Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 205

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 13: Đại Bằng một ngày cùng gió bay - Chương 9: Hóa nguy thành an

“Lê Tử! Lê Tử!” Điện thoại vừa được kết nối, đã nghe thấy giọng nói dồn dập của chị Nhã Mộng, “Tạ ơn trời đất! Em cuối cùng cũng nghe máy rồi! Lê Tử, em nói gì đi, nói gì đi!”

Lục Ly lúc này cổ họng khô khốc như bốc khói, giọng cậu cũng trở nên khàn đặc: “Em đây, chị Nhã Mộng.”

“Giọng em sao vậy?”

“Chỉ hơi khát thôi ạ.” Dù thời gian hôn mê không quá dài, nhưng Lục Ly cảm thấy cơ thể như bị voi giày xéo rồi vứt ra sa mạc phơi nắng, toàn thân đau nhức, mỗi tế bào trong cơ thể đều khao khát nước. Bà Chúc bưng đến một ly nước, Lục Ly ừng ực uống cạn, nghe chị gái nói: “Đoạn ghi âm kia của em là sao thế?! Em doạ chị sợ chết khiếp… Chị bay đến Mộc Lan ngay bây giờ, em phải giải thích rõ ràng cho chị…”

“Chị yên tâm đi, chị Nhã Mộng, mọi chuyện đã được giải quyết rồi ạ.” Lục Ly cố gắng hết sức để trấn an cảm xúc của cô, cậu biết chị gái là một người vô cùng đa cảm, nếu nói Hổ Phách là người hành động theo lý trí, thì Trâu Nhã Mộng lại trung thành với cảm xúc của chính mình. Đối với một vận động viên, đặc điểm này khó nói là tốt hay xấu, khi trạng thái xuất sắc, cô thường có thể lấy dưới thắng trên, lấy yếu thắng mạnh, nhưng khi trạng thái sa sút lại có thể bị loại một cách bất ngờ. Nhưng may mắn là cho đến nay, chị Nhã Mộng chưa bao giờ sa sút phong độ, có lẽ là vì mỗi lần tâm trạng không tốt cô đều bay về tìm cậu?

Người chị gái vạn năng ấy, thực ra cũng rất cần có người ở bên. Thật đáng tiếc, mãi đến kiếp này, Lục Ly mới ngộ ra đạo lý này.

“Em sẽ kể cho chị mọi chuyện, không giấu giếm, không thiếu một chi tiết nào. Chị thi đấu xong chưa?”

“Còn một trận nữa.”

“Vậy đợi chị thi đấu xong rồi về nhé. Lần này hình như là giải giao hữu quốc tế, đối thủ là nhà vô địch thế giới đấy.”

Trâu Nhã Mộng cao giọng: “Vô địch thế giới cũng không quan trọng bằng em!” Lòng Lục Ly ấm lại, cảm giác được yêu thương này quả thực là liều thuốc độc ăn mòn xương cốt, đủ để khiến bất kỳ trang hảo hán nào cũng phải sa ngã.

“Chị Nhã Mộng, em đảm bảo với chị, bây giờ em đã bình an vô sự rồi, sau này cũng sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào nữa. Em sẽ đợi chị ở Mộc Lan, em muốn thấy chị gái của em ôm cúp trở về, được không ạ?”

“…” Trâu Nhã Mộng im lặng hồi lâu, Lục Ly không nói gì, trong nhà thờ tổ im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, tất cả mọi người đều ngầm chờ đợi câu trả lời của cô.

“Bên cạnh em có người khác không?” Trâu Nhã Mộng vẫn không yên tâm.

Lục Ly đưa điện thoại cho Ôn Hổ Phách, Hổ Phách cũng rất hiểu chuyện: “Chị ơi, em là Ôn Hổ Phách, em đang ở bên cạnh cậu ấy, Lục Ly bây giờ tràn đầy sức sống, tình trạng rất tốt. Trước khi chị về, em sẽ trông chừng cậu ấy, không để cậu ấy chạy lung tung đâu ạ.”

Có thể nghe rõ Trâu Nhã Mộng thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn em, Hổ Phách. Đưa điện thoại cho Lê Tử đi.”

Lục Ly nhận điện thoại: “Chị Nhã Mộng, chị yên tâm rồi chứ?”

“Chậm nhất là cuối tháng chị sẽ về, có chuyện gì, đợi chị về nhà rồi bàn. Đừng quên, chị là chị gái của em!” Trâu Nhã Mộng lại dặn dò.

“Vâng vâng, chị Nhã Mộng càng ngày càng dài dòng rồi đấy.”

“…Về rồi xử lý em.”

Cúp điện thoại, Lục Ly mềm nhũn cả người, thuận thế ngả vào vòng tay thơm tho mềm mại của Ôn Hổ Phách. Bây giờ Tiểu Xảo đã được cứu sống, Chu Hi và Hổ Phách đều bình an vô sự, cậu cũng nhặt về được một mạng, gánh nặng trên vai đã vơi đi một nửa.

Chu Hi không tiện cùng Ôn Hổ Phách ôm một người đàn ông, cô buông tay đang đỡ Lục Ly ra, quay sang ôm Chúc Xảo vẫn còn đang hôn mê: “Bây giờ chưa phải lúc lơ là đâu. Đừng quên bên ngoài nhà thờ tổ còn có mấy chục họng súng đang chĩa vào chúng ta. Bà ơi, trong lúc chúng cháu ngủ, đã xảy ra chuyện gì ạ?”

Bà Chúc cẩn thận cất những viên đá màu vào lại trong hộp gỗ, dè dặt ôm lấy chiếc hộp: “Bên ngoài đã có người chết rồi, bây giờ đã ngừng bắn. Chắc là người do Hi Nhi cháu mang đến đã chết, hoặc là bị khống chế rồi, tóm lại tình hình không mấy lạc quan.”

Đúng lúc này, họ nghe thấy giọng người phụ nữ chua ngoa bên ngoài dùng loa phóng thanh hét lên: “Điện hạ, ngài có đang nghe không? Chuyện đến nước này, đều không phải là điều chúng tôi mong muốn. Tôi phải tuyên bố, tất cả chỉ là hiểu lầm, chúng tôi không hề biết thân phận của cô Chúc Xảo trước khi nhận được mệnh lệnh, tôi cũng vừa mới nhận được thông báo khẩn cấp.”

Lục Ly vẫn đang ừng ực uống nước, nghe những lời này chỉ muốn phun cả ngụm nước vào mặt người phụ nữ đó, cái tài mở mắt nói láo này thật sự không phải dạng vừa đâu.

“Điện hạ, chúng ta là một phe. Vừa nãy gia chủ đã gọi điện mắng chúng tôi, bảo chúng tôi đưa ngài và cô Chúc an toàn trở về, chúng tôi cũng sẽ không xông vào nhà thờ tổ đâu. Thế này đi, ngài giao Lục Ly cho chúng tôi, chuyện này coi như xong, chúng tôi sẽ tự về chịu phạt!”

Lần này có lẽ cô ta nói thật, chuyện đã đến nước này, chỉ cần Bà Diêm không muốn mất đi Chu Hi mà bà đã dày công bồi dưỡng, thì sẽ không ra tay với Chúc Xảo nữa—nhưng Lục Ly chắc chắn không thoát được. Nếu cô ta nói những lời này trước khi hồi tố, Lục Ly nghi ngờ Chu Hi thật sự sẽ đồng ý, dù sao Chu Thập Tứ coi Chúc Xảo còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình. Vậy bây giờ thì sao? Cô ấy sẽ chọn thế nào?

Chu Hi nhận ra ánh mắt của Lục Ly, lườm cậu một cái, lớn tiếng hét: “Dù là Chúc Xảo hay Lục Ly, tôi cũng sẽ không giao ra một ai. Các người nếu gan lớn hơn nữa, cứ việc xông vào, một phát súng biến tôi thành cái xác, rồi mang ba cái xác về báo cáo với Diêm Như Quân!”

“Điện hạ, xin ngài đừng làm khó chúng tôi. Khu phố này đã bị phong tỏa rồi, viện binh của chúng tôi đang kéo đến không ngớt, ngài hà cớ gì phải bỏ sáng theo tối chứ? Chỉ cần ngài quay về với chúng tôi, nơi này tất cả vũ khí, tất cả nhân lực đều sẽ nghe theo ngài răm rắp.” Người phụ nữ kia vẫn đang cố gắng thuyết phục, có thể thấy, Bà Diêm cũng không muốn thật sự trở mặt, bà ta vẫn rất coi trọng Chu Hi.

“Nếu ta muốn ngươi chết thì sao?” Chu Hi không chút khách khí.

Người phụ nữ đó do dự một lúc, rồi nghiến răng hét: “Nếu nhiệm vụ lần này thất bại, tôi về nhà họ Diêm cũng chỉ có con đường chết. Điện hạ, chỉ cần ngài bằng lòng giao Lục Ly cho chúng tôi, tôi sẽ tự trói tay vào chịu chết!” Cô ta nghĩ rất thông suốt, chuyện đã đến nước này cô ta đã không thể rút lui, chi bằng chết vì Bà Diêm, để lại cho người thân một khoản bồi thường không nhỏ.

Đúng là đã hạ vốn gốc rồi. Lục Ly tấm tắc khen ngợi, quyền lực đúng là một thứ ma mị, nó có thể bóp méo cả bản năng sinh vật, đến chết còn không sợ, thì còn gì đáng sợ nữa chứ?

Chu Hi hét: “Để ta suy nghĩ một chút.”

Tất nhiên cô sẽ không thật sự suy nghĩ, mà quay sang hỏi Bà Chúc: “Bà ơi, trong nhà thờ tổ có bao nhiêu hỏa lực?”

Ôn Hổ Phách khẽ cau mày: “Cô không định liều mạng với họ đấy chứ? Chúng ta chỉ có ba người thôi!”

“…” Chu Hi đối mặt với Ôn Hổ Phách có chút đuối lý, giọng điệu cũng dịu đi một chút, “Chỉ có cách này thôi. Không sao đâu, họ không dám nổ súng vào tôi, có tôi chắn ở cửa, họ không vào được đâu.”

Lục Ly đột nhiên vẫy tay: “Chu Hi, cô lại đây một chút.”

“Làm gì?” Tuy miệng thì khó chịu, nhưng Chu Thập Tứ vẫn ngoan ngoãn đi về phía Lục Ly. Ai ngờ Lục Ly lại đưa tay véo má cô: “Sao cô cứ động một chút là nghĩ đến chuyện giết chóc thế? Chúng ta đi đường hầm bí mật trốn đi không được à? Bọn họ có ngông cuồng đến mấy cũng không dám động đến bà trong nhà thờ tổ, chúng ta chỉ cần bảo vệ tốt bản thân là được rồi.”

“Anh!” Chu Hi bị cậu véo má như một cô vợ nhỏ, theo bản năng định nổi giận, nhưng nghĩ đến việc Lục Ly mới bình phục, đành nén cơn tức giận xuống, “Tên đàn ông khốn nạn, anh cứ đợi đấy.”

Thực ra đi đường hầm bí mật cũng có rủi ro, Hổ Phách chính là đi đường hầm đến, người của Bà Diêm rất có thể đã phát hiện ra có đường hầm, nói không chừng họ đã kéo dài tuyến phòng thủ, con đường hầm đó chưa chắc đã an toàn.

Đúng lúc này, bên ngoài nhà thờ tổ đột nhiên vang lên tiếng kèn lớn, không phải là tiếng loa phóng thanh chất lượng kém mà người phụ nữ kia dùng, mà là loại kèn hùng tráng của đội nghi lễ. Âm thanh đó quá lớn, đến mức át đi mọi âm thanh khác, vang vọng mãi không dứt trên không trung.

Ngay lúc ba người đang ngơ ngác, họ nghe thấy một tiếng hô vang dội:

“CUNG——NGHÊNH——THÁNH——GIÁ——!”