Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 206

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 2: Vị ngọt của hoàng hôn - Chương 20: Bắt quả tang

Sau trận ồn ào của Châu Hải Minh, Lục Ly cuối cùng cũng hiểu ra rằng mình không thể từ bỏ An Bách Lệ. Anh siết chặt An Bách Lệ trong vòng tay, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể cô gái, đầu óc lại nghĩ về bao chuyện kiếp trước. Nghĩ về biển rộng, nghĩ về trời cao, nghĩ về một An Bách Lệ đội mũ rơm thong dong dạo bước trên thảo nguyên.

Nụ hôn nồng cháy cuối cùng cũng đến hồi kết, An Bách Lệ hé miệng, thở hổn hển với ánh mắt mơ màng. Cô liếm đôi môi đỏ mọng, không chắc chắn hỏi: “Chúng ta... coi như làm hòa rồi chứ ạ?”

“Coi như vậy.”

“Xin lỗi... Em, sau này em nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời...” Cô lại khóc, miệng mếu máo, đúng là một cô bé mít ướt. Lục Ly véo má An Bách Lệ, cảm giác mềm mại rất thích, như đang nựng một cô mèo Ragdoll mắt ngấn lệ: “Bách Lệ, sau này phải sống là chính mình nhé. Ôn Hổ Phách là Ôn Hổ Phách, An Bách Lệ là An Bách Lệ, người anh thích là con người thật của em.”

“Vâng.” Cô rúc vào lòng anh, ngoan ngoãn đáp một tiếng, cũng không biết có hiểu hay không. Nếu là trước đây, Lục Ly chắc chắn sẽ ngồi nghiêm chỉnh giảng giải cho An Bách Lệ một bài, nói rõ cho cô biết phải trái lợi hại, nhưng anh của bây giờ đã nghĩ thông rồi, An Bách Lệ chính là An Bách Lệ, một cô gái nhút nhát, hấp tấp, lại cô đơn đáng thương. Tuy giao tiếp trong tình yêu là một phương thuốc hay, nhưng không phải cô gái nào cũng thích giao tiếp, học cách bao dung cho sự yếu đuối của họ chính là bài học đầu tiên Lục Ly học được sau khi trùng sinh.

“Chúng ta muộn học rồi.” Lục Ly thuận tay lấy điện thoại ra xem giờ, tám giờ mười phút sáng, đã muộn rồi.

“Không muốn đến trường.” An Bách Lệ ôm chặt anh không buông, “Nhưng, nhưng nếu anh muốn đi thì em sẽ đi cùng anh…”

Anh cất điện thoại đi, nắm tay An Bách Lệ: “Vậy hôm nay chúng ta trốn học đi.”

“Được không ạ?”

“Bách Lệ, em có nơi nào muốn đến không?”

*

Sông Tân từ xưa đến nay luôn là con sông lớn nhất Thần Châu, chảy ngang qua tỉnh Giang Nam, chia thành phố Xuyên Hải làm hai, đó cũng là nguồn gốc của cái tên Xuyên Hải. Cầu vượt sông Xuyên Hải là cây cầu vượt sông lớn nhất ở phía Nam, cây cầu chính dài đến một nghìn một trăm mét, đứng trên đầu cầu nhìn xuống mặt sông, con người tự nhiên sẽ bị choáng ngợp trước sự mênh mông của sông nước.

Nhưng nơi này lại mang một ý nghĩa khác đối với An Bách Lệ.

“Lúc đó em vèo một cái bay ra ngoài, xe còn đang lơ lửng trên không trung em đã hối hận rồi, đầu óc ong ong, chỉ biết la lên làm sao bây giờ, làm sao bây giờ.” An Bách Lệ đứng bên cầu, chỉ tay về phía mặt sông lấp lánh. Trên mặt nước còn có mấy chiếc thuyền đánh cá, nhìn từ xa chỉ thấy vài bóng đen nhỏ xíu.

“Vậy sau này em còn dám không?”

“Không dám nữa…” An Bách Lệ cúi đầu, “Ly, hôm qua sao anh lại đi? Anh yên tâm để em ở nhà một mình sao?”

“Anh không về nhà chị sẽ lo lắng. Ngốc ạ.” Suy nghĩ một chút, Lục Ly thấy để An Bách Lệ ở một mình quả thật không an toàn, hay là để cô đến nhà mình ở? Lục Ly liếc nhìn An Bách Lệ, thấy cô gái đang nhìn mình với vẻ ranh mãnh, chắc là đang chờ anh mở lời. Anh không khỏi bật cười: “Nếu em không chê khu nhà thuê giá rẻ, thì có thể chuyển đến ở cạnh nhà anh, có mấy phòng trống lận đó.”

“Không, không thể ở chung với anh sao ạ?”

Đương nhiên là được, nhưng trực giác mách bảo Lục Ly rằng chị Nhã Mộng có lẽ sẽ không đồng ý. Nhắc đến chị Nhã Mộng, Lục Ly đột nhiên vỗ đầu, nghĩ đến một người còn phiền phức hơn, Sở Tĩnh Di. Cậu từng thề thốt đảm bảo với cô rằng mình và An Bách Lệ không có chút quan hệ nào, vậy tình hình bây giờ phải giải thích với Ngỗng ngố thế nào đây?

“Đang nghĩ đến cô gái khác chứ gì.”

“Gì cơ?”

“Mỗi lần anh ngẩn người là đều đang nghĩ đến em gái khác.” An Bách Lệ hừ mũi, cô đắn đo một lúc rồi mới tủi thân nói, “Nếu anh vẫn còn nhớ Ôn Hổ Phách… chỉ cần đừng bỏ rơi em nữa là được rồi.” Lục Ly chợt sững người, anh kinh ngạc đến mức không tin nổi, nếu là bình thường, An Bách Lệ chắc chắn sẽ nũng nịu không cho anh nghĩ đến người khác, sao hôm nay lại ngoan ngoãn đến vậy? Không, không chỉ là hôm nay. Anh nhớ lại hôm trước lúc Thư ký Long hỏi chuyện, An Bách Lệ đã giành lời đáp: “Chỉ là bạn học.” Là vì không muốn gây phiền phức cho mình nên mới nói vậy phải không…

“Bách Lệ, em nói xem anh có phải rất tham lam không?” Lục Ly thở dài một hơi, đón cơn gió sông, chiếc áo khoác không cài cúc bị thổi bay phần phật.

Nền văn minh nhân loại phát triển đến ngày nay, chế độ một vợ một chồng đã trở thành nền tảng cho một xã hội ổn định. Mở hậu cung trong xã hội hiện đại thực chất là một sự chà đạp lên ý thức của phụ nữ, là một hiệp ước bất bình đẳng. Tối qua Lục Ly đã không chỉ một lần tự hỏi mình có xứng không, mình có tư cách để đón nhận sự dịu dàng của họ không.

“Rất tham lam, rất tham lam.” An Bách Lệ đột nhiên rúc vào lòng anh, áp má lên ngực, “Nhưng vừa nghĩ đến việc thà để anh bị nữ sắc trói buộc chặt hơn, còn hơn là vĩnh viễn mất đi anh, như vậy anh sẽ không giống một cánh chim trời, một ngày nào đó đột nhiên bay về một phương hướng mà không ai hay biết.”

Mình là người như vậy sao?

Lục Ly thoáng sững sờ.

“Đây là lời của Ôn Hổ Phách đó.” An Bách Lệ đột nhiên nở một nụ cười buồn bã, “Đây là lời chị ấy nói với em năm đó. Tiếc là lúc đó em không hiểu ý chị ấy.”

Ôn Hổ Phách, hay nói đúng hơn là Shirley Amber. Trong đầu Lục Ly hiện lên hình ảnh một cô gái tóc vàng, cô luôn cô đơn ngồi bên cửa sổ, dùng ánh mắt vô định nhìn ra xa xăm. Lục Ly trong lòng vẫn luôn âm thầm ngưỡng mộ cô, thậm chí tính cách sau này của anh cũng bị ảnh hưởng bởi Ôn Hổ Phách.

“Ly, chúng ta về trường thôi.” An Bách Lệ buông tay anh ra, “Em đã hoàn toàn mới mẻ rồi!” Cô chống nạnh, nở một nụ cười rạng rỡ, nụ cười ấy tươi tắn đến mức khiến Lục Ly ngẩn ngơ, đã bao lâu rồi anh không thấy nụ cười tự tại như vậy của An Bách Lệ? Hôn nhân đúng là mồ chôn của tình yêu, trước khi kết hôn tự do ngọt ngào bao nhiêu, sau khi kết hôn lại bị những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống mài mòn đến mệt mỏi bấy nhiêu. Suy cho cùng đều là do anh chưa đủ mạnh mẽ — mạnh mẽ theo ý nghĩa xã hội, Lục Ly thầm hạ quyết tâm, nhất định phải đẩy nhanh tiến độ làm game, không thể để bi kịch tình yêu tái diễn.

Hai người nắm tay nhau, lên xe buýt trở về Trường Cao trung Đệ Nhất Xuyên Hải. An Bách Lệ như một con thú nhỏ quyến luyến mẹ, luôn nép sát vào Lục Ly, bàn tay nhỏ không lúc nào chịu buông ra. Đến một góc sân trường, An Bách Lệ mới lưu luyến buông tay, lén lút nhìn đông ngó tây một hồi, rồi nài nỉ: “Hôn thêm một cái nữa, một cái thôi.”

Nếu đã làm hòa với An Bách Lệ rồi, thì cũng chẳng có gì phải từ chối. Lục Ly một tay véo má cô, dưới ánh mắt nũng nịu của cô gái, anh từ từ hôn lên. Cách tốt nhất để phân biệt trai tân chính là hôn, xem anh ta có vì một nụ hôn mà hưng phấn đến mức chào cờ hay không, nếu có, thì chính là một pháp sư chính hiệu. Tinh thần của Lục Ly tuy không phải, nhưng cơ thể anh lại rất thành thật mà có phản ứng.

Ánh mắt An Bách Lệ long lanh như nước, thân thể nóng bỏng áp sát vào người Lục Ly, ghì chặt lấy cần gạt. Đây là thủ đoạn tán tỉnh quen thuộc của cô, trăm lần như một.

“Hai người về rồi à?” Ngay lúc hai người đang dần chìm vào quên lãng, một giọng nói quen thuộc vang lên từ góc khuất vốn không người qua lại. Động tác của hai người bất giác cứng đờ.

Sở Tĩnh Di chắp tay sau lưng, bình thản nhìn họ. Cô đứng ngược nắng, dường như một nữ thần Hy Lạp hạ phàm, dưới ánh sáng chói lòa, biểu cảm của lớp trưởng cũng trở nên khó mà phân biệt.