“Rẽ trái, rẽ trái. Mau đụng nó, đụng nó đi... Đại biểu xuất sắc, cậu ngốc chết đi được...”
Ôn Hổ Phách hiếm khi bộc lộ cảm xúc ra ngoài như vậy, giọng cô hơi cao hơn bình thường, trong đôi mắt lấp lánh ánh nước, tay trái bất giác bấu chặt cánh tay phải của Lục Ly. Hơi đau, nhưng Lục Ly không hề hé răng. Trước mặt Ôn Hổ Phách, cậu như biến thành cậu con trai mới lớn lần đầu biết yêu, vừa nơm nớp lo sợ lại vừa tràn đầy mong đợi. Cậu cảm thấy Ôn Hổ Phách thật sự rất đẹp, đặc biệt là mái tóc vàng óng ấy, giống như vầng hào quang rực rỡ mà thần Mặt Trời để lại khi thúc ngựa, đẹp không sao tả xiết.
Nhìn làn da trắng ngần của thiếu nữ, Lục Ly bỗng nảy ra một thôi thúc, cậu muốn hét lớn với Ôn Hổ Phách rằng, cậu thật xinh đẹp. Không có bất kỳ từ ngữ hoa mỹ nào tô điểm, chỉ có cảm xúc đơn thuần tuôn trào.
"Rầm" một tiếng, chiếc xe điện đụng va vào đệm khí ở gầm một chiếc xe khác, chiếc xe nhỏ màu đỏ của họ bị đụng đến xoay vòng tại chỗ. Ôn Hổ Phách ban đầu hét lên một tiếng kinh hãi, sau đó tiếng hét ấy liền được thay thế bằng tiếng cười trong như chuông bạc.
Cảnh vật xung quanh xoay tít, nhòe đi thành những mảng màu rực rỡ, chỉ có người con gái đáng yêu bên cạnh đang thỏa thích cất tiếng cười. Lục Ly nhìn đến ngây ngẩn, cậu ngơ ngác ngắm nhìn Ôn Hổ Phách, ánh mắt không hề che giấu. Ôn Hổ Phách cũng cảm nhận được ánh mắt của chàng trai, cô khẽ nghiêng mặt, đối diện với Lục Ly, thời gian như dòng nước ngưng đọng, từ từ chậm lại, lại giống như một bộ phim cắt cảnh của Vương Gia Vệ, chỉ có thể thấy được những biểu cảm phức tạp và biến đổi của thiếu nữ tóc vàng.
Tiếng cười của một đứa trẻ kéo họ về thực tại, Lục Ly khẽ ho một tiếng, nhìn thẳng về phía trước, nắm chặt vô lăng, chuyên tâm lái chiếc xe điện đụng này. Ôn Hổ Phách không cười nữa, nhưng tay cô vẫn nắm lấy cánh tay Lục Ly, hơi ấm của cô gái truyền đến cậu qua làn da. Lục Ly bất giác nghĩ ngợi lung tung, cô ấy có thích mình không? Tại sao không rút tay về? Là quên rồi hay là...? Nghĩ đến khả năng đó, trái tim Lục Ly lại đập loạn nhịp.
Lần nào cũng là Ôn Hổ Phách... Lục Ly nghĩ. Bất kể là kiếp nào, mỗi khi đối diện với Ôn Hổ Phách, những mưu mẹo và toan tính đầy trong bụng cậu đều giống như một tấm giẻ rách đầy lỗ thủng, không che nổi gió đông, chẳng giữ được tương tư. Lần nào cũng là Ôn Hổ Phách nhìn thấy dáng vẻ mất mặt nhất, ngô nghê nhất của cậu. Trước mặt những cô gái khác, cậu có thể là một người đàn ông tự tin, một mình gánh vác mọi chuyện, nhưng trước mặt Ôn Hổ Phách, cậu lại giống như một cậu bé vụng về đến mức không biết nên bước chân trái hay chân phải trước.
Mình thích cô gái này.
Cô ấy có thích mình không?
Câu trả lời cho câu hỏi này có lẽ có thể kéo dài đến tận cùng năm tháng, nhưng xe điện đụng thì không. Một xu game, chỉ có thể lái xe điện đụng năm phút. Lục Ly ngơ ngác hỏi: “Bỏ thêm một xu nữa nhé?”
Ôn Hổ Phách lắc đầu: “Thôi, đi chơi trò khác đi.”
“Chơi gì?”
“Tàu lượn siêu tốc được không?”
Dạ dày Lục Ly co thắt một trận, nhưng cậu vẫn mỉm cười gật đầu: “Đương nhiên là được.” Cậu không biết mình đã mang tâm trạng gì để ngồi lên tàu lượn siêu tốc cùng Ôn Hổ Phách, nhưng cậu chắc chắn đây là sự trừng phạt của ông trời dành cho thói đứng núi này trông núi nọ của cậu. Tim cậu đập thình thịch, có lẽ là vì chiếc tàu lượn sắp khởi động, có lẽ là vì Ôn Hổ Phách ở ngay bên cạnh, cách chưa đầy một nắm tay.
Tàu lượn siêu tốc khởi động, cô gái trong cặp đôi tình nhân ngồi sau lưng phát ra tiếng rên rỉ: “Em sợ...” Chàng trai đáp: “Đừng sợ, có anh đây rồi.”
Lục Ly bất giác nhìn sang Ôn Hổ Phách, cô ấy có sợ không? Nếu Ôn Hổ Phách nói “Tớ sợ”, vậy cậu nên trả lời thế nào? Chân Lục Ly mềm nhũn, cậu tự giễu nghĩ, mình chắc chắn sẽ đáp “Tớ cũng sợ”.
“Đại biểu xuất sắc, cậu có sợ không?” Ôn Hổ Phách cười như không cười.
“...Không sợ...” Lòng hư vinh thật sự là một trong những kẻ thù lớn nhất của con người.
Tàu lượn siêu tốc dần tăng tốc, tim Lục Ly cũng như treo lên cổ họng, cả người như lơ lửng giữa không trung, trong lòng dấy lên nỗi sợ hãi về cú rơi sắp xảy đến. Cậu nhớ lại một bộ phim kinh dị kinh phí thấp, một tên sát nhân đã giăng dây đàn piano trên đường ray tàu lượn, đợi đến khi tàu đi qua, dây đàn sẽ cắt ngang tất cả hành khách thành hai nửa... Nghĩ đến đây, Lục Ly bất giác rụt cổ lại.
Cậu không sợ ma quỷ thần thánh, không sợ kẻ địch hùng mạnh, không sợ khó khăn trong cuộc sống, nhưng cậu sợ những tai họa không thể lường trước, không thể thay đổi, không thể nắm bắt.
Tàu lượn siêu tốc lên đến đỉnh dốc đầu tiên, Lục Ly bất giác nhắm mắt lại, không để mình nhìn thấy cảnh tượng rơi xuống đáng sợ ấy. Cậu nghe thấy Ôn Hổ Phách cũng hít một hơi thật sâu, cậu còn chưa kịp hiểu ra, lại cảm thấy có người đang túm loạn xạ vào tay áo mình. Lục Ly đột ngột mở mắt, thấy Ôn Hổ Phách mặt lộ vẻ sợ hãi, cầu xin nhìn cậu. Bàn tay ngọc ngà của cô bất lực lơ lửng giữa hai người, trông thật đáng thương.
Không kịp suy nghĩ nhiều, Lục Ly vừa nắm lấy tay Ôn Hổ Phách, liền đón nhận cú lao dốc đầu tiên của tàu lượn.
Ôn Hổ Phách hét lên một tiếng kìm nén, ra là cô ấy cũng sợ sao? Lục Ly đắc ý nghĩ, cậu còn tưởng Ôn Hổ Phách thật sự gan dạ đến thế.
Cái gọi là tình yêu cầu treo, chính là chỉ việc nhầm lẫn sự căng thẳng, sợ hãi thành tình yêu và rung động. Nếu rung động trước một cô gái, vậy thì trong giai đoạn mập mờ hãy dắt cô ấy đi xem phim kinh dị, dắt cô ấy đi chơi những trò kích thích. Câu nói này hiện lên trong đầu Lục Ly, cậu khẽ mở mắt, dùng khóe mắt liếc nhìn Ôn Hổ Phách. Bây giờ tim cậu đang đập rất nhanh, còn Ôn Hổ Phách thì sao?
Gió quá lớn, tiếng hét của những người xung quanh cũng quá ồn ào. Lục Ly nảy ra một ý nghĩ hoang đường, cậu cười và hét với Ôn Hổ Phách: “Bạn học Ôn Hổ Phách, thật ra tớ đã yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên rồi!”
“Cái gì?” Ôn Hổ Phách nhìn cậu, lớn tiếng đáp lại, “Không nghe rõ! Cậu nói to lên!”
“Lời hay không nói lần thứ hai!”
“Không nghe thấy!”
“Không nói nữa!”
Lục Ly cười rất vui vẻ, Ôn Hổ Phách tức giận đá cậu một cái.
Đợi đến khi Lục Ly và Ôn Hổ Phách xuống khỏi tàu lượn, Ôn Hổ Phách đã có chút thảm hại. Mái tóc vàng dài của cô bay tán loạn, như thể vừa mới ngủ dậy chưa kịp chải chuốt. Lục Ly tuy có chút khó chịu, nhưng đã tốt hơn nhiều so với lần đầu đi tàu lượn, ít nhất vẫn có thể đứng vững trên mặt đất, cũng không có dấu hiệu nôn mửa. Quả nhiên, cách tốt nhất để vượt qua nỗi sợ là đối mặt với nó.
Tay hai người vẫn nắm chặt, đến giờ vẫn chưa buông ra. Lục Ly là giả vờ không nhớ, không muốn buông tay. Còn Ôn Hổ Phách thì sao? Cô ấy quên rồi à?
Cậu vừa định trêu chọc Ôn Hổ Phách, bỗng nghe thấy tiếng gọi từ sau lưng: “Anh rể~ Anh rể~”
Không ngờ Ôn Hổ Phách lại là người buông tay trước, cô có chút hoảng hốt thu tay lại, ra vẻ “không liên quan đến tôi”. Lục Ly ngẩn người, ngước mắt nhìn Ôn Hổ Phách, nhưng chỉ thấy Ôn Hổ Phách quay đầu đi không thèm nhìn cậu.
“Anh rể, không phải anh sợ độ cao sao? Sao lại đi tàu lượn siêu tốc nữa vậy?” Long Tinh cười gian, theo sau cô bé là Sở Tĩnh Di với vẻ mặt có chút u ám.
“Bạn học Ôn Hổ Phách, chào bạn, không ngờ lại gặp bạn ở đây.” Sở Tĩnh Di khẽ cúi người, giọng điệu khách sáo đến bất ngờ, khách sáo đến mức có chút xa cách. Cô chủ động kéo tay Lục Ly, chắn giữa Lục Ly và Ôn Hổ Phách.
Ôn Hổ Phách yếu ớt ừ một tiếng, rồi lại đợi vài giây, như thể chột dạ mà nói: “Chỉ là tình cờ gặp thôi. Mượn bạn trai cậu một lát, không sao chứ?”
“Đương nhiên là không sao. Bạn học Ôn Hổ Phách đi một mình à? Hay là đi cùng bọn tớ nhé.” Sở Tĩnh Di khách sáo nói.
Khách sáo quá rồi. Di Bảo. Bình thường cậu nói chuyện với Ôn Hổ Phách không phải thế này.
“Không cần đâu, tớ hơi mệt rồi, bây giờ về nhà đây.” Ôn Hổ Phách khẽ gật đầu với Sở Tĩnh Di, ánh mắt thậm chí không dám nhìn Lục Ly, rồi vội vàng quay người rời đi. Chiếc mũ che nắng màu trắng hơi lệch, Lục Ly muốn nhắc cô đội lại cho ngay ngắn, nhưng lời này cuối cùng vẫn không thể nói ra.
Cậu ngơ ngác nhìn lòng bàn tay phải của mình, nơi đó vẫn còn hơi ấm và chút mồ hôi của thiếu nữ tóc vàng, cảm giác mười ngón tay đan vào nhau lúc nãy tựa như một giấc mơ. Còn chưa kịp hồi vị, Sở Tĩnh Di đã nắm lấy tay phải của cậu, mười ngón tay đan vào nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên giận dỗi, tròn như một chiếc bánh bao thịt.