có gì đáng để nói đâu. Sao anh không đi với bạn gái của anh đi?”

“Ngồi đi, ngồi đi.”

An Bách Lệ không ngồi, cứ đứng trơ ra đó.

Bướng thật. Lục Ly nghĩ. Cô gái này chính là cố chấp, đã nhận định một chuyện thì không bao giờ quay đầu.

“Bách Lệ. Trưa nay em chưa ăn gì à?”

“…” An Bách Lệ không nói, cô thường không ăn trưa, nói là để giảm cân, nhưng thực ra là để tiết kiệm tiền. Cô biết một khi mình thừa nhận, Lục Ly chắc chắn sẽ dẫn cô đi ăn, nhưng cô cũng biết Lục Ly không có tiền, Lục Ly dẫn cô đi ăn một bữa thì chính anh chắc chắn cũng phải nhịn đói mấy bữa. Thế nên cô dứt khoát cắn chặt môi dưới không nói một lời. Cô thôn nữ thầm nghĩ, đợi sau này mình có tiền, sẽ bao nuôi Lục Ly, không cho anh ấy nói chuyện với người phụ nữ khác, ngày nào cũng cho anh ấy ăn ngon uống say, vỗ béo anh ấy, như vậy sẽ không có người phụ nữ nào khác đến giành Lục Ly của cô nữa.

Lục Ly đã có chuẩn bị, anh mua thêm hai cái bánh sandwich, một cái để cho mình ăn trưa, một cái cho An Bách Lệ.

“Chúng ta cùng ăn.”

An Bách Lệ do dự nhận lấy chiếc bánh, cuối cùng cũng bỏ đi vẻ bướng bỉnh, khom lưng gặm bánh. Thật ra cô đã đói lắm rồi. Hoặc nói đúng hơn, ngày nào cũng không được ăn no.

Lục Ly không nói gì, cùng cô gặm chiếc bánh sandwich nhạt nhẽo. Đối với họ, thức ăn như vậy đã đủ lấp đầy bụng rồi.

Anh bỗng nghe thấy tiếng nức nở kìm nén bên tai, quay sang nhìn, thì thấy An Bách Lệ vừa chảy nước mắt vừa gặm từng miếng bánh nhỏ. Chắc chắn không phải vì bánh sandwich quá ngon nên cảm động, Lục Ly nghĩ.

“…Anh không thích em… sao còn đối tốt với em như vậy…” Cô nức nở, nước bọt dính thành sợi trên chiếc bánh sandwich, trông thảm hại vô cùng, “Anh để em một mình không được sao… tại sao… lại kéo em một cái, rồi lại đi với cô gái khác…”

“…”

“Rõ ràng là em đến trước mà… tại sao… Rõ ràng là em quen anh trước, sao anh lại làm như không thấy em. Nếu đã như vậy, ban đầu anh đừng quan tâm đến em có phải tốt hơn không… cứ để em một mình chết ở xó xỉnh nào đó, như vậy cũng không có con yêu quái này làm phiền anh và Ôn Hổ Phách nữa…”

Khóc đến mức ngay cả bánh sandwich cũng không nuốt nổi.

Lòng Lục Ly mềm nhũn, lúc này anh còn ít kinh nghiệm, không biết phải đối mặt với An Bách Lệ thế nào. Anh lục trong túi quần ra mấy mẩu giấy vệ sinh lúc đi vệ sinh không dùng đến, do dự một lát, đưa cho An Bách Lệ: “Lau mũi đi, khóc lem hết rồi.” Anh quyết định, sau này đi cùng con gái, trong túi nhất định phải chuẩn bị một gói khăn giấy nhỏ.

An Bách Lệ run rẩy nhận lấy mẩu giấy, oa oa khóc to hơn: “Có phải anh chê em xấu không?”

Lục Ly vội vàng an ủi cô: “Không xấu, không xấu đâu, anh thấy em rất xinh, còn, ừm, ừm, còn xinh hơn cả Ôn Hổ Phách nữa.” Đây là lời thật lòng, ngũ quan của An Bách Lệ quả thực tinh tế và hài hòa hơn, dù tạo hình có hơi quê mùa.

“Hu hu hu—”

“Này, em đừng khóc nữa, đừng khóc nữa mà, được rồi được rồi, đừng khóc nữa…” Lục Ly luống cuống tay chân.

Bóng ma lơ lửng trên không trung khẽ thở dài, món nợ tình cảm của mình, hóa ra càng ngày càng chồng chất. Nhìn cô thôn nữ đang khóc sướt mướt kia, và bản thân ngây ngô vụng về khi ấy, ước muốn tìm đến cái chết trong lòng bóng ma bỗng nhiên phai nhạt đi ít nhiều, hắn nghĩ… giá mà có thể quay về thì tốt rồi, quay về dỗ dành cô bé mít ướt nhà mình… giá mà có thể quay về thì tốt rồi…