Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 206

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 6: Chuyến muộn trễ giờ - Chương 10: Tâm tư ngày mưa

Lục Ly thích mèo, chúng xinh đẹp, điềm tĩnh lại kiêu kỳ. Chú mèo con trong lòng cậu mắt còn chưa mở hết, tiếng kêu meo meo khiến người ta đau lòng. Cậu nghiêng cán ô, cố gắng che cho sinh linh bé nhỏ đáng thương này khỏi cơn gió lạnh và mưa rét. Không biết qua bao lâu, giọng nói của Ôn Hổ Phách lại vang lên: “Tớ pha một cốc sữa dê ấm ở cửa hàng tiện lợi, cậu xem có được không?”

Lục Ly nâng ô lên, để lộ nửa con ngươi: “Ô của cậu đâu?”

Mái tóc vàng dài thường ngày mềm mượt bồng bềnh của Ôn Hổ Phách giờ đây ướt sũng, bết vào má và quần áo, bộ đồng phục học sinh màu xanh rêu trên người cô cũng vì ẩm ướt mà co lại, khiến cô không còn vẻ tươm tất như mọi khi.

“Tớ quên ở cửa hàng tiện lợi rồi.” Ôn Hổ Phách đưa tới một chai sữa dê nóng đựng trong ly nhựa, Lục Ly có thể thấy những giọt mưa thuận theo cổ tay trắng ngần, nhỏ nhắn của cô rơi xuống, tí tách, giống như đang lướt phím đàn piano đầy nhịp điệu.

Lục Ly nhận lấy chai sữa, thở dài một hơi: “Về phòng sinh hoạt câu lạc bộ trước đã, cậu thế này sẽ cảm lạnh đấy, tớ đến phòng hậu cần lấy cho cậu một bộ đồng phục.”

“…Được.”

Trở lại phòng sinh hoạt câu lạc bộ, tiếng kêu của chú mèo con càng lúc càng yếu ớt, Lục Ly bảo Ôn Hổ Phách chăm sóc mèo con, còn mình thì đến phòng hậu cần xin một bộ đồng phục học sinh. Lúc cậu quay về đến cửa phòng học, cậu thấy Ôn Hổ Phách đang cẩn thận bưng chú mèo con, động tác cho bú cũng gò bó, mà dưới sàn nhà chỗ ghế ngồi của cô gái tóc vàng đã đọng thành một vũng nước mưa.

“Hắt xì—” Cô hắt hơi một tiếng.

Lục Ly ném chiếc khăn mới tiện tay lấy từ phòng hậu cần cho Ôn Hổ Phách: “Cậu lau khô tóc đi, tớ cho mèo ăn.”

Ôn Hổ Phách gật đầu, cầm khăn lên lau tóc qua loa. Lục Ly nhìn động tác của cô, không nhịn được mà bật cười: “Cậu ở nhà chưa tự gội đầu bao giờ à? Sao lau tóc cũng không biết?” Sắc mặt Ôn Hổ Phách vì lạnh mà tái nhợt, vệt ửng hồng trên má lại càng thêm nổi bật: “Đều là do hầu gái làm cả, một mình tớ không chăm sóc tóc được…” “Vậy sao còn để dài thế?” “Cắt đi thì tiếc lắm, phải không?”

Chú mèo con trong lòng sau khi bú xong sữa dê thì ngoan ngoãn ngủ thiếp đi, Lục Ly đặt chú mèo vào trong ngăn kéo, rồi đi về phía Ôn Hổ Phách: “Để tớ lau cho. Cậu lau nãy giờ mà chân tóc vẫn ướt, mai sẽ cảm lạnh đấy.” Lúc này cậu đã lý trí hơn buổi sáng nhiều, nói cho cùng, Ôn Hổ Phách là người vô tội, cậu chẳng qua chỉ là tức giận vì cảm giác hụt hẫng mà thôi. Ôn Hổ Phách vẫn luôn như vậy, cô chưa bao giờ thay đổi, cô chưa bao giờ yêu bất kỳ ai, tại sao mình lại đơn phương cho rằng ngoài mình ra không còn ai khác chứ?

“Cậu hết giận rồi à?”

“…Tớ giận gì chứ?”

“Ban ngày rõ ràng cậu có giận mà.”

Lục Ly nhận lấy chiếc khăn, cẩn thận lau khô tóc cho Ôn Hổ Phách. Cậu thường xuyên lau tóc cho chị Nhã Mộng, vì chị không thích dùng máy sấy tóc.

“Tớ không có giận.”

“Nói dối.” Ôn Hổ Phách nói, “Lục Ly, tớ không biết. Tại sao cậu lại giận? Tớ đã nói sai ở đâu à?”

Không, cậu chẳng nói sai điều gì cả. Động tác trên tay Lục Ly khựng lại một chút, cậu bỗng nghĩ đến một cụm từ, có duyên không phận. Cậu và Ôn Hổ Phách chắc chắn là có duyên, họ luôn có thể gặp nhau, luôn có thể tâm linh tương thông, nhưng giữa cậu và Ôn Hổ Phách dường như luôn tồn tại một tấm kính mỏng, có thể nhìn thấy, nhưng mãi mãi không thể chạm vào.

Ôn Hổ Phách nhớ đến những lời An Bách Lệ nói với cô, cô do dự một lúc lâu, cuối cùng hỏi: “Lục Ly, cậu thật sự thích tớ à?”

Đây là gì? Màn tra khảo thứ hai sao? Tớ có thích cậu hay không chẳng lẽ cậu không nhận ra à? Lục Ly mỉm cười: “Không thích nữa.”

Chính xác mà nói, là đã từng thích, bây giờ đã buông bỏ rồi. Buông bỏ là một quá trình ngắn ngủi, có thể diễn ra chỉ trong một ngày. Cậu đã từng trằn trọc bao đêm, đoán già đoán non ý nghĩa trong cái nắm tay của Ôn Hổ Phách, thậm chí còn mơ thấy cậu và cô đến với nhau, đợi đến khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, lại giống như một cậu trai mới lớn lần đầu biết yêu mà nhớ mãi không quên nội dung trong giấc mơ.

Nghe câu trả lời của Lục Ly, Ôn Hổ Phách khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác mất mát khó hiểu.

Lục Ly ném chiếc khăn sang một bên, đứng dậy đi ra cửa: “Cậu đứng ở góc cửa thay đồ đi, tớ ra ngoài canh chừng cho.”

Quần áo trên người Ôn Hổ Phách đã ướt sũng, chắc chắn không thể cứ thế về nhà được. Lục Ly đóng cửa phòng sinh hoạt câu lạc bộ lại, loáng thoáng nghe thấy tiếng Ôn Hổ Phách đi đến sau cửa, sau đó là tiếng sột soạt thay đồ.

“Lục Ly…”

“Ừm.”

“Tớ xin lỗi cậu, cậu đừng giận nữa được không? Chúng ta có thể quay lại như trước đây không?” Giọng Ôn Hổ Phách rất ngập ngừng, không còn dứt khoát như mọi khi, “Giống như trước đây, ba người các cậu vui vẻ cười đùa, còn tớ thì lặng lẽ lắng nghe phía sau. Được không?” Cô hối hận rồi, cô không muốn theo đuổi một ký ức hoàn hảo nữa, càng theo đuổi sự hoàn hảo lại càng nhiều thiếu sót.

“Bạn học Ôn Hổ Phách, cậu không cần phải xin lỗi…” Giữa cậu và Ôn Hổ Phách chỉ ngăn cách bởi một cánh cửa, cô gái sau cánh cửa có lẽ đang áo quần nửa hở, “Chúng ta vẫn là bạn bè.” Đúng vậy, vẫn là bạn bè, chỉ là cậu sẽ không còn vô thức nghe theo, chiều chuộng Ôn Hổ Phách như trước nữa.

“…Vậy sao…” Lời nói của Ôn Hổ Phách càng lúc càng do dự, mỗi chữ dường như nặng ngàn cân, “Sao tớ lại cảm thấy có gì đó không giống nữa…”

Lục Ly không đáp lại nữa. Ôn Hổ Phách thay đồ xong, ôm mèo bước ra: “Đi thôi, tám giờ trường khóa cửa rồi.”

Lục Ly để ý thấy phần vải trước ngực Ôn Hổ Phách lỏng hơn bình thường rất nhiều. Đồ lót của Ôn Hổ Phách chắc cũng đã ướt rồi, bây giờ cô không mặc nội y sao?

Ôn Hổ Phách dường như đặc biệt thích chú mèo con này: “Tớ muốn mang nó về nuôi. Tớ thấy mình cũng khá giống nó.”

“Tớ không thấy vậy.” Lục Ly không chút khách khí.

“Đều là những con vật không nhà không cửa. Chỉ là nó may mắn hơn, được cậu nhặt về. Nếu là tớ nhặt được, có lẽ nó đã chết đói chết rét rồi.” Ôn Hổ Phách dùng ngón tay cọ cọ vào móng vuốt mềm mại của chú mèo con.

“Cậu không nhà không cửa chỗ nào? Nhà vệ sinh trong biệt thự nhà cậu còn lớn hơn chỗ tớ ở.”

“Đó không phải là nhà của tớ.”

“Vậy nhà cậu ở đâu? Mỹ à?”

“Cũng không phải.” Ôn Hổ Phách cúi đầu.

“Lục Ly.” Cô đột nhiên gọi tên chàng trai, “Nếu một ngày nào đó tớ cũng lang thang, không nhà không cửa, vừa lạnh vừa đói ở bên ngoài, tớ nên làm gì?”

Lục Ly kỳ quái liếc nhìn cô một cái, cả đời này Ôn Hổ Phách cũng sẽ không lang thang, đây lại là nỗi lo bò trắng răng của một thiếu nữ văn chương sao?

“Tìm một chỗ ngồi xổm, đợi người ta đến nhặt cậu đi là được.” Lục Ly thờ ơ nói, “Sẽ luôn có người chăm sóc cậu.”

“…” Ôn Hổ Phách im lặng, không nói thêm gì nữa.

Đi đến lối ra của tòa nhà giảng dạy, Lục Ly đưa ô cho Ôn Hổ Phách.

“Chúng ta có thể đi chung một ô.” Ôn Hổ Phách nói, “Đứng sát vào một chút, một cái ô là đủ rồi.”

“Tớ sợ Tĩnh Di hiểu lầm.” Lục Ly chỉ giải thích như vậy. Ôn Hổ Phách mấp máy môi, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả, là lạ. Quả nhiên, mối quan hệ giữa hai người không thể quay lại như xưa được nữa rồi.

Cơn mưa cứ rơi. Nỗi sầu của thiếu nữ tóc vàng cũng cứ thế triền miên.