“Ôi chao, khách sáo làm gì thế…” Lục Ly ngồi trên ghế trong phòng Chúc Xảo, còn chưa kịp nói gì đã thấy Chu Hi rót cho mình một ly rượu. Là rượu, không phải trà.
Lục Ly uống được rượu, nhưng cậu không thích uống, cậu đẩy ly rượu ra: “Muộn thế này rồi, không uống nữa đâu nhỉ.”
“Anh ơi~ anh uống một chút đi, một chút thôi mà…” Chúc Xảo nũng nịu với cậu, Lục Ly rùng mình, e là dù có là rượu độc cậu cũng phải nhắm mắt uống cạn. Chu Hi lạnh lùng nhìn Lục Ly uống hết một ly rượu nhỏ, lúc này mới vào thẳng vấn đề: “Đồ chó, hôm nay Tiểu Xảo đã nói chuyện với tôi một lúc. Ừm… có chút khó nói, Tiểu Xảo cảm thấy mình là người đính ước, nên muốn làm một vài chuyện mình nên làm… Con bé da mặt mỏng, ngại nói, nên nhờ tôi nói giúp.”
“Chuyện người đính ước nên làm? Là chuyện gì?” Ly rượu trắng nhỏ kia vào miệng vừa đậm đà vừa êm mượt, Lục Ly chỉ cảm thấy là rượu ngon, nhưng ngồi một lúc đã thấy men rượu bốc lên, đầu óc thế mà lại có chút choáng váng, “Đây là rượu gì vậy? Men mạnh thật đấy!”
“…Rượu tôi lấy từ kho nhà nước, bình thường Chu Hữu Thành dùng để đãi các người đứng đầu đất nước thân thiết.”
Lục Ly không ngờ có ngày mình được uống loại rượu đẳng cấp thế này, cậu chép miệng, có chút chưa đã thèm: “Còn không?”
“Anh nghe tôi nói chuyện chính trước đã, lát nữa cho anh uống thêm một ly.”
“Được thôi. Cô vừa nói đến đâu rồi?”
Trên trán Chu Hi nổi gân xanh: “Tôi nói, Tiểu Xảo muốn làm gì đó cho anh?”
Lục Ly suy nghĩ một lát, rồi cười nhìn Tiểu Xảo: “Tiểu Xảo không cần làm gì cả, chỉ cần mỗi ngày vui vẻ ở bên anh là anh vui chết đi được rồi.”
“Huhu.” Chúc Xảo phát ra tiếng vui vẻ, hệt như một con thú nhỏ.
“Con bé muốn hôm nay trao thân cho anh.” Chu Hi vào thẳng vấn đề, cô đoán Lục Ly đang cố tình vòng vo.
Lục Ly đã sớm đoán được, Chu Hi nghiêm túc mời cậu đến phòng Chúc Xảo, còn rót rượu mời cậu ngồi, chứ bình thường Chu Hi hoặc là lôi cậu đi mây mưa, hoặc là châm chọc mỉa mai cậu rồi. Men rượu bốc lên, Lục Ly nói năng có chút líu lưỡi: “Vậy tốt quá, anh sẽ chịu trách nhiệm với Tiểu Xảo cả đời.”
Hai chị em trao đổi ánh mắt, Chu Hi lại rót cho Lục Ly một ly nhỏ: “Tiểu Xảo chưa trải sự đời, lại là gái trinh chưa từng làm chuyện đó, trước đây ở nhà thờ tổ cũng không ai dạy con bé kiến thức phương diện này, cùng lắm là bị con ranh An Bách Lệ kia nói cho vài chuyện vớ vẩn, nên tối nay anh cần phải nhường nhịn con bé một chút.”
Nhường nhịn? Làm chuyện đó mà cũng nhường được sao? Lục Ly đã choáng váng cả rồi, rượu và sắc đẹp khiến mặt cậu đỏ bừng, cậu nghi ngờ rượu này chưa đến ba ly đã có thể hạ gục cả Võ Tòng, vào miệng êm mượt, men say cứ từng đợt từng đợt ập đến. Cậu há to miệng, còn định hỏi nhường thế nào, thì thấy Chu Hi và Chúc Xảo mỗi người cầm một sợi dây thừng trói chân tay cậu lại, Chúc Xảo còn nũng nịu nói: “Anh ơi, anh nằm lên giường được không, như vậy em và chị Hi dễ trói hơn.”
Lục Ly đã không còn tỉnh táo nữa: “Được thôi.”
Cậu nằm trên giường, mơ màng nói: “Tiểu Xảo em yên tâm, anh sẽ dịu dàng, anh chỉ cọ cọ bên ngoài không vào đâu, không sao đâu, nằm chung chỉ ôm nhau không làm gì khác đâu.” Men rượu càng lúc càng mạnh, cậu cứ nói năng lung tung.
Chu Hi không nhịn được véo vào eo cậu: “Cả ngày anh toàn nghĩ cái gì thế? Say rồi mà còn nhớ mấy lời ma quỷ này?”
Lục Ly phả hơi vào cô: “Cô nàng xấu xa sao cô còn ở đây? Đêm làm chuyện vợ chồng của anh và Tiểu Xảo sao cô còn ở đây? Muốn cưới cô thì cô không chịu, bây giờ anh và Tiểu Xảo làm chuyện vợ chồng cô lại góp vui… vì cô mà anh lo đến bạc cả đầu biết không… chúng ta cứ yên ổn kết hôn, cả một gia đình lớn vui vẻ sống qua ngày không tốt sao… đúng là một cô nàng xấu xa…”
Nửa câu đầu Chu Hi nghe còn định nổi giận, nhưng nghe đến nửa sau lại im lặng không nói gì. Cô bỗng dưng hỏi: “Anh thật sự say rồi à?”
“Anh không say…”
“Say thật rồi…” Chu Hi véo môi cậu, “Đồ chó, say rồi thì đừng nói nữa. Hôm nay tôi phải truyền lại kinh nghiệm cho Tiểu Xảo, nếu không tôi sợ anh sẽ giày vò Tiểu Xảo đến mức nào… may mà chuốc cho chút rượu pha chế đặc biệt, bây giờ ngoan ngoãn hơn nhiều rồi…”
Chúc Xảo đỏ bừng mặt, trói đàn ông thế này cô cũng là lần đầu: “Có cần cho anh uống thêm một ly không… anh vẫn còn nói được, em vẫn hơi ngại…”
“Tiểu Xảo, bình thường em và nó cứ dán dán ôm ôm, sao lúc đó không thấy ngại? Với lại, rượu này Chu Hữu Thành đã nói không được uống nhiều, thêm một ly nữa người say hẳn, cái đó của nó không cứng lên được, tôi còn dạy em thế nào?”
Tiểu Xảo như hiểu ra điều gì: “Ồ… Ồ! Chị Hi, bình thường chị có hay làm… chuyện này với anh không ạ?”
“Khụ khụ, cũng không phải thường xuyên, chỉ là tên khốn này thỉnh thoảng ép buộc, tôi chẳng đặng đừng phải nghe theo hắn thôi.” Chu Hi còn muốn giữ lại chút mặt mũi cho mình, “Giống như lần Tết năm đó, tôi bị hắn ép buộc lôi đi.”
Chúc Xảo đỏ mặt, cô nghe An Bách Lệ nói, chị Hi lúc đó tích cực lắm, chẳng có vẻ gì là bị ép buộc cả: “…Được, em biết rồi ạ.”
Lục Ly cảm thấy người mình lành lạnh, thì ra là bốn bàn tay nhỏ đang sờ soạng trên người cậu, cởi từng lớp áo của cậu ra, cái nào cởi không được thì bị Chu Hi dùng kéo cắt, cậu vừa la ó phản đối, vừa cảm thấy mông mình cũng lành lạnh: “Các người đây là cưỡng bức… là phạm tội…”
Bây giờ cậu chỉ có thể la ó bằng miệng thôi, cậu đã quá xem thường uy lực của loại rượu pha chế đặc biệt này rồi. Lần trước bị Chu Hi trói, cậu đã thề sau này chỉ có cậu trói Chu Hi, không ngờ hôm nay lại phá bỏ lời thề! Lúc này nửa tỉnh nửa say, mơ hồ nhận ra chuyện gì đang xảy ra, bỗng dưng cúi đầu nhìn, chỉ thấy khuôn mặt xinh xắn của Tiểu Xảo đang kề sát Tiểu Lục Ly, vẻ mặt tò mò. Khuôn mặt trong trắng ngây thơ dừng lại trước Tiểu Lục Ly bẩn thỉu, một cảm giác kích thích khó tả từ xương cụt vọt thẳng lên não bộ, Tiểu Lục Ly trong tiếng kêu kinh ngạc của Tiểu Xảo từ từ ngẩng đầu lớn dần, Tiểu Xảo nằm sấp dưới người Lục Ly, ngay lúc đó chỉ có thể kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tiểu Lục Ly.
Chu Hi “hứ” một tiếng, bàn tay nhỏ lạnh lẽo của cô tóm lấy Tiểu Lục Ly, không nắm hết được, chỉ có thể cố gắng siết chặt: “Tiểu Xảo, em thử nắm cái này trước đi.”
“Vâng… vâng.”
Lục Ly thở ra một hơi, cảm thấy một bàn tay ngọc khác cũng nắm lấy Tiểu Lục Ly.
“Chị Hi, nóng quá, nóng hổi, còn đang động đậy nữa.”
Nghe Tiểu Xảo nói vậy, Lục Ly càng ưỡn Tiểu Lục Ly lên, để nó kiêu hãnh vung vẩy.
Bỗng dưng, bàn tay kia siết mạnh một cái: “Ngoan ngoãn đi, đừng động đậy lung tung.”
Lục Ly lẩm bẩm mấy câu: “Lát nữa anh làm cho em khóc thét…” Say rồi, đầu óc không còn tỉnh táo, nói năng cũng không qua suy nghĩ.
Cậu nghe Chúc Xảo lại hỏi: “Chị Hi, sau đó thì sao ạ?”
“Sau đó em có thể nắm chặt vuốt lên vuốt xuống, không sao đâu, cứ dùng sức thêm một chút, thứ này không yếu ớt đến thế đâu, em càng dùng sức nó ngược lại càng sướng. Sau đó… này, đồ chó, tắm chưa?”
Lục Ly nào còn nhớ đã tắm hay chưa, cậu nói năng lộn xộn: “Tất nhiên là tắm rồi, người nào mà không tắm, không tắm thì hôi chết.”
Chu Hi liền tiếp tục truyền lại kinh nghiệm cho Chúc Xảo: “Sau đó em có thể thử liếm… làm như chị này, em liếm bên kia.”
Lục Ly hít một hơi lạnh, cậu cảm thấy hai đầu lưỡi nóng hổi ẩm ướt đang liếm láp hai bên Tiểu Lục Ly, cơ mông bất giác siết chặt, Tiểu Lục Ly tức giận bừng bừng.