Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 206

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 6: Chuyến muộn trễ giờ - Chương 11: Trò chơi Vương quyền

Cuối cùng, Lục Ly phải một mình đội mưa chạy đến trạm xe buýt. Sở Tĩnh Di là người trông thấy Lục Ly đầu tiên, cô vội vàng chạy tới đón, kiễng chân đưa ô che trước mặt Lục Ly: “A, sao cậu không che ô thế?” An Bách Lệ cũng vội hỏi: “Ô của cậu đâu rồi?”

“Tớ gặp Ôn Hổ Phách, ô của cậu ấy bị mất nên tớ đưa ô của mình cho cậu ấy rồi.” Lục Ly không nói dối mà thành thật trả lời, “Ôn Hổ Phách trông có vẻ thiếu vận động, không thể để cậu ấy dầm mưa đi về được, đúng không?”

“Hừ, tiểu thư nhà giàu như cậu ta mà sợ không về được à, chỉ cần một cú điện thoại là có xe riêng đến đón rồi.” An Bách Lệ nói thẳng ra sự thật. Lục Ly ngẩn người, hình như đúng là vậy thật, là do cậu quan tâm quá nên rối. Suy cho cùng vẫn là do trong lòng nghĩ quá phức tạp.

An Bách Lệ nói xong câu đó cũng cảm thấy có chút không ổn, bởi vì Sở Tĩnh Di cũng là một “tiểu thư” chỉ cần một cú điện thoại là có xe riêng đến đón. Hôm nay cô muốn đi cùng Lục Ly và An Bách Lệ đến khu nhà thuê giá rẻ, định đến nhà họ chơi một lúc, nên mới cùng hai người đợi xe buýt ở trạm, chỉ là Ngỗng ngố để quên chìa khóa trong lớp học, Lục Ly mới phải quay lại lấy.

Sở Tĩnh Di vội lấy điện thoại ra: “Để tớ gọi xe chở chúng ta một chuyến nhé, không thì Lục Ly sẽ bị cảm mất.” Sở Tĩnh Di bình thường đều tự đi tàu điện ngầm, cô không thích sử dụng đặc quyền của mình, cô gái nhỏ ngây thơ này còn tưởng rằng chỉ cần mình không chủ động dùng đến thì đặc quyền sẽ không tồn tại.

Lục Ly không phản đối, cậu sợ lạnh nhất.

Đợi đến khi ba người đến khu nhà thuê giá rẻ, An Bách Lệ vội lấy chìa khóa mở cửa nhà Lục Ly: “Bây giờ chắc vẫn còn nước nóng, cậu mau đi tắm đi.” Lục Ly ừ một tiếng, gật đầu với Sở Tĩnh Di: “Tĩnh Di, cậu cứ ngồi tự nhiên nhé, đừng chê nhà tớ tồi tàn là được.”

“Sao có thể chứ…” Sở Tĩnh Di vội vàng lắc đầu, sợ Lục Ly hiểu lầm cô.

Đợi Lục Ly lấy quần áo đi vào nhà vệ sinh, không lâu sau đã có tiếng nước chảy vọng ra. Sở Tĩnh Di lúc này mới nhìn sang An Bách Lệ, mặt đầy nghi hoặc: “Bách Lệ, tại sao cậu lại có chìa khóa nhà của Lục Ly thế?”

“Hả?” An Bách Lệ bị câu hỏi này làm cho trở tay không kịp, cô phải trả lời thế nào đây? Chẳng lẽ lại nói mình tối nào cũng lẻn vào làm bậy với Lục Ly trên cùng một chiếc giường sao? Tĩnh Di ơi, sao cậu lại nhạy bén đúng vào lúc này thế?

“Bách Lệ?”

An Bách Lệ chột dạ nói: “Đây là chìa khóa dự phòng chị Trâu Nhã Mộng đưa cho tớ, lỡ có chuyện gì khẩn cấp thì có thể đến tìm Lục Ly ngay. Cậu biết đấy, khu nhà thuê giá rẻ không được an toàn như chỗ các cậu, buổi tối có trộm.”

Làm gì có trộm? Mấy tên trộm vặt ở khu này đã sớm bị Trâu Nhã Mộng thu phục rồi, trộm ai chứ không thể trộm đến đây được. Những người lớn tuổi hơn một chút đều đã ra ngoài làm công, những kẻ thật sự ở lại đây làm trộm đều là đồ vô dụng.

“Ồ ồ.” Sở Tĩnh Di dường như đã chấp nhận lời giải thích này, không hỏi thêm nữa. An Bách Lệ thở phào nhẹ nhõm, đồng thời thầm nhắc nhở bản thân, sau này ở trước mặt Tĩnh Di phải chú ý tiểu tiết hơn. Tĩnh Di bây giờ khó khăn lắm mới dần chấp nhận cuộc sống ba người, không thể vì cô mà đổ sông đổ bể, nếu không Lục Ly sẽ hận chết cô mất.

“Bình thường Lục Ly không có hoạt động giải trí nào à?” Sở Tĩnh Di nhìn căn phòng trống không, trên bàn còn có một cuốn sổ tay, là món quà sinh nhật cô tặng Lục Ly lúc trước.

Có chứ, hoạt động giải trí ở trên giường. An Bách Lệ bất giác nảy ra suy nghĩ này, mặt cô hơi đỏ lên: “Đúng rồi, Tĩnh Di, lát nữa chúng ta chơi game đi? Chính là cái ứng dụng nhỏ mà ban ngày chúng ta thấy trên điện thoại đó…”

“Trò chơi Vương quyền đó hả?” Sở Tĩnh Di cũng hứng thú, cô vui vẻ lấy điện thoại ra, “Được đó, được đó, lần trước tớ chơi game là vào dịp Tết cùng mọi người chơi Đấu Địa Chủ…”

Cô mở ứng dụng “Trò chơi Vương quyền”, đột nhiên hỏi: “Chọn chủ đề nào? Ở đây có các chủ đề bạn bè, bạn thân, bạn thân (nữ), tình nhân.”

“Đương nhiên là tình nhân rồi. Chỉ có ba chúng ta chơi, ai cũng không thiệt thòi đâu.” An Bách Lệ trong lòng đã tính toán cả rồi.

Ngỗng ngố bấm vào chủ đề “Tình nhân”, xem chưa được bao lâu mặt đã đỏ như ráng chiều, đầu bốc hơi nghi ngút, cô lắp bắp nói: “Có hơi… cái đó quá không… cái này, cái này…”

Lúc này Lục Ly đã tắm xong, thay quần áo, vừa lau mái tóc ướt vừa đi về phía hai cô gái: “Cái gì mà cái đó quá? Bách Lệ, cậu lại dạy hư Tĩnh Di rồi phải không?”

“Lục Ly, Lục Ly, mau lại đây, ngồi đây, chúng ta chơi Trò chơi Vương quyền đi.”

“Chỉ có ba người sao chơi được? Hay là chơi Đấu Địa Chủ đi.” Lục Ly vừa nói vừa ngồi xuống chỗ trống giữa hai cô gái.

“Thì kết hợp với Đấu Địa Chủ mà chơi, người thắng sẽ là Vua, có thể ra lệnh cho hai người còn lại.” An Bách Lệ xem ra đã có chuẩn bị từ trước.

“Tĩnh Di, cậu thấy sao?” Sở Tĩnh Di dù sao cũng là khách, Lục Ly định nghe xem ý của Ngỗng ngố thế nào.

“Tớ, tớ sao cũng được.” Mặt Ngỗng ngố vẫn còn đỏ ửng.

“Tớ thêm chút gia vị nhé, người thua ngoài việc phải phục tùng mệnh lệnh ra thì còn phải cởi một món đồ trên người, thế nào?” An Bách Lệ nói, “Không thì chán lắm.”

Mi mắt Lục Ly giật giật, An Bách Lệ, cậu cố tình gây chuyện đúng không?

Không đợi Ngỗng ngố từ chối, An Bách Lệ đã lôi từ trong cặp ra một bộ bài tây mới tinh, quả nhiên là đã có chuẩn bị từ trước. Lục Ly trong lòng thầm có chút mong đợi, nói thật, cậu vẫn chưa có cơ hội tiếp xúc thân mật hơn với Ngỗng ngố, vì cậu rất thương cô ngốc này.

Thái độ của đàn ông đối với phụ nữ là từ một nụ hôn đã nghĩ đến chuyện lên giường, sau cùng mọi ham muốn đều sẽ quy phục trước dục vọng. Còn phụ nữ thì luôn có những kỳ vọng quá cao vào đàn ông, cho rằng họ có lẽ có một loại tình cảm cao thượng nào đó, không phải lấy dục vọng làm mục đích cuối cùng.

Giống như một câu hỏi kinh điển, giữa nam và nữ có tình bạn trong sáng không? Câu trả lời của đàn ông và phụ nữ có lẽ hoàn toàn khác nhau.

Đối với Lục Ly, câu trả lời cho câu hỏi này rõ ràng là không. Ngỗng ngố lúc đầu chính là đã trúng kế của cậu, bị cậu dùng danh nghĩa bạn bè để từng bước tiếp cận.

Cuối cùng, Lục Ly giữ im lặng trước đề nghị rõ ràng là có ý đồ xấu của An Bách Lệ. Ngỗng ngố thấy Lục Ly không phản đối, cũng đỏ mặt ngầm đồng ý.

An Bách Lệ chia bài, xem như bắt đầu ván đầu tiên của ngày hôm nay.

Kỹ năng chơi bài của Lục Ly rõ ràng cao hơn hai cô gái, cậu cướp được địa chủ, rất nhanh đã báo đôi, trong tay chỉ còn lại một đôi hai, chỉ cần đánh ra đôi hai này, An Bách Lệ và Sở Tĩnh Di không chỉ phải cởi một món đồ, mà còn phải phục tùng mệnh lệnh của “Vua”.

Ngỗng ngố rõ ràng vô cùng căng thẳng, ngón chân bồn chồn ngọ nguậy, răng ngọc khẽ cắn môi dưới, ráng hồng trên mặt càng lúc càng đậm. Cô căng thẳng nhìn bài trên tay Lục Ly, sợ rằng Lục Ly sẽ đánh ra một đôi.

Lục Ly do dự một lúc, rồi đánh ra một con hai lẻ.

Ngỗng ngố đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, cô mừng rỡ, không đợi An Bách Lệ gọi bài, đã nhanh chóng đánh ra con Phăng teo trong tay: “Phăng teo! Phăng teo! Phăng teo của tớ lớn nhất!”

Cô ngốc, lúc này dù cậu có đánh ra con ba thì tớ cũng chịu thua.

Lục Ly thở dài một hơi, nói: “Không đỡ được.”