Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 205

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 2: Vị ngọt của hoàng hôn - Chương 21: Mẹ nói

“Hai cậu về rồi à.” Vẻ mặt của Sở Tĩnh Di khó mà nhìn rõ, “Tớ cứ ngỡ hai cậu không về nữa chứ.”

Dù giọng điệu của cô bình thản và ôn hòa, nhưng Lục Ly nghe mà đau lòng, cô tỏ ra quá bình tĩnh. Lục Ly cười gượng: “Sao cậu lại ở đây?” Lời vừa ra khỏi miệng, cậu mới nhận ra sự ngu ngốc của mình. Câu nói này có quá nhiều ẩn ý, mà cách hiểu trực diện nhất chính là “cậu không nên ở đây”. Quả nhiên, vai Sở Tĩnh Di khẽ run lên, giọng nói càng thêm kìm nén: “Tớ về lớp đây, không làm phiền hai cậu nữa.”

Nhìn bóng lưng Sở Tĩnh Di quay đi, Lục Ly mới phát hiện trên tay cô đang cầm một chai nước ép dưa hấu. Phải rồi, sao cô lại không thể ở đây chứ? Bên cạnh sân thể dục chẳng phải là căng tin sao? An Bách Lệ huých cậu một cái: “Ly, mau đuổi theo đi, đừng làm cậu ấy buồn.” Lục Ly không nhúc nhích: “Em không ghen à?”

“Anh đã đưa một cô gái hoàn hảo ra khỏi thế giới hoàn hảo của cô ấy, giờ lại định bỏ mặc người ta ư?” An Bách Lệ hôn chụt lên má Lục Ly một cái, “Cô ấy và em rất giống nhau đấy, như hai đầu của một cán cân, em ở vực sâu, còn cô ấy ở trên đỉnh cao.” Trong giọng nói còn mang ý tự thương hại bản thân.

“Anh sẽ tìm em sau.” Lục Ly như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng đuổi theo Sở Tĩnh Di. Chuông vào lớp reo vang, nhưng Ngỗng ngố không về lớp mà vội vã đi về phía vườn bách thảo, không hề phát hiện Lục Ly đang đi theo sau. Lục Ly quay đầu nhìn lại tòa nhà dạy học đang vọng ra tiếng “Cả lớp! Nghiêm!”, lòng có chút lo lắng, Ngỗng ngố ngoài lần trước cùng cậu dọn dẹp phòng sinh hoạt câu lạc bộ ra thì chưa từng nghỉ học, đối với cô gái này mà nói, có chuyện gì quan trọng hơn việc lên lớp chứ?

Đất trong vườn bách thảo tơi xốp, tỏa ra mùi đất tanh nồng đặc trưng sau cơn mưa, có lẽ là mùi của giun đất, cũng có lẽ là mùi lá cây mục rữa. Lục Ly đã từng rất thích mùi hương này, nó như ranh giới giữa sự sống và cái chết, như một đoạn chuyển tiếp giữa kết thúc và bắt đầu. Bên tai cậu vang lên tiếng nức nở bị kìm nén đến cực điểm, từng cơn từng cơn, như đang cố gắng kìm nén, lại như đang trút giận trong im lặng. Trên chiếc ghế dài dưới gốc cây hoa quế, lớp trưởng ngồi một mình trơ trọi, bàn tay nhỏ không ngừng lau nước mắt, đến mức sắp phì cả bong bóng mũi.

Lục Ly sờ túi quần, lôi ra một gói khăn giấy, may mà cậu có thói quen mang theo khăn giấy và thuốc giảm đau, đi cùng con gái, lúc nào cũng phải chuẩn bị phòng khi cần. Lục Ly cẩn thận bước đến bên Ngỗng ngố, đưa khăn giấy ra.

“Lau đi, mặt mày tèm lem hết rồi.”

Gió lướt qua Xuyên Hải, thổi tung những đóa hoa quế vàng rực, bay theo gió, lả tả như mưa. Bàn tay đang đưa ra của Lục Ly dừng lại giữa cơn mưa hoa mịt mù.

“Đồ lừa đảo! Đồ lừa đảo…” Sở Tĩnh Di liếc nhìn cậu, vành mắt đỏ hoe, cô không biết cảm giác trong lòng là gì, cũng giống như lần trước, khó chịu, tức ngực, dường như có tảng đá ngàn cân đè nặng trong lồng ngực, lại như có người dùng kim nhỏ châm từng chút vào quả bóng bay trong tim, “Tớ không bao giờ muốn làm bạn với cậu nữa, cậu ngoài lừa tớ ra thì vẫn là lừa tớ…”

Rõ ràng đã ngoéo tay, còn hứa hẹn chắc như đinh đóng cột.

“Nếu là bạn bè, tại sao lại buồn chứ?” Lục Ly rút khăn giấy ra, chủ động lau nước mũi cho cô, nhưng Sở Tĩnh Di quay đầu đi, nhất quyết không cho Lục Ly chạm vào mình.

“Ngoan, lau nước mũi đi, chảy cả vào miệng rồi, có ngọt không?”

“Oa~” Không nói thì thôi, Lục Ly vừa nói, tiếng khóc của Sở Tĩnh Di từ nức nở kìm nén đã biến thành òa khóc nức nở, “Sao cậu cứ bắt nạt tớ!”

Mình có bắt nạt cậu sao? Lục Ly ngẩn người một lúc, lúc này cứ nhận lỗi là được. Sở Tĩnh Di có cảm giác này, chỉ có thể nói rằng trong mối quan hệ của hai người, cô luôn là bên nhượng bộ. Lục Ly muốn ôm lấy cô gái, lại bị cô mạnh mẽ đẩy ra: “Tớ không bao giờ thèm để ý đến cậu nữa!”

Lục Ly nhất thời không phân biệt được đây là lời nói lúc tức giận hay là lời nói ngược, cậu do dự lùi lại nửa bước: “Xin lỗi, tớ định hôm nay sẽ nói với cậu chuyện này.” Phải rồi, thật không may, vừa mới làm lành với An Bách Lệ đã bị Ngỗng ngố bắt gặp, cứ như thể có ba nữ thần đang thao túng những sợi dây vận mệnh vậy.

“Cậu rõ ràng đã nói là cậu ghét Bách Lệ, tớ, tớ còn luôn muốn hai cậu hòa thuận với nhau…” Cô gái hít mạnh một hơi, “Tại sao lại nói dối… tại sao lại lừa tớ… Lục Ly, cậu xem tớ là đồ ngốc à?”

Đúng vậy. Lục Ly bị cô gái ngây thơ này hỏi đến cứng họng, cậu không khỏi tự vấn bản thân có phải đã luôn xem Sở Tĩnh Di quá ngốc nghếch không. Cô có phải là một cô gái ngốc nghếch không? Từ tiểu học đến cao trung, cô luôn là lớp trưởng, luôn phụ trách các công việc của lớp, chưa từng xảy ra sai sót hay lỗ hổng nào, luôn là nữ thần tỏa sáng rực rỡ trong mắt mọi người, một Di Bảo như vậy, thật sự là Ngỗng ngố sao?

“Trước mặt người mình yêu nhất, bạn sẽ trông như một đứa trẻ. Mỗi người đều có một đứa trẻ không bao giờ lớn trong lòng, đó là bản tính thật sự. Cái gọi là trưởng thành và chín chắn, chẳng qua là nhốt sự ngây thơ vào lồng. Chỉ có người yêu nhất, mới có thể giải thoát cho đứa trẻ đó. Tình yêu là cỗ máy thời gian đi thẳng vào nội tâm, đưa bạn trở về trạng thái thuần khiết nhất của nhân tính. Những kẻ khôn khéo lõi đời, chẳng qua là vì yêu chưa đủ mà thôi.” Trong ký ức có một người phụ nữ tóc vàng đã nói với cậu như vậy, nhưng ký ức đó lại mơ hồ và mờ nhạt đến thế.

Gia thế hoàn hảo, ngoại hình hoàn hảo, năng lực hoàn hảo, phẩm chất hoàn hảo. Đó chính là cô gái hoàn hảo, Sở Tĩnh Di. Đằng sau cô gái hoàn hảo này, thực ra lại ẩn giấu một khiếm khuyết là không có bạn bè, sự thẳng thắn, ngây thơ của cô một lần nữa khiến nội tâm Lục Ly mãi không thể bình lặng.

Cậu đã sai.

“Lục Ly, mẹ tớ đã nói với tớ.” Sở Tĩnh Di lau nước mắt, kiên định đứng dậy, mắt vẫn còn đỏ hoe, nhưng sự quyết đoán trong con ngươi đó Lục Ly chưa từng thấy bao giờ, “Nếu lời hứa khi ngoéo tay bị phá vỡ, chỉ cần đi lùi năm mươi bước, thì có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra.”

“Vậy sao…” Mẹ cậu nói… Nếu là trước đây, Lục Ly chắc chắn sẽ thầm chế nhạo, nhưng lúc này trong lòng cậu chỉ còn lại sự hổ thẹn. So với Sở Tĩnh Di, cậu mới là người bị thế gian hỗn loạn này làm cho vấy bẩn.

“Chúng ta đi lùi năm mươi bước, sau này sẽ không còn là bạn nữa!” Cô gái nghiến răng nói ra câu này, “Tớ không muốn bị bạn thân lừa dối nữa.”

“Vậy sau này còn tìm cậu được không? Về chuyện làm game?”

“Không được! Sở Tĩnh Di không bao giờ, không bao giờ, không bao giờ, không bao giờ muốn gặp lại Lục Ly nữa!”

Lục Ly đột nhiên cười rất phóng khoáng, cậu đưa khăn giấy cho cô gái đáng yêu: “Lau đi, tớ đi cùng cậu.”

“Ừm!”

Sở Tĩnh Di nhận lấy khăn giấy, do dự một lúc, vẫn dùng khăn giấy Lục Ly đưa để hỉ mũi. Xung quanh không có thùng rác, cô gái không muốn vứt rác bừa bãi, liền ngốc nghếch cầm tờ khăn giấy bẩn, thấy Lục Ly nhìn qua, lại giấu tay ra sau lưng không cho cậu thấy.

“Đi lùi thì đi thế nào? Không bị ngã sao?” Lục Ly hỏi.

Sở Tĩnh Di đi lùi vài bước, hơi bĩu môi, bất mãn nhìn cậu, ánh mắt như muốn nói: “Cứ đi như vậy!” Lục Ly không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ dịu dàng mỉm cười. Nụ cười đó Sở Tĩnh Di rất quen thuộc, ngoài Lục Ly ra, ba cô cũng hay cười như vậy. Họ luôn thích giấu con người thật của mình sau nụ cười giả tạo, Sở Tĩnh Di chưa bao giờ nói với họ, cô có thể dễ dàng phân biệt được cảm xúc đằng sau nụ cười, thiện và ác, chân thành và giả dối, cô chưa từng nhìn lầm bao giờ.

Ai cũng nghĩ cô quá đơn giản, như thể cô là một tờ giấy trắng không có gì cả.

Một bước, hai bước.

Bước chân của cô gái nhỏ kiên định, như thể không có gì có thể lay chuyển được cô — từ nay về sau, cắt đứt hoàn toàn với Lục Ly.