Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 205

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 10: Chính và Phản - Chương 3: Tái Ngộ

Đêm hè Xuyên Hải vừa ẩm ướt vừa nóng nực, cứ như có một lớp màng nhầy dính trên người, những căn nhà chật chội trong khu cho thuê giá rẻ chẳng khác nào một chiếc lồng hấp khổng lồ. Lục Ly đẩy An Bách Lệ đang ôm chặt lấy cậu như một con bạch tuộc ra, nhẹ nhàng trở dậy, định ra ngoài hành lang hóng chút gió mát.

Từ hai năm trước, số hộ dân trong khu nhà dành cho trẻ vị thành niên ở đây đã ngày một ít đi. Lục Ly đứng trên hành lang nhìn quanh, chỉ thấy sào phơi đồ dài ngoằng không có lấy một bộ quần áo. Vài tháng nữa, cậu và An Bách Lệ cũng sẽ mất tư cách ở lại đây. Nói đến đây, tư cách cư trú của chị Nhã Mộng cũng đã hết hạn rồi. Việc tốt nghiệp cấp ba, nơi ở sắp hết hạn, tất cả dường như đều báo hiệu một giai đoạn trong cuộc đời cậu đã kết thúc. Dùng lời của chị Nhã Mộng mà nói, ấy là con tàu đã đến ga, có nhiều người xuống xe, cũng có nhiều người lên xe, còn cậu vẫn ngồi trên tàu, nhưng chẳng còn thấy bóng dáng người hay vật quen thuộc nào nữa.

Lục Ly kéo kéo chiếc áo may ô, để cơn gió đêm luồn qua khoảng hở giữa lớp áo và da thịt. Chiếc áo may ô màu xám vì mồ hôi mà dính chặt vào ngực và lưng cậu, cảm giác này khiến cậu rất khó chịu.

Cậu lấy điện thoại ra, tìm số máy vừa mới lưu. Đã mười hai giờ rồi, cô ấy ngủ chưa nhỉ?

“Sao anh không gọi đi?” Giọng Ôn Hổ Phách vang lên từ phía sau, cô lúc nào cũng xuất quỷ nhập thần như vậy. Lục Ly không hề giật mình, cậu phát hiện mình đã quen với điều này rồi.

“Anh không biết nên nói gì.” Đặc biệt là sau khi đọc lá thư của Sở Tĩnh Di, cậu càng nhận ra sự hèn hạ và tham lam của mình. “Hổ Phách, cho dù sau này anh thật sự cưới được Sở Tĩnh Di, liệu cô ấy có vui không?”

“Tại sao cô ấy lại không vui?”

“Ý anh là, anh vẫn là gã tồi vừa đa tình vừa lăng nhăng. Anh không thay đổi, những gì anh làm chỉ là chiếm hữu cô ấy như một kiểu sưu tập tem. Đối với cô ấy, đây có thật sự là tình yêu mà cô ấy mong đợi không?” Trăng hôm nay sao mà tròn đầy, Lục Ly dường như có thể thấy cả những vết lõm trên mặt trăng, cậu nghĩ, Ngô Cương và Hằng Nga cứ ở mãi trên cung trăng, trai đơn gái chiếc chẳng lẽ không xảy ra chuyện gì sao?

Ôn Hổ Phách bỗng bật cười, nụ cười rực rỡ như muôn hồng nghìn tía, trăm hoa đua nở. Lục Ly thầm nghĩ cô thật xinh đẹp.

“Đại diện ưu tú, sao lúc này anh lại ngốc nghếch thế? Bị Tĩnh Di lây bệnh rồi à?” Ôn Hổ Phách cười nói, “Tại sao Tĩnh Di lại viết thư tình cho anh? Rồi tại sao lại chia tay anh? Anh không thấy cả hai chuyện này có mâu thuẫn sao?”

“Là vì gia đình cô ấy…”

“Chỉ vậy thôi sao?”

Ôn Hổ Phách hỏi khó cậu.

“Trong lòng cô ấy cũng rất mâu thuẫn.” Ôn Hổ Phách cũng nhìn lên mặt trăng, Lục Ly cảm thấy Ôn Hổ Phách và mặt trăng rất giống nhau, cao cao tại thượng nhưng lại tỏa ra ánh sáng dịu dàng, không như mặt trời chói chang đến mức không thể nhìn thẳng, xa không thể với tới, ít nhất thì năm đó Hằng Nga sẽ không chọn bay lên mặt trời, có lẽ vì Hằng Nga không phải người Ba Thục, không thích ăn thỏ nướng?

“Cô ấy không biết rốt cuộc mình có vị trí gì trong lòng anh.” Lời nói của Ôn Hổ Phách cắt ngang dòng suy nghĩ vẩn vơ của Lục Ly, “Dù sao cô ấy cũng chỉ là một cô gái mười tám tuổi, vừa khao khát tình yêu vừa lo được lo mất. Anh có nói ba hoa chích chòe đến đâu, thì cũng chỉ là lời nói suông mà thôi. Chỉ dựa vào miệng thì chẳng thể thay đổi được gì cả.”

“…”

“Đại diện ưu tú, sao anh không nói gì nữa vậy?”

“Anh có cảm giác như em đang mắng anh vậy.” Lục Ly đỏ mặt nói.

Ôn Hổ Phách mỉm cười, tựa như giữa ban ngày mùa hạ, vừa ôm quả dưa hấu mát lạnh, vừa lắng nghe tiếng chuông gió leng keng.

“Cứ mạnh dạn làm đi, để Sở Tĩnh Di cảm nhận được sự coi trọng của anh, như vậy, có lẽ không cần anh thật sự phải ngang hàng ngang vế với nhà họ Sở, cô nhóc ngốc đó cũng sẽ vừa khóc lóc vừa nước mắt nước mũi tèm lem mà chạy đến bên anh. Từ thích thăng hoa thành yêu không phải là chuyện đơn giản đâu.” Ôn Hổ Phách nói.

“Vậy còn em thì sao?” Lục Ly đột nhiên hỏi, “Em có để tâm không? Nếu anh thật sự cưới Sở Tĩnh Di, em có vui không?”

“Những ràng buộc của thế gian chỉ là để ổn định trật tự xã hội, củng cố sự thống trị. Trong mắt em, sự ràng buộc của hôn nhân không thể nào giam cầm được tình cảm chân thật giữa con người với nhau.” Lúc nói câu này, cô ngẩng cao đầu, Lục Ly có thể thấy một nốt ruồi nhỏ trên chiếc cổ trắng ngần của cô. Lục Ly cảm thấy cô lại đang ra vẻ rồi, làm gì có cô gái nào không quan tâm đến cuộc hôn nhân chỉ có một lần trong đời chứ?

Cô phát hiện ra vẻ mặt không tin nổi của Lục Ly: “Ý em là vậy đó, đại diện ưu tú. Em thích không khí tự do tự tại khi ở bên anh, cuộc sống đạm bạc và vô lo vô nghĩ, những thứ khác, thật sự không quan trọng lắm.”

“Nếu một ngày nào đó anh có tiền có quyền, trở nên vừa sến sẩm vừa trần tục thì sao?”

“Vậy thì em sẽ rời đi.” Ánh mắt Ôn Hổ Phách chợt tối sầm lại.

Lục Ly mỉm cười: “Vậy thì có lẽ em sẽ không bao giờ rời đi được nữa rồi.”

Ôn Hổ Phách sững người, rồi lườm cậu một cái: “Tự luyến.”

Cả hai cùng bật cười, cười rất sảng khoái. Để không đánh thức An Bách Lệ trong phòng, cả hai đều cười rất kiềm chế.

“Gọi cho cô ấy đi.” Ôn Hổ Phách bất giác lại đến gần Lục Ly hơn, “Nếu cô ấy đang phải chịu đựng nỗi khổ tương tư, có lẽ cũng đang buồn bã nhìn vào màn hình điện thoại đó.”

Lục Ly “ừm” một tiếng, bấm số mới của Sở Tĩnh Di, điện thoại chỉ reo một tiếng là cậu liền cúp máy. Cậu không muốn bị ông bà hay người nhà của Sở Tĩnh Di phát hiện.

Nhưng giây tiếp theo, số máy vừa bị ngắt đã gọi lại. Lục Ly ngẩn ngơ nhìn dãy số đó, chẳng lẽ bị Ôn Hổ Phách nói trúng rồi, cô nhóc ngốc đó thật sự đang mong điện thoại của cậu sao?

“…Alô…” Giọng Lục Ly rất nhỏ, như làm kẻ trộm.

“Alô…” Giọng đáp lại mềm mại ngọt ngào, khe khẽ yếu ớt. Nghe thấy giọng nói này, một luồng hơi ấm dâng lên từ trong xương cốt Lục Ly, đột nhiên mềm nhũn ra, cậu chỉ cảm thấy toàn thân vô lực.

“Em… vẫn chưa ngủ à?” Lục Ly cảm thấy mình thật ngốc, đây là câu hỏi ngu ngốc gì vậy? Cậu nhớ lại lúc trước ở thành phố Lĩnh Nhạc, cũng từng gọi điện cho Sở Tĩnh Di vào ban đêm, không khí lúc này và lúc đó sao mà giống nhau.

Giọng Sở Tĩnh Di cũng rất nhỏ, phát ra tiếng rên rỉ như đang nũng nịu, Lục Ly hỏi mà cô cũng không trả lời.

“Anh… cái đó… em…” Sở Tĩnh Di dường như sắp khóc, ngay khi Lục Ly tưởng cô đã phải chịu nỗi ấm ức trời long đất lở gì, cô tiếp tục nói, “Xấu hổ quá… Anh đọc lá thư đó chưa… Chưa đọc thì đừng đọc nữa, đốt đi…”

Thì ra là vậy. Lục Ly bừng tỉnh, con ngỗng ngố này mới chân thành tha thiết viết thư chia tay cách đây không lâu, mà chưa đầy một tháng sau đã lại liên lạc với Lục Ly, cũng khó trách cô cảm thấy xấu hổ. Lục Ly ngây ngô cười khà khà mấy tiếng: “Anh đọc rồi, viết hay lắm, anh rất cảm động.”

Nghe câu trả lời của Lục Ly, Sở Tĩnh Di lại phát ra tiếng u u như đoàn tàu hỏa nhỏ, cô tủi thân nói: “Anh còn bắt nạt em, đã chia tay rồi mà còn bắt nạt em…”

Lục Ly cười vô cùng vui vẻ: “Di Bảo, anh còn có thể gọi em là Di Bảo không?”

“…Tất nhiên là không được, anh nhiều nhất chỉ được gọi em là Tĩnh Di thôi…” Sở Tĩnh Di có chút hờn dỗi.

“Di Bảo.”

“…Làm gì thế…” Âm cuối kéo dài ra.

“Ở Thủ đô thế nào rồi? Vẫn vui chứ?”

“Vâng.” Cảm xúc của ngỗng ngố đã ổn định lại một chút, “Tốt lắm ạ, ăn no mặc ấm, ông bà rất thương em, ở Thủ đô, bố còn không dám nặng lời với em, không thì ông em sẽ mắng chết bố.”

Quả nhiên, cô nhóc này dù ở đâu cũng được cưng chiều hết mực.

“Ông còn hỏi… Lục Ly sao không đến…”

Tim Lục Ly đập thót một cái.