Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 206

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 6: Chuyến muộn trễ giờ - Chương 7: Xin đừng bao giờ làm phiền chúng tôi nữa

“Xin lỗi, không được.”

Sau khi Lục Ly nói ra câu này, cậu thở phào một hơi, như thể đã hòa giải với chính mình. Cậu vốn tưởng rằng mình sẽ không bao giờ từ chối Ôn Hổ Phách, giống như mặt trời mãi mãi đuổi theo mặt trăng, như mùa xuân ấm áp mãi mãi nối tiếp mùa đông giá lạnh, đó là lẽ thường của đất trời, là quy luật của vạn vật. Thế nhưng khi cậu đã có những điều quý giá và trân trọng hơn, cậu sững sờ nhận ra, Ôn Hổ Phách có lẽ cũng không phải là không thể thay thế đến vậy.

Mối tình đầu luôn khiến đàn ông khắc cốt ghi tâm, sau này mỗi một cô gái họ yêu mến, đều mang theo bóng hình của mối tình đầu.

“Không được.” Cậu lặp lại một lần nữa, như để nhấn mạnh giọng điệu của mình, lại như để cắt đứt đường lui của chính mình.

Khóe miệng Ôn Hổ Phách khẽ cong lên, nụ cười ấy lại xa lạ vô cùng: “Quả nhiên là đại biểu xuất sắc, có lẽ cậu thật sự không phải là một gã tồi, bởi vì làm gì có gã tồi nào lại bỏ qua miếng thịt béo đã dâng đến tận miệng chứ?”

Mỗi một câu Ôn Hổ Phách nói ra, Lục Ly lại cảm thấy một ảo tưởng nào đó trong lòng mình lại gần hơn với sự tan vỡ. Cậu đã không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện này nữa, trước đây trò chuyện với Ôn Hổ Phách là sự bay bổng không gò bó của trí tưởng tượng và hứng thú, còn cuộc đối thoại hôm nay với Ôn Hổ Phách lại giống như đang phải chịu sự phán xét của Thập Tự Quân thời Trung Cổ. Cậu không hiểu tại sao Ôn Hổ Phách lại làm vậy, cho dù là để trải nghiệm cuộc sống, cũng không nên cực đoan như thế, đầu óc cậu một mớ hỗn độn, đã không thể suy nghĩ một cách bình tĩnh như thường ngày nữa.

“Tớ đi trước đây.” Lục Ly nói ngắn gọn, rồi lập tức đứng dậy rời đi. Trước khi ra khỏi cửa, Ôn Hổ Phách lại gọi cậu lại: “Giúp tớ một việc, không được sao?”

“Không được.” Lúc nói ra hai chữ này, trong đầu cậu nghĩ đến An Bách Lệ và Sở Tĩnh Di, còn có chị Nhã Mộng.

“Tớ sẽ không bỏ cuộc đâu.” Ôn Hổ Phách kiên định và cố chấp hơn Lục Ly tưởng.

“Ừm.”

Đợi đến khi Lục Ly rời đi, nụ cười nhàn nhạt của Ôn Hổ Phách đột nhiên biến mất. Cô thẫn thờ ngồi phịch xuống ghế, nhìn bộ đồ hầu gái trên người mình, cảm thấy đồ hầu gái thực ra cũng chẳng có gì thú vị. Cô thề rằng, mỗi một câu cô nói với Lục Ly đều là thật lòng và lý trí, là những lời cô đã suy nghĩ kỹ càng mới nói ra, chỉ cần Lục Ly là một “gã tồi” như cô vẫn nghĩ, cậu sẽ không chút do dự mà đồng ý, cô cũng có thể lợi dụng chàng trai này mà không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, không cần lo lắng sẽ để lại cho nhau một nỗi tương tư đủ để dằn vặt suốt quãng đời còn lại.

Thế nhưng, tại sao cậu lại từ chối?

Ôn Hổ Phách nắm lấy vạt váy, ánh mắt mông lung. Cậu rất tức giận, cô có thể cảm nhận được, không phải là cơn thịnh nộ như núi lửa phun trào, mà là một sự giằng xé thầm kín hơn.

Mà cô cũng đã đơn phương cho rằng Lục Ly sẽ hiểu và đồng tình với mình như mọi khi, nên đã không chút do dự mà nói ra suy nghĩ của mình, nhưng kết quả lại nhận lấy sự cự tuyệt của Lục Ly. Đã có vấn đề gì xảy ra sao? Quả nhiên… cô vẫn không thể hoàn toàn nhìn thấu Lục Ly.

“Tại sao cậu lại nói như vậy?” Ngay lúc Ôn Hổ Phách đang một mình xuất thần, một giọng nói bất ngờ vang lên.

An Bách Lệ tiện tay ném tập báo cáo trên tay lên bệ cửa sổ, đôi lông mày thanh tú vì tức giận mà gần như dựng đứng: “Ôn Hổ Phách, tại sao cậu lại nói những lời đó với Lục Ly?!”

Ôn Hổ Phách sững người, cô không hiểu tại sao An Bách Lệ bình thường sợ cô như chuột thấy mèo lại dùng giọng điệu này để nói chuyện với cô? Hơn nữa, lời của cô ấy có ý gì? Chẳng lẽ cô ấy đã đứng ngoài cửa nghe lén suốt sao?

Ôn Hổ Phách không đáp lại, chỉ lạnh lùng nhìn An Bách Lệ.

Thái độ thờ ơ này của cô ngược lại càng khiến An Bách Lệ tức giận không thể kiềm chế, cô hét lớn về phía Ôn Hổ Phách: “Cậu nghĩ rằng tỏ ra cái vẻ cao cao tại thượng, tự cho là đúng này là đủ để coi thường tất cả rồi sao? Tớ đã sớm ngứa mắt cậu rồi! Từ rất lâu rồi, dựa vào đâu mà cậu chẳng cần làm gì cũng có được tất cả mọi thứ tớ hằng ao ước, dựa vào đâu mà cậu chỉ cần ngồi yên như một pho tượng Bồ tát bằng đất là có thể gặt hái được mọi ước mơ trong đời?!”

Không… tớ chỉ là không biết nên làm ra biểu cảm gì, nên đáp lại thế nào mới phải… Ôn Hổ Phách muốn giải thích, nhưng lại cảm thấy lời giải thích của mình trước cơn thịnh nộ cuồn cuộn của An Bách Lệ thật yếu ớt, nên cô chọn cách im lặng.

“Lục Ly rõ ràng, cậu ấy rõ ràng như vậy… như vậy… tại sao cậu lại làm tổn thương cậu ấy? Ôn Hổ Phách, rốt cuộc cậu đang nghĩ gì?!” Hốc mắt An Bách Lệ đỏ hoe, bất kể là kiếp nào, Ôn Hổ Phách đều có một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng Lục Ly. Kiếp trước tuy cô đã trở thành cô dâu của Lục Ly, nhưng cô cũng có thể cảm nhận được, trong thâm tâm Lục Ly luôn có một bóng hình màu vàng kim, nơi đó không thuộc về cô, cũng sẽ không thuộc về bất kỳ ai khác ngoài Ôn Hổ Phách. Lục Ly thực ra luôn là một người không chịu thiệt, bất kể là ở trường hay ngoài xã hội, cậu luôn cố gắng hết sức để bảo vệ bản thân, nhưng khi đối mặt với Ôn Hổ Phách, cậu lại hết lần này đến lần khác nhượng bộ, hết lần này đến lần khác “chịu thiệt”. An Bách Lệ nhìn trong mắt, chua xót trong lòng.

“Tớ…” Ôn Hổ Phách cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng lời nói của cô đã mất đi sự nhanh nhạy thường ngày, “Tớ… tớ nói thật… không muốn làm tổn thương cậu ấy… tớ đã nghĩ… tớ đã nghĩ…” Cô đã nghĩ Lục Ly là một người đàn ông đa tình, là một người “không có trái tim” giống như cô.

Mất vài giây để sắp xếp lại suy nghĩ, Ôn Hổ Phách thở dài: “Tớ sắp đi rồi.”

“…?”

“Trước khi học kỳ này kết thúc, tớ sẽ theo cha rời khỏi Thần Châu, trở về tổ quốc của mình, sau này có lẽ cũng sẽ không quay lại nữa. Tớ chỉ muốn để lại một chút ký ức đủ để cất giữ cả đời trước khi rời đi… Tớ không muốn phá vỡ tình cảm của cậu, Tĩnh Di và Lục Ly, nhưng tớ không quen biết chàng trai nào khác ngoài Lục Ly… Tớ… không còn cách nào khác.” Ôn Hổ Phách cuối cùng cũng nặn ra được một lời giải thích.

Cơn giận của An Bách Lệ dần tan, cô từ từ bình tĩnh lại: “Là không quen biết hay là không muốn quen biết?”

“…” Im lặng.

“Tại sao không nói cho Lục Ly?”

“…” Vẫn là im lặng. Nói cho Lục Ly để làm gì, để mong cậu tỏ ra đồng cảm hay lo lắng? Hay là để cậu nhún vai một cách thờ ơ? Bất kể là phản ứng nào, đều không phải là điều cô muốn thấy. Chỉ riêng với Lục Ly là như vậy. Trong lòng cô, chỉ có Lục Ly là người cùng tuổi có thể ngang hàng với cô về mặt tư tưởng.

Lòng tự tôn của cô, niềm kiêu hãnh của cô, sự vụng về của cô.

An Bách Lệ nhớ lại ở kiếp đầu tiên, tình yêu của Lục Ly và Ôn Hổ Phách thuận theo tự nhiên như nước chảy thành sông, không có sự gây rối của cô, không có sự xuất hiện nửa đường của Sở Tĩnh Di, họ cứ bình thường như vậy mà gặp gỡ, quen biết, rồi yêu nhau. Lúc này cô mới nhận ra Ôn Hổ Phách có lẽ cũng có khiếm khuyết trong tình yêu, giống như cô, là Lục Ly đã bao dung cô, các cô, mới khiến Ôn Hổ Phách có được một cuộc đời hạnh phúc.

Nhưng lần này, Lục Ly còn có thể bao dung cô ấy nữa không?

An Bách Lệ đã có câu trả lời. Cô cầm lấy tập báo cáo trên bệ cửa sổ, vốn dĩ cô và Sở Tĩnh Di đến phòng giáo vụ làm công tác thống kê, trên đường trở về lớp đã cố tình đi đường vòng để xem Ôn Hổ Phách, không ngờ lại bắt gặp cuộc đối thoại giữa hai người.

“Cậu có thích Lục Ly không?” An Bách Lệ hỏi. Đây là lần đầu tiên cô có thể bình tĩnh và điềm đạm hỏi Ôn Hổ Phách như vậy.

“…Không…” Trả lời rất chậm.

“Vậy thì cứ thế đi.” An Bách Lệ quay người bước đi, “Hãy đi làm những gì cậu muốn làm đi, hứa với tớ, sau khi rời khỏi Thần Châu một cách đàng hoàng, xin đừng bao giờ làm phiền chúng tôi nữa, được không?”