Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 206

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 9: Vị chua của hoàng hôn - Chương 31: Điều Hối Hận Nhất

“Tất nhiên có lẽ anh chẳng hề để tâm đâu, vì trong mắt anh, em chắc chắn là một cô lớp trưởng vừa ngốc nghếch, vừa đờ đẫn lại còn khó gần nữa.”

“Em rất may mắn, vì trước hôm khai giảng năm lớp mười một, em bỗng nổi hứng muốn đến hiệu sách mua một quyển sách ngoại ngữ. Nếu không có phút ngẫu hứng hôm đó, có lẽ em đã không có dũng khí để đến xin lỗi anh.”

“Anh còn nhớ lần anh cưỡng hôn em trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ không? Lúc anh hôn em, thật ra em đã sợ đến ngây người, không biết phải phản ứng thế nào cho phải. Nhưng, em không hề ghét bỏ, có lẽ lúc đó em đã không nhận ra mình vẫn luôn thầm thích anh. Dù sao thì, nụ hôn đầu của con gái rất quan trọng, thế mà nụ hôn đầu của em lại bị anh, đồ củ cải đa tình này, dễ dàng cướp mất rồi.”

“Mấy ngày đó, lòng em rối bời. Em vừa băn khoăn không biết chúng ta có còn là bạn bè không, vừa lo lắng mình có trở thành một đứa trẻ hư hỏng vì yêu sớm không. Sự rối bời đó kéo dài mãi cho đến khi em thấy anh và Bách Lệ… Em từng mất ngủ hai lần, một lần là đêm anh đến Lĩnh Nhạc, chị Nhã Mộng nhận cuộc gọi của em cho anh, em mất ngủ vì biết anh đang ngủ chung giường với một cô gái khác; lần thứ hai chính là hôm đó. Cảm giác như món đồ mình thích bị người khác cướp mất… rất tồi tệ, tồi tệ vô cùng, trong lòng nặng trĩu, như thể bị nhét đá vào, lại như có ai đó dùng kim châm vào tim, từng nhát, từng nhát một.”

“Anh lúc đó dẻo mỏ hơn bây giờ nhiều, lúc đó còn lừa em rằng hoàng hôn có vị ngọt, em cũng ngốc nghếch tin theo. Giờ thì sao? Có phải ở bên em lâu rồi, miệng lưỡi cũng vụng về đi không? Giá mà anh có thể dụ dỗ được cả bố em thì tốt rồi, như vậy em đã có thể bỏ trốn theo anh.”

“Trước đây em có hơi ghen tị với Bách Lệ, sau này em ngược lại còn cảm ơn cậu ấy. Nếu không có sự động viên và khai sáng của cậu ấy, em tuyệt đối sẽ không nghĩ đến chuyện bay đến thành phố Mộc Lan tìm anh. Lục Ly, anh phải đối xử tốt với Bách Lệ nhé, cậu ấy thật sự là một cô gái mà trong lòng chỉ có anh thôi… Khoảng thời gian sau khi trở thành bạn trai bạn gái với anh là những ngày vui vẻ nhất của em, mỗi ngày em đều nhìn vào lịch sử trò chuyện với anh trên điện thoại mà cười ngây ngô, việc đầu tiên sau khi thức dậy cũng là gửi cho anh sticker chào buổi sáng trên WeChat, chính là cái sticker mèo con thức dậy đó, rất đáng yêu đúng không?”

“Em nhớ anh lắm. Lúc đó em chỉ ước gì có thể ở bên anh từng giây từng phút, muốn xoay quanh mặt trời là anh, chỉ ước có thể cho anh tất cả mọi thứ của em. Lúc đó em đã nghĩ, chỉ cần ở bên Lục Ly, em làm gì cũng được.”

“Giá mà anh chuyên tình một chút thì tốt biết mấy. Chỉ thích em và Bách Lệ thì tốt biết mấy. Nhưng những cô gái vây quanh anh ngày một nhiều, em cũng ngày một mờ nhạt. Em như một cô hầu gái nhỏ, chỉ có thể xoay quanh anh, nhưng lại không thể bước vào trái tim anh. Nhưng dù vậy, em vẫn cứ bám lấy anh không chịu đi. Em có ngốc lắm không? Bọn họ đều nói em ngốc…”

“Anh nói anh trùng sinh là để cứu chúng em, Lục Ly ngốc, lần sau hãy nghĩ ra một lý do hợp lý hơn nhé, như vậy em mới có thể thuyết phục được bản thân mình.”

“Đúng rồi, còn lần đi trại đông nữa, thật ra em không nên đi. Nhưng em cảm thấy hôm đó đã nói với anh những lời rất nặng nề, làm anh buồn, nên có chút hối hận, cứ mơ mơ màng màng mà lên máy bay đến Mộc Lan. Hơn nữa, em cũng quá dễ đối phó rồi, hôm đó được anh bảo vệ một chút, lòng dạ lại mềm nhũn, lại biến về thành con ngốc chỉ biết nghe theo anh răm rắp. Sau này, em nhất định phải giống như Hổ Phách, trở thành một nữ cường nhân thật ngầu, không nể nang ai cả! Tất nhiên, em không thể học Hổ Phách mặt dày đi tranh giành đàn ông với người khác được!”

“…Không biết từ lúc nào, đã viết nhiều thế này rồi. Những lời này thật ra em định để dành đến ngày cưới của chúng ta mới nói. Xin lỗi anh, Lục Ly, thật ra em không tin sau này chúng ta còn có cơ hội gặp lại… Em biết anh rất thông minh, rất có năng lực, rất biết kiếm tiền, nhưng chỉ dựa vào việc kiếm tiền không thể nào bù đắp được khoảng cách giữa chúng ta. Em chỉ mong mình là một cô gái nhà bình thường, bố em không phải là một chính trị gia, như vậy em đã có thể tùy ý yêu anh, như một cô gái bình thường mà bàn chuyện cưới xin với anh, em sẽ không đòi tiền thách cưới đâu, còn mang theo thật nhiều thật nhiều của hồi môn đến tìm anh. Hì hì, cảm giác em thật vô dụng quá.”

“Xin lỗi anh, Lục Ly, lễ tốt nghiệp lần này em không thể tham gia được. Vì bố đã nói chuyện rất nghiêm túc với em từ trước, em không muốn anh bị đưa đến một quốc gia kỳ lạ nào đó, nên em đã không tham gia lễ tốt nghiệp, mong anh đừng giận. Còn cả số điện thoại, địa chỉ liên lạc… em đều đã hứa với bố là không thể nói cho anh biết, tha thứ cho em, được không? Sau này em sẽ lén viết thư cho anh, anh cũng đừng gửi lại, cứ lén giấu thư đi là được rồi.”

“Còn nữa, anh còn nhớ em nợ anh một lời chúc sinh nhật không. Vốn dĩ em đã nghĩ xong rồi, định sẽ bù lại cho anh trong lễ tốt nghiệp, em sẽ nói trong buổi sinh hoạt lớp rằng ‘Chúc mọi người tiền đồ như gấm, chúc anh sinh nhật vui vẻ.’ Hì hì, có lãng mạn không?”

“Lục Ly, em thích anh nhiều lắm. Em cảm thấy mình có những lời không thể nói hết, có thể nói với anh mãi đến một trăm năm sau cũng không hết. Anh có thấy em phiền quá không? Em muốn lại được như năm ngoái, vây quanh anh gọi tên anh, em gọi một tiếng anh đáp một tiếng, muốn lại được cùng anh tỉnh giấc trong tiếng chuông báo thức buổi sớm mai, muốn được mặc chiếc váy cưới xinh đẹp vì anh, muốn lại được cùng anh đến khu vui chơi, lại được cùng anh chụp ảnh chung… Còn rất nhiều chuyện chưa kịp làm.”

Tờ giấy có những nếp nhăn nhẹ, Lục Ly biết đó là dấu vết của việc giấy đã từng bị ướt.

“Em buồn lắm, mỗi tối đều khóc như một con ngốc. Có tồn tại một thế giới nào đó, mà ở thế giới đó, Lục Ly và Sở Tĩnh Di hữu tình nhân chung thành quyến thuộc không? Anh có biết điều em hối hận nhất là gì không? Điều em hối hận nhất chính là hôm khai giảng lớp mười đó đã nhìn thêm tên anh một lần. Nếu không có lần nhìn thêm đó, em đã không có cảm giác đau lòng đến tan nát này, đã không khóc đến khản cả giọng, đã không muốn ngủ một giấc không bao giờ tỉnh lại nữa.”

“Đồ lừa đảo, hãy đối xử tốt với những cô gái khác, đừng để họ phải buồn như em nữa. Còn nữa, có thể đừng quên em được không… Sau này, anh có thể dành chút thời gian thỉnh thoảng nhớ đến em một chút được không… chỉ một chút thôi.”

“Để báo đáp, em sẽ ngày đêm nhớ đến anh.”

“Kính chúc an lành.”

Đọc xong lá thư tình này, lòng Lục Ly mãi không thể bình tĩnh lại được. Tình yêu tràn đầy của thiếu nữ nặng trĩu ngoài sức tưởng tượng. Lục Ly cảm thấy mình có tội, cậu đã lừa đi trái tim thiếu nữ, nhưng lại không thể cho cô một tương lai chắc chắn.

Có người nói, thanh xuân luôn là một vẻ đẹp không trọn vẹn, nó khó có thể kết thúc một cách thập toàn thập mỹ. Có lẽ là trận thua đáng tiếc của trận bóng cuối cùng, có lẽ là một mối tình thầm lặng không có kết quả, có lẽ là một lời xin lỗi chưa kịp nói ra. Đối với Lục Ly, thanh xuân của cậu kết thúc bằng một dấu gạch ngang không có hồi kết, đột ngột, đứt gãy, đầy tiếc nuối khiến người ta phải thở dài.

Lục Ly đặt tờ giấy lại vào phong bì, trân trọng cất lá thư vào ngăn kéo.

Điều đáng buồn nhất của một thiếu niên, chính là vào những năm tháng đa sầu đa cảm nhất lại gặp phải người hoặc chuyện thực tế và tàn khốc nhất.

Cậu cuối cùng đã không kịp sửa lại với Sở Tĩnh Di về vị của hoàng hôn nữa rồi.

Sau vị ngọt, là vị chua chát vô tận.

(Hết tập này)