Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 206

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 10: Chính và Phản - Chương 1: Cuộc Chiến Đấu Của Tôi (Thượng)

Kỳ nghỉ hè này của Lục Ly rất bận rộn. Trước tiên, cậu đưa Bách Lệ đi làm giấy tờ tùy thân, sau đó lại chạy tới ngân hàng, giữa chừng còn bay đến Mộc Lan để chọn tòa nhà văn phòng. Cậu nhận ra chỉ dựa vào quy mô nhỏ của studio thì khó làm nên chuyện lớn, với quy mô hiện tại của tổ Trường Lạc, thời gian sản xuất một tựa game kéo dài quá lâu, nguồn thu lại quá đơn điệu. Cậu dự định nhanh chóng nâng cấp studio thành công ty, đồng thời chiêu binh mãi mã, thu thập thêm nhiều tài nguyên cho tựa game tiếp theo, "Thâm Hải Lục". Về nguồn nhân lực, Lục Ly dự định sẽ tuyển dụng sinh viên mới tốt nghiệp từ Đại học Mộc Lan…

Vào đầu tháng Sáu, khi tiếng ve kêu râm ran nhất, điểm thi tuyển sinh đại học đã được công bố. Mười giờ sáng hôm đó, ba người Lục Ly, An Bách Lệ và Ôn Hổ Phách cùng ngồi quây quần trước màn hình máy tính, liên tục làm mới trang chủ của Đại học Mộc Lan. Mười giờ bảy phút, một dòng thông báo với tiêu đề “Thông báo về kết quả thi đợt một, đợt hai cùng danh sách phỏng vấn của kỳ thi tuyển sinh đại học năm 2019” xuất hiện trên trang.

An Bách Lệ lo lắng nắm chặt nắm đấm nhỏ, ngồi trên ghế lắc qua lắc lại như một võ sĩ sắp lên đài.

Lục Ly cũng khó tránh khỏi bị lây chút căng thẳng, cậu nhấp vào thông báo, đầu tiên là một danh sách dài những người được chọn phỏng vấn đợt một, sự căng thẳng của cậu không kéo dài quá lâu, cái tên “Lục Ly” chễm chệ ở vị trí thứ bảy tổng điểm, ở cột phỏng vấn được đánh một dấu tích thật to. Vậy mà chỉ đứng thứ bảy thôi sao? Lục Ly thầm cảm thán Thần Châu nhân tài đông đúc, dù cậu có kinh nghiệm hai đời mà vẫn không thi hơn được sáu người đứng đầu.

Tiếp tục cuộn xuống, cuối cùng cũng thấy danh sách trúng tuyển đợt hai. An Bách Lệ kinh ngạc nhìn Ôn Hổ Phách, như người nguyên thủy nhìn người ngoài hành tinh — tên của cô gái tóc vàng xếp thứ nhất trong đợt hai, hơn nữa còn dẫn đầu với cách biệt lớn. Cô thôn nữ lắp bắp nói: “Cậu không phải mới đến Thần Châu một năm rưỡi thôi sao? Sao lại thi cao thế?”

Ôn Hổ Phách tuy không biểu cảm, nhưng Lục Ly có thể cảm nhận được niềm tự hào nho nhỏ trong lòng cô. Cô khẽ ngẩng đầu: “Khó lắm sao?”

Tiếp tục cuộn xuống, mãi mà không thấy tên An Bách Lệ đâu. Bàn tay cầm chuột của Lục Ly toát mồ hôi. Con nhóc này không lẽ thi không đỗ thật chứ? Có cần phải quyên góp tiền cho trường không? Quyên bao nhiêu mới đủ mua một suất? Năm triệu? Mười triệu?

Con lăn chuột trượt đến cuối cùng, Lục Ly cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cậu thấy tên An Bách Lệ ở cuối danh sách phỏng vấn, ở cột thứ tư từ dưới lên. Chưa kịp để cậu phản ứng, An Bách Lệ đã reo lên trước: “Yeah!”

“Đại diện ưu tú, cậu quay lại xem danh sách phỏng vấn đợt một đi.” Ôn Hổ Phách nhắc nhở.

Lục Ly kéo lại danh sách đợt một, lúc này mới phát hiện người xếp thứ sáu trong đợt một là một cái tên quen thuộc.

“Chu Hi?” Lục Ly xem đi xem lại mấy lần, “Là Chu Thập Tứ đó sao? Cô ta học cùng khoa với mình à?”

“Chắc không phải trùng tên đâu. Tớ nhớ trước đây có tin tức nói công chúa Chu Hi cũng sẽ tham gia kỳ thi tuyển sinh.”

Lục Ly nhìn thứ hạng và điểm số của Chu Hi, thật trùng hợp, điểm của người phụ nữ xấu xa đó vừa hay hơn cậu một điểm, thứ hạng cũng vừa hay cao hơn cậu một bậc, dường như cố ý muốn đè đầu cậu vậy. Lục Ly trong lòng có chút không vui.

Thời gian phỏng vấn là cuối tháng này, Lục Ly và mọi người còn một tháng để chuẩn bị. Nói là chuẩn bị, nhưng thực ra chỉ cần giữ kỹ Sổ định phẩm, đến lúc đó trực tiếp giao cho giám khảo là được. Sau khi mọi chuyện đã ổn định, Lục Ly thở phào một hơi dài, bây giờ nên chuyển trọng tâm từ học hành sang sự nghiệp rồi. Mấy hôm trước đối tác hợp tác liên lạc với cậu, nói rằng số giấy phép của "Tịch Thập Lục OL" sắp được cấp, tựa game online này cũng sẽ mở Open Beta vào tháng Bảy, hy vọng đến lúc đó Lục Ly có thể với tư cách là đại diện của nhóm sản xuất Trường Lạc tham dự sự kiện quảng bá.

Lục Ly tắt máy tính, nhìn An Bách Lệ đang vui sướng lăn lộn trên giường, đang suy nghĩ hôm nay đi đâu ăn mừng thì bỗng nhận được một cuộc gọi từ Xuyên Hải.

“Alô, xin chào?”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, ngay khi Lục Ly tưởng là cuộc gọi làm phiền thì một giọng nói quen thuộc mà đau đầu vang lên.

“Tèn ten! Anh rể, đoán xem em là ai nào?”

Còn có thể là ai nữa?

“Anh không phải anh rể của em nữa rồi.” Lục Ly bất lực nói.

“Em gọi quen rồi, với lại anh rể sao mới gặp chút khó khăn đã lùi bước vậy, chẳng có chút khí phách đàn ông nào cả.” Miệng lưỡi con nhóc Long Tinh này độc địa chẳng kém gì Trần Gia Ninh.

Lục Ly không muốn tranh cãi với ranh con, mệt mỏi nói: “Con nhóc chết tiệt, tìm anh có chuyện gì?”

“Hì hì, anh rể, gần đây không liên lạc được với chị họ em đúng không? Tội nghiệp quá đi hì hì hì.”

Gân xanh trên trán Lục Ly khẽ giật, con nhóc này cố tình gây sự đây mà?

“Em mang đến cho anh một tin tốt này, nhưng mà, một nghìn tệ một tin nhé.” Long Tinh lén lén lút lút nói, “À, không đúng, rẻ quá, một nghìn tệ một chữ, anh có mua không?”

Theo lý mà nói, Lục Ly và Sở Tĩnh Di đã tạm thời cắt đứt quan hệ, cậu cũng không cần phải chiều chuộng con nhóc này nữa. Nhưng Lục Ly cuối cùng vẫn mềm lòng, nghe vậy chỉ thở dài một hơi, dùng giọng dỗ trẻ con nói: “Ừ, anh mua mua mua, mai lại gửi cho em một khoản lương nữa. Là lần cuối cùng gửi lương cho em đó nhé.”

Nhưng lời tiếp theo của Long Tinh lại khiến Lục Ly phấn chấn hẳn lên: “Anh rể, em cho anh số điện thoại mới của chị Tĩnh Di, anh đừng nói cho cậu em biết nhé.”

“Cô nhóc, không, thưa cô, cô nói gì vậy?”

“Hừ hừ, tất nhiên là thông tin liên lạc của chị em rồi. Tổng cộng mười một chữ số, mỗi số một nghìn tệ, ừm, để em tính xem, anh phải trả cho em… cho em bao nhiêu nhỉ?”

Lục Ly cảm thấy tên hỗn thế ma vương này có lẽ thi không đỗ cấp ba nổi.

Long Tinh đọc một dãy số, Lục Ly vội vàng lấy giấy bút ghi lại, còn xác nhận lại nhiều lần.

“Anh rể, em nói cho anh biết, chị Tĩnh Di bây giờ chuyển đến dinh thự nhà họ Sở rồi, trong dinh thự có nhiều quy tắc lắm, ban ngày chị Tĩnh Di không chắc dám nghe điện thoại của anh đâu. Anh gọi cho chị ấy sau tám giờ tối, chuông reo một tiếng thì lập tức cúp máy, như vậy chị Tĩnh Di sẽ biết anh đang tìm chị ấy, chị ấy sẽ lén gọi lại cho anh khi có cơ hội.” Cách thức liên lạc như điệp viên này khiến Lục Ly không nhịn được mà nhếch mép, cậu từng cảm thấy Sở Tĩnh Di chắc chắn không làm tốt vai trò điệp viên được, không ngờ lời nói thành sấm, chuyện tình của hai người thật sự đã chuyển thành công tác ngầm.

“Long Tinh, em đúng là cơn mưa đúng lúc của anh, là cứu thế chủ của anh, là…” Dù sao tâng bốc cũng không mất tiền, những lời khen có cánh của Lục Ly cứ tuôn ra không ngớt, con nhóc đó được khen đến choáng váng, cứ cười ngây ngô mãi. Nhìn từ góc độ này, Long Tinh và chị gái cũng khá giống nhau.

Đúng lúc này, Lục Ly nghe thấy giọng Thư ký Long ở đầu dây bên kia: “Con nhóc, chú khó khăn lắm mới đến Xuyên Hải thăm con một chuyến, con lén lút gọi điện cho ai đấy?”

“A— Chú đừng lấy điện thoại của con—”

“Anh rể? Cháu đang gọi cho Tiểu Lục à?”

Tim Lục Ly thót lại, sau khi cậu và nhà họ Sở đường ai nấy đi, Long Địch sẽ nhìn nhận cậu thế nào? Còn cho phép Long Tinh qua lại với cậu không?

Giây tiếp theo, Thư ký Long cầm điện thoại, vui vẻ nói: “Alô, Tiểu Lục, nghe thấy không, là chú đây, chú Long Địch đây.” Giọng điệu thoải mái vui vẻ, khác hẳn với giọng điệu nặng nề của Sở Hiểu Đông. Lục Ly thở phào nhẹ nhõm, xem ra không phải ai cũng giống Sở Hiểu Đông.

Cậu không hề bị cô lập không người giúp đỡ như mình tưởng tượng.