Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 205

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 6: Chuyến muộn trễ giờ - Chương 15: Đêm Trước Thềm

Tính khí trẻ con của Ngỗng ngố đến rồi đi trong lặng lẽ. Đợi đến sáng hôm sau, cô gái này lại nồng nhiệt bám lấy cậu, kể những chuyện vặt vãnh thường ngày, nghe đâu cô nàng bảo, vốn định cả tuần này sẽ không thèm để ý đến Lục Ly, nhưng thấy Lục Ly biểu hiện tốt nên đã tha thứ cho cậu rồi. Có một cô bạn gái dễ dỗ thế này thật là tuyệt quá, trong đầu Lục Ly chỉ có suy nghĩ này, Sở Tĩnh Di hệt như một chú thỏ con ngoan ngoãn, ngay cả lúc giận dỗi cũng đáng yêu đến thế.

À phải rồi, còn có Bách Lệ nữa.

Ngỗng ngố ngồi bên phải cậu tíu tít nói chuyện, còn An Bách Lệ thì e ấp nép vào người, ôm lấy cánh tay trái của cậu, gương mặt ngập tràn hạnh phúc. Ba người ngồi trên chiếc ghế dài dưới cây hoa quế trong vườn bách thảo, đẹp đẽ như một câu chuyện cổ tích. Lục Ly đã rất mãn nguyện với hiện tại rồi, cậu từng nghĩ đến mối tình duyên kiếp đầu tiên giữa cậu và Ôn Hổ Phách mà An Bách Lệ đã nói, có lẽ trong lòng vẫn còn sót lại chút tiếc nuối, nhưng bây giờ đã buông bỏ được rồi, ít nhất cậu là nghĩ như vậy.

Ngay lúc này, An Bách Lệ đột nhiên cắt ngang câu chuyện luyên thuyên của Ngỗng ngố: “Đúng rồi, hai người nghe nói gì chưa?”

“Chuyện gì?”

“Mấy hôm nay, sau khi tan học Ôn Hổ Phách đều một mình ở bàn bóng bàn luyện tập, luyện đến rất khuya, bảo vệ gọi về cũng không chịu nghe.” An Bách Lệ đưa mắt nhìn về phía xa, “Sáng nay cậu ấy cũng không đến phòng sinh hoạt câu lạc bộ, có lẽ cũng đi luyện bóng rồi. Không ngờ cậu ấy lại để tâm đến hội thao lần này như vậy. Tớ còn tưởng người như cậu ấy thì chẳng quan tâm đến chuyện gì cả.”

Trong đầu Lục Ly hiện lên một khung cảnh: trăng sáng sao thưa, trong sân trường yên tĩnh, một mình Ôn Hổ Phách cô đơn, vụng về vung vợt, mái tóc vàng trước trán vì mồ hôi mà bết lại từng lọn trên da. Bóng bay ra khỏi bàn, cô chỉ có thể một mình chạy theo, nhặt bóng lên rồi tiếp tục luyện tập, lặp đi lặp lại như vậy hàng trăm lần…

Có cần phải vậy không? Ôn Hổ Phách, cậu có cần phải làm đến mức này không?

“Nhất định phải giành chức vô địch. Nhất định.” Cậu nhớ lại cô gái tóc vàng đã nói với vẻ mặt kiên định.

Sở Tĩnh Di cũng im lặng, cô đăm chiêu nhìn Lục Ly.

An Bách Lệ nói: “Cậu là bạn cặp của cậu ấy, không định đến giúp sao?”

Bách Lệ biết rõ mối tình đầu thật sự của Lục Ly là Ôn Hổ Phách, vậy mục đích cô nói câu này là gì? An Bách Lệ cười duyên dáng, Lục Ly nhất thời lại không thể nhìn thấu được suy nghĩ của cô.

“Tớ đã dạy cậu ấy rồi.”

“Chỉ dạy là đủ rồi sao?” Ngón tay An Bách Lệ đặt lên ngực Lục Ly, “Hoàng tử không phải nên cùng công chúa đồng cam cộng khổ, cùng tiến cùng lùi sao?”

Cô ấy là công chúa, còn mình thì không phải hoàng tử. Lục Ly định phản bác, lại nghe thấy Sở Tĩnh Di nói một cách dứt khoát: “Lục Ly, đi giúp Hổ Phách đi.”

“Cái gì?” Lục Ly nghi ngờ mình nghe nhầm.

Ngỗng ngố gật đầu: “Lục Ly, đi giúp Hổ Phách đi, cậu ấy muốn đạt thành tích tốt trong hội thao như vậy, chắc chắn là có lý do. Nếu nói có ai có thể giúp được cậu ấy, tớ chỉ có thể nghĩ đến cậu thôi, Lục Ly, đi giúp Hổ Phách đi!”

“Nhưng, nhưng mà, cậu không ghen à?”

“…Ghen thì đương nhiên là có ghen chứ…” Vẻ mặt nghiêm túc của Sở Tĩnh Di đột nhiên giãn ra, “Nhưng, bạn bè của Ôn Hổ Phách chỉ có ba chúng ta, nếu ngay cả chúng ta cũng không giúp cậu ấy, thì cậu ấy thật sự không còn nơi nương tựa rồi. Nếu cậu vì muốn để ý đến cảm nhận của tớ mà cố tình lạnh nhạt với Hổ Phách, ngược lại tớ sẽ thấy bất an lắm.”

Một tràng lời của cô ngốc nhỏ khiến Lục Ly nghe đến ngẩn ngơ.

Ngỗng ngố nắm lấy tay cậu: “Lục Ly mà tớ thích, là một người hùng cái thế có thể làm mọi thứ vì người thân của mình đó. Cậu ấy có tình có nghĩa, dám làm dám chịu, chứ không phải là người nhìn trước ngó sau, do dự không quyết đoán đâu.”

Lời của Ngỗng ngố như một tiếng sét đánh vào tim Lục Ly, đập tan tành lòng tự tôn giả tạo của cậu. Đúng vậy, cái gọi là “để không làm Tĩnh Di ghen” mà cố tình xa lánh Ôn Hổ Phách, rõ ràng chỉ là cái cớ cậu tìm ra mà thôi. Nguyên nhân thật sự chẳng qua là vì yêu mà không được nên nảy sinh tâm lý trả thù mà thôi.

Cậu luôn dùng một góc nhìn siêu phàm để nhìn xuống người khác, tự cho mình là thanh cao, nhưng lời của Ôn Hổ Phách đã phá vỡ sự ưu việt của cậu. Dựa vào đâu? Đúng vậy, dựa vào đâu mà cậu, Ôn Hổ Phách, lại có thể tùy ý yêu cầu mình làm cái này cái kia? Có thể tùy ý đùa giỡn với tình cảm của mình?

Vậy thì cậu lại dựa vào đâu để yêu cầu Ôn Hổ Phách phải thích mình chứ?

An Bách Lệ dường như cảm nhận được sự dao động trong lòng Lục Ly, cô gối đầu lên vai cậu: “Lục Ly ngốc, đối xử với con gái dịu dàng một chút đi. Tâm tư của họ rất tinh tế, cho dù là Ôn Hổ Phách, cậu ấy chắc chắn cũng có một trái tim thiếu nữ long lanh. Cậu đừng thật sự xem cậu ấy như một nhà hiền triết chín chắn sớm làm gì… Xét cho cùng, cậu ấy cũng chỉ là một cô gái mười bảy tuổi thôi…”

Lục Ly một trái một phải nắm lấy bàn tay nhỏ của hai cô gái, hồi lâu mới thở dài một tiếng: “Kiếp trước chắc chắn tớ đã cứu cả dải Ngân hà rồi.”

“Kiếp trước chắc chắn anh đã muốn ly hôn với vợ mình.” An Bách Lệ cười nói.

Ngỗng ngố ngơ ngác hỏi: “Tại sao lại muốn ly hôn?”

“Vì Lục Ly ngốc tham lam không biết đủ~”

*

Sau khi tan học, Ôn Hổ Phách liếc nhìn chiếc máy tính Lục Ly để trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ, hôm nay Lục Ly cũng không đến. Thậm chí đã có chút quen rồi. Những ngày như vậy cũng không khác gì lúc ở Mỹ, một mình thức dậy, một mình ăn cơm, một mình vẽ tranh, một mình uống trà chiều, sau đó khi màn đêm dài đằng đẵng vừa buông xuống liền nằm trên giường, dằn vặt chờ đợi cơn mơ đến.

Đời người, chẳng qua cũng chỉ là lặp đi lặp lại ba vạn lần một ngày buồn tẻ và bình thường.

Ít nhất, bây giờ mình vẫn còn một chút hy vọng.

Ôn Hổ Phách cầm vợt, khóa cửa phòng học, đi về phía sân bóng. Nhà thi đấu của Xuyên Hải có đầy đủ trang thiết bị, ánh đèn ấm áp. Trong phòng bóng bàn rộng rãi chỉ có bóng hình lẻ loi của cô gái tóc vàng. Vốn nên là như vậy.

Đồng tử cô hơi co lại, đáy mắt thoáng qua một tia vui mừng không dễ nhận ra.

Lục Ly đang tâng bóng trước bàn, thấy Ôn Hổ Phách đến, mặt vẫn không chút biểu cảm: “Luyện bóng cùng không? Một mình luyện không có hiệu quả đâu.”

“Ừm…” Đôi mắt trong veo khẽ cười, muôn vàn vẻ yêu kiều chợt nảy sinh. Ôn Hổ Phách hiếm khi cười một cách thoải mái như vậy, dường như tất cả niềm vui trong lòng đều tuôn ra, hợp thành một dòng sông hoa tươi vây quanh. Những điều thú vị trên đời này rất ít, Lục Ly được tính là một.

“Lúc giao bóng thì nhắm chuẩn rồi hẵng đánh, đừng vì muốn bóng sượt lưới mà cố tình đè thấp, trước tiên phải đảm bảo có thể qua lưới một cách ổn định đã.” Lục Ly cẩn thận chỉ dạy.

Nhìn gương mặt nghiêng nghiêm túc của Lục Ly, Ôn Hổ Phách ma xui quỷ khiến nói: “Cậu cầm tay tớ dạy đi.”

Sân bóng rơi vào một khoảng lặng ngắn ngủi, Lục Ly khẽ gật đầu: “Ừm. Cậu phải hình thành phản xạ cơ bắp, như vậy có thể giải phóng não bộ để suy nghĩ nhiều chuyện hơn.”

Cậu đi đến sau lưng Ôn Hổ Phách, áp sát vào người cô, có thể ngửi thấy một mùi hương dễ chịu trên người cô gái tóc vàng, không nói được là mùi gì, nhưng lại khiến người ta nghiện. Cậu nhớ Lão Trần từng ba hoa với cậu, nói rằng gái Tây chỉ được cái mã, da dẻ thô ráp, mùi cơ thể nồng nặc, bây giờ cậu có thể sửa lại cho Lão Trần, những khuyết điểm này trên người Ôn Hổ Phách hoàn toàn không tồn tại.

Trong một cảm xúc khó tả, Lục Ly nắm lấy bàn tay nhỏ của Ôn Hổ Phách, không ấm áp, lạnh băng, nhưng trong lòng lại có một sự thỏa mãn không nói nên lời.

Cậu hít một hơi thật sâu, không cho phép mình suy nghĩ lung tung: “Cậu phải giao bóng như thế này…”