Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 206

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 9: Vị chua của hoàng hôn - Chương 26: Ngọn Núi Thời Đại

Lục Ly từng nói, đời người không chỉ có tình yêu. Sau khi Sở Tĩnh Di rời đi, Lục Ly vẫn phải đối mặt với kỳ thi tuyển sinh đại học sắp tới. Đợt đầu tiên sẽ khai mạc vào tháng Tư, tức là giữa tháng sau. Lục Ly đã dừng mọi công việc trong tay của nhóm sản xuất Trường Lạc, toàn tâm toàn ý dồn sức vào việc ôn thi.

Ngoài cậu ra, cả khối Mười Hai đều chìm trong một bầu không khí nặng nề khó tả, tựa như sự tĩnh lặng trước một trận đại chiến, chỉ nghe tiếng lưỡi kiếm lạnh lẽo tra vào vỏ.

Dù Lục Ly rất tự tin vào kỳ thi tuyển sinh đại học, nhưng tục ngữ có câu: khinh địch về chiến lược, nhưng phải trọng địch về chiến thuật. Cậu lôi hết sách giáo khoa ba năm cấp ba ra, kết hợp với đề thi thật các năm trước của Đại học Mộc Lan tìm được trên mạng, bắt đầu đợt ôn tập đầu tiên và cũng là cuối cùng.

Tất cả các tiết học ở trường đều đổi thành tiết tự học, Lục Ly bèn dứt khoát đưa nhóm các cô gái về nhà tự học, cũng tiện bề trao đổi kinh nghiệm học hành — chủ yếu là vì An Bách Lệ.

Đại học ở Thần Châu có ba loại: một loại do doanh nghiệp hợp tác thành lập, một loại do chính phủ và doanh nghiệp hợp tác, còn một loại do doanh nghiệp tư nhân nắm độc quyền về vốn. Đại học Mộc Lan thuộc loại thứ ba. Thật trùng hợp, doanh nghiệp đứng sau ngôi trường này chính là Tập đoàn Năng lượng Thần Châu, và Đại học Mộc Lan là tổ chức cung cấp nhân tài quan trọng nhất của Tập đoàn. Sau khi tra được thông tin này, Lục Ly mới vỡ lẽ tại sao nhà họ Sở không cho Sở Tĩnh Di thi vào Đại học Mộc Lan, đặc biệt là sau khi chuyện đó xảy ra… Cậu tự giễu cười một tiếng, hóa ra không hoàn toàn là nhằm vào mình, ông già Sở Hiểu Đông kia vẫn lo lắng cho sự an toàn của con gái, có lẽ việc vội vàng đưa cô đến Thủ đô cũng vì lý do này mà cân nhắc.

Lục Ly liếc mắt nhìn sang, chỉ thấy Ôn Hổ Phách đang yên lặng đọc sách giáo khoa Ngữ văn, đối với cô, tiếng Hán mới là một trong những môn khó nhằn nhất, cô biết nói, nhưng không giỏi viết. Còn An Bách Lệ thì lại đang lơ đãng, cô cầm chiếc điện thoại mới Lục Ly mua cho không biết đang mày mò cái gì. Mấy ngày nay tâm trạng Lục Ly có chút dồn nén, tính tình cũng trở nên cáu kỉnh, không nói nhiều liền giơ bút bi gõ vào đầu An Bách Lệ. Hành động khá mạnh tay, An Bách Lệ đến mức sắp khóc.

“Ly, anh đánh mạnh thế, lỡ em ngốc thật thì sao?”

“Em làm xong bài tập chưa mà đã lại chơi điện thoại rồi? Biết thế đã không mua điện thoại cho em…” Lục Ly cau mày.

An Bách Lệ vội vàng nũng nịu: “Em đâu có chơi điện thoại, em cũng đang ôn thi mà. Anh xem này, em đang tra thông báo mới nhất trên trang chủ của Đại học Mộc Lan.”

Lục Ly nhướng mày: “Ồ? Em tra được thông báo gì rồi?”

Ôn Hổ Phách và Lục Ly gần như cùng lúc nhướng mày, tủm tỉm cười nhìn An Bách Lệ. Cả hai đều muốn xem An Bách Lệ sẽ bày trò gì.

An Bách Lệ quả thật đã bày một trò mới, thu hút sự chú ý của hai người: “Ly, anh xem này, trên này có tin tức nói Công chúa thứ Mười Bốn của hoàng gia cũng sẽ tham gia kỳ thi tuyển sinh năm nay…”

Lục Ly khẽ động lòng, vội vàng cầm lấy điện thoại:

“…Công chúa thứ Mười Bốn gửi lời thăm hỏi sâu sắc đến người dân thành phố Mộc Lan đang phải chịu đựng sự dày vò của dịch bệnh. Đồng thời, để làm gương, hưởng ứng sự hỗ trợ chính trị của Trung ương đối với Mộc Lan, Công chúa đã công khai tuyên bố rằng năm nay sẽ cạnh tranh công bằng với các thí sinh khác để giành suất vào Đại học Mộc Lan. Chúng tôi tin rằng, hành động này của Công chúa chắc chắn sẽ thu hút thêm nhiều nguồn sinh viên chất lượng cho Đại học Mộc Lan năm nay. Theo lời đồn, Công chúa năm nay đã đến tuổi trưởng thành, vừa vặn đến tuổi cập kê…”

Chu Hi…?

Ôn Hổ Phách cũng đặt sách xuống, ngẫm nghĩ rồi nói: “Gần đây có một tin tức mọi người có để ý không? Dự luật sửa đổi Luật Hôn nhân và Luật Thừa kế do vị Công chúa thứ Mười Bốn này đề xuất đã được thông qua rồi. Trong đại hội biểu quyết dự luật, vốn dĩ không một ai bỏ phiếu tán thành, nhưng Đại học sĩ mới nhậm chức Sở Hiểu Đông lại là người đầu tiên bỏ phiếu tán thành…”

Sở Hiểu Đông bỏ phiếu cho Chu Hi? Thế giới này điên rồi sao. Lục Ly còn nhớ năm kia Chu Hi và Sở Hiểu Đông đã cãi vã kịch liệt đến mức không thể hòa giải trong dinh thự nhà họ Sở, Sở Hiểu Đông cũng đã thề sẽ đối đầu với Chu Hi đến cùng. Hơn nữa, chẳng phải Sở Hiểu Đông và nhà họ Diêm mà Chu Hi đại diện mới trở mặt cách đây không lâu sao?

An Bách Lệ lại chú ý đến một điểm khác với Lục Ly, cô vui mừng nắm lấy tay Lục Ly: “Vậy thì anh chẳng phải kiếm lời lớn rồi sao, sau khi Luật Hôn nhân mới được thông qua, anh chẳng phải muốn kết hôn bao nhiêu lần cũng được đó sao?”

Ôn Hổ Phách khịt mũi coi thường: “Dự luật thông qua rồi còn phải trải qua quy trình sửa đổi và bổ sung luật, sau khi sửa đổi xong còn phải công bố, áp dụng thử nghiệm, làm sao có thể thực hiện ngay được? Chính phủ cũng phải cho người dân một khoảng thời gian đệm. Đợi đến khi Luật Hôn nhân mới chính thức ban hành e rằng cũng phải một hai năm nữa.”

An Bách Lệ hừ một tiếng: “Biết rồi, cậu giỏi rồi!”

Lục Ly khẽ gật đầu, An Bách Lệ nói không sai, có lẽ cậu chính là người hưởng lợi từ lần sửa đổi luật này. Dưới tên cậu chẳng có đứa con trai nào cần chia gia sản, việc sửa đổi Luật Thừa kế không liên quan đến cậu… Lục Ly đột nhiên cau mày, cậu mơ hồ nhận ra ý đồ của Chu Hi trong lần sửa đổi luật này. Dưới tên cậu quả thật không có một đứa con nào, nhưng các thế gia môn phiệt thì có, ví dụ như nhà họ Sở, những gia tộc này đều có phân biệt con dòng chính và con vợ lẽ. Chế độ kế thừa của con trai trưởng dòng chính trong một thời gian dài đã có đóng góp to lớn cho việc ổn định xã hội, liệu việc hấp tấp phá vỡ ranh giới này sẽ mang lại điều gì?

Lấy nhà họ Sở làm ví dụ, dòng chính chỉ có một mạch của Sở Hiểu Đông, vậy còn các nhánh phụ thì sao? Người nhà họ Sở ở các nhánh phụ sẽ trơ mắt nhìn toàn bộ gia sản bị một cô gái ngốc nghếch kế thừa sao? Việc dự luật lần này được thông qua sẽ lại gây ra một cuộc chiến tranh giành đẫm máu như thế nào giữa các thế gia môn phiệt?

Thật là điên rồi. Không biết là Chu Hi điên hay nhà họ Diêm điên. Chuyện động đến nền móng thế này mà cũng làm được sao?

Cậu ngẩng đầu, qua cửa sổ có thể lờ mờ nhìn thấy công trình biểu tượng của Xuyên Hải ở phía xa — tháp Minh Châu Xuyên Hải. Trên tháp Minh Châu Xuyên Hải có một chữ H khổng lồ, đó là biểu tượng của nhà họ Hoa, một thế gia hàng đầu ở Xuyên Hải. Chuyện ăn, mặc, ở, đi lại của người dân Xuyên Hải, phần lớn đều có mối liên hệ mật thiết với nhà họ Hoa. Sau khi Luật Thừa kế mới được ban hành, liệu gã khổng lồ này sẽ bị chia cắt thành bao nhiêu đời? Ba đời? Bốn đời? Lục Ly không thể biết được.

Kiếp trước mãi nhiều năm sau Chu Hi mới thúc đẩy thành công việc sửa đổi luật pháp, không ngờ kiếp này cô đã sớm thực hiện được mục tiêu này. Vậy Sở Hiểu Đông rốt cuộc là vì sao… lại thỏa hiệp với Chu Hi? Trong mười năm tới, để luật mới này được thực thi, sẽ còn có bao nhiêu người phải chết?

"Một hạt bụi của thời đại, rơi xuống người là cả một ngọn núi." Một dự luật được quyết định trong cuộc đấu khẩu của giới thượng tầng đã lặng lẽ hóa giải nỗi tiếc nuối trong lòng Trâu Nhã Mộng, cũng chỉ ra một con đường mới cho Lục Ly.

Bàn tay cầm bút của cậu lặng lẽ siết chặt. Dù là việc chia tay Sở Tĩnh Di, hay lần sửa đổi luật có vẻ yên bình này, đều đang khiến thần kinh cậu căng thẳng. Lục Ly trong mùa xuân này, đã nhận ra rằng việc lấy thành tựu của kiếp trước làm tiêu chuẩn là hoàn toàn không đủ, cậu còn phải vươn cao, tiến xa hơn nữa…

***

Thủ đô xa xôi. Sâu trong dinh thự nhà họ Diêm, phòng của Chúc Xảo.

Trong thế giới tối đen bỗng lóe lên một tia sáng.

“…Thấy rồi?” Thiếu nữ lần mò đứng dậy, ánh sáng đã từng mất đi như nước biển chảy ngược trở lại trong tầm mắt cô. Kỳ lạ là, những ánh sáng này đến quá nhanh, quá rộng lớn, đã nằm ngoài tầm kiểm soát của cô.