Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 206

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 6: Chuyến muộn trễ giờ - Chương 3: Gặp gỡ tình cờ ở công viên giải trí

Là một người đàn ông đích thực, Lục Ly có một bí mật khó nói, thật ra cậu có hơi sợ độ cao. Có lẽ là do hồi nhỏ bị chị Nhã Mộng dốc ngược người làm cánh quạt trực thăng mà quay, cũng có lẽ là do nỗi sợ sâu thẳm về tai nạn máy bay, tóm lại sau khi xuống khỏi tàu lượn siêu tốc, mặt Lục Ly vàng như nghệ, bụng dạ cồn cào, cứ như sắp tuôn ra cả ngàn dặm.

Long Tinh như bắt được thóp, vây quanh Lục Ly la hét ầm ĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn cười toe toét, Lục Ly nghi ngờ tối nay cô bé ngủ mơ cũng phải cười đến tỉnh giấc. Sở Tĩnh Di thì chu đáo hơn nhiều, cô dìu Lục Ly ngồi xuống ghế dài, hỏi han ân cần, còn lo lắng hơn cả chính Lục Ly. Lục Ly nhìn những giọt mồ hôi li ti trên chóp mũi xinh xắn của cô gái, sự quan tâm trong ánh mắt ấy dù có ngàn non vạn nước cũng không thể che lấp, cậu bất giác nghĩ: nếu thật sự có thể cưới được một cô gái như vậy, chắc hẳn cậu đã dùng hết tất cả may mắn sau này rồi?

"Di Bảo, cậu đi chơi với Long Tinh đi, tớ ngồi đây nghỉ một lát là được rồi."

"Nhưng, nhưng mà…"

"Chúng ta đến đây để chơi cùng Long Tinh mà, sau này muốn đi cùng nhau thì có khối gì cơ hội, phải không?" Lục Ly dịu dàng vuốt má cô, cảm giác vừa mềm mại lại vừa đàn hồi, "Ngoan nào, đi chơi với Long Tinh đi."

"Ồ." Sở Tĩnh Di ấm ức đáp một tiếng, "Cậu đừng đi lung tung nhé, phải ngồi yên ở đây, bọn tớ sẽ về nhanh thôi." Giọng điệu đó, y hệt một người mẹ đang lo con mình đi lạc. Lẽ nào con gái bẩm sinh đã có bản năng làm mẹ này sao? Lục Ly vẩn vơ đoán.

Long Tinh làm mặt quỷ với cậu, đắc ý cùng cô chị Ngỗng ngố ba bước ngoảnh lại một lần đi xa dần.

Lục Ly đợi đến khi họ khuất khỏi tầm mắt, cổ họng chợt dâng lên một cảm giác chua loét, cậu vội vàng ghé đầu vào thùng rác nôn thốc nôn tháo. May mắn trong cái rủi, không bị mất mặt trước Di Bảo. Con người quyến luyến mặt đất, nhưng lại khao khát bầu trời, có lẽ sợ độ cao chính là sự trừng phạt của ông trời dành cho những kẻ không chung thủy.

Trong công viên giải trí người qua kẻ lại, nhưng không một ai dừng bước hỏi han Lục Ly. Cậu cứ thế vịn vào thùng rác, nôn không còn chút hình tượng. Lục Ly thề, cậu sẽ không bao giờ đến công viên giải trí nữa, dù An Bách Lệ có muốn đến, cậu cũng không đồng ý!

Một đôi giày chạy bộ màu xám trắng xuất hiện trong tầm mắt cậu, chủ nhân của đôi giày dừng lại ở bên cạnh chiếc thùng rác mà Lục Ly đang ôm.

Lục Ly yếu ớt ngẩng đầu, muốn nhìn rõ khuôn mặt đối phương, nhưng lại đúng lúc ngược sáng, chỉ có thể thấy một bóng đen mờ ảo. Nhưng dáng người đó thật thướt tha, chắc là một cô gái trẻ?

“Đại biểu xuất sắc, đừng ăn uống vô độ nhé.” Cô nói.

Lục Ly nhướng mày, cậu vẫn muốn cứu vãn hình tượng của mình: "…Tớ không phải đại biểu xuất sắc."

Hơi nheo mắt lại, khó khăn lắm mới quen được với ánh sáng, cậu mới nhìn rõ được dáng vẻ của cô gái trước mặt. Dáng người thướt tha như mây bay, tà váy nhẹ phảng phất khói lam, nụ cười mỉm không hở răng, nét buồn không chau mày, đoan trang như mặt nước, tĩnh lặng như dòng sông. Mái tóc dài màu bạch kim càng thêm lấp lánh dưới ánh mặt trời, tôn lên vẻ đẹp động lòng người của cô, khiến vô số nam thanh nữ tú phải ngoái lại kinh ngạc.

Cậu nghĩ ngợi rồi đổi giọng: "Tớ không ăn uống vô độ." Cậu chợt nhận ra mình vừa rồi đang ôm thùng rác thò đầu vào trong, trông hệt như một con thú đang tìm thức ăn trong thùng rác.

Thôi rồi, hình tượng hoàn hảo cố công xây dựng trước mặt Ôn Hổ Phách đã tan thành mây khói.

Ôn Hổ Phách đội một chiếc mũ che nắng màu trắng, mặc một chiếc váy liền thân màu trắng tinh, trên cổ tay trắng nõn nhỏ nhắn đeo một chiếc vòng được xâu từ những viên đá màu vàng, tím, đỏ, không gọi được tên, cả người cô như một cô gái bước ra từ giấc mơ đẹp nhất của các chàng trai.

Cô dường như cười, lại dường như không, Lục Ly không nhìn rõ.

Hơn nữa, tại sao Ôn Hổ Phách cũng ở công viên giải trí? Cô ấy là kiểu con gái sẽ đến công viên giải trí sao? Cô ấy đi cùng người khác à?

Nghĩ đến đây, Lục Ly hơi lo lắng nhìn quanh, cậu không hy vọng Ôn Hổ Phách đi cùng chàng trai khác đến công viên giải trí, đây là suy nghĩ ích kỷ mà chân thật của cậu.

Dường như nhìn thấu được nỗi lo của Lục Ly, Ôn Hổ Phách nói với vẻ mặt cười như không cười: "Tớ đến một mình đó."

Xì. Lục Ly thầm bĩu môi, mình là người đàn ông hẹp hòi thế sao? Chuyện này còn cần phải giải thích à? Cậu cố gắng tỏ ra rộng lượng, không quan tâm: "Đến một mình không chán à?"

"Ừm. Cũng khá chán." Cô gật đầu một cách nghiêm túc, "Cùng tớ đi dạo một lát nhé, đại biểu xuất sắc?"

Lời mời của cô vừa tùy ý lại vừa thoải mái, như thể hoàn toàn không quan tâm đến câu trả lời của Lục Ly. Lục Ly vẫn luôn cho rằng những cô gái như vậy là nguy hiểm nhất, cô luôn tỏ ra một thái độ mập mờ, lúc cá cắn câu thì lại giả vờ ngây thơ, lúc cá bỏ đi thì lại hoảng hốt lo sợ. Thật sự chỉ có đồ ngốc mới cắn câu.

"Được thôi." Chính cậu cũng không ngờ mình lại trả lời nhanh như vậy, gần như là không cần suy nghĩ.

Đồng thời Lục Ly thầm cảm thấy có chút không ổn, hình như Ngỗng ngố vẫn đang đi cùng Long Tinh, mình tự ý đi cùng Ôn Hổ Phách thế này có lẽ không hay lắm? Hay là nói với Ngỗng ngố một tiếng? Lục Ly cuối cùng chọn cách gửi cho Ngỗng ngố một tin nhắn, báo cho cô biết mình đã gặp Ôn Hổ Phách.

Cậu và cô gái tóc vàng sóng vai đi dạo trong công viên giải trí. Nói cũng lạ, cơ thể vốn yếu ớt vì sợ độ cao bỗng chốc tràn đầy sức sống, rốt cuộc đây là sức sống mãnh liệt của tuổi trẻ hay là do lòng tự trọng giả tạo tác quái thì không ai biết được.

"Cậu… tại sao lại đến công viên giải trí?" Đắn đo một lúc lâu, Lục Ly mới lên tiếng hỏi.

Cậu bỗng thấy đôi tay mình hơi thừa thãi, để bên hông thì quá cứng nhắc, chắp sau lưng thì quá nghiêm túc, mà khoanh trước bụng lại trông thật bỉ ổi.

"Nếu lần này không đến, có lẽ sau này sẽ không còn cơ hội nữa." Cô nghiêng đầu nhìn về phía đám đông, Lục Ly không thấy được biểu cảm của cô, cũng không đoán được giọng điệu của cô khi nói câu này, "Tớ muốn trải nghiệm thêm hương vị của cõi trần gian này."

"Sao nói cứ như bị bệnh nan y vậy?"

"Bệnh nan y về tâm lý chẳng lẽ không phải là bệnh nan y sao?" Cô hỏi ngược lại.

Lục Ly sững người, chưa kịp nghĩ ra nên trả lời thế nào, đã thấy Ôn Hổ Phách vịn vành mũ, chỉ vào chiếc xe điện đụng phía trước: "Tớ muốn chơi cái đó."

Xe điện đụng? Đây chẳng phải là trò mà mấy cậu nhóc mới thích chơi sao?

"Được thôi." Thật vô dụng, miệng nhanh hơn não.

Ghế của xe điện đụng chật hơn tưởng tượng, cậu và Ôn Hổ Phách chỉ có thể chen chúc ngồi vào, nghĩ cũng phải, thường là một người lớn dắt một đứa trẻ ngồi vào, làm gì có chuyện hai người lớn chen nhau chơi xe điện đụng chứ?

Mùi hương trên người Ôn Hổ Phách là một mùi hương thanh nhã thoang thoảng, không phải mùi dầu gội, mà là mùi cơ thể đích thực. Cánh tay mảnh khảnh của thiếu nữ cọ xát vào tay cậu, hai người ngồi sát rạt, sát đến mức Lục Ly có thể cảm nhận được hô hấp của Ôn Hổ Phách trở nên có chút rối loạn, điều này khiến chàng trai tuổi dậy thì không khỏi suy nghĩ vẩn vơ.

Bỏ một đồng xu vào, xe điện đụng vang lên tiếng nhắc nhở: “Các bạn nhỏ, ngồi vững nhé, xe điện đụng sắp khởi động rồi đây~”. Ôn Hổ Phách mỉm cười, dường như tìm lại được một chút niềm vui trẻ thơ. Cô giục Lục Ly khởi động nhanh lên, nóng lòng muốn cùng tranh tài với đám trẻ bảy, tám tuổi kia.

Lục Ly lần đầu tiên thấy một Ôn Hổ Phách như vậy, trong đầu cậu không còn tạp niệm nào khác, chỉ muốn để Ôn Hổ Phách chơi cho thật vui. Cậu đạp mạnh chân ga, chiếc xe điện đụng màu đỏ vèo một tiếng lao đi, giữa kỹ năng lái xe tệ hại của Lục Ly mà xông vào giữa đám xe…