Dạo gần đây, cuộc sống của An Bách Lệ có chút nhàm chán. Khi Lục Ly không có nhà, cô thường trò chuyện cùng Sở Tĩnh Di, nhưng hôm nay Tĩnh Di phải về Thủ đô để chuẩn bị nhập học, cô mất đi người bầu bạn, lại không muốn làm phiền Hổ Phách, bèn ngồi xổm trong sân nhỏ của biệt thự, buồn chán ngắm nhìn mây trắng trôi trên trời. Bây giờ dẫu sao cũng tốt hơn trước kia, trước kia không có Tĩnh Di, quan hệ với Hổ Phách cũng căng thẳng, những lúc đó Lục Ly đi làm hoặc đi công tác, cô chỉ một mình ở nhà, không ngừng đổi kênh ti vi, hoặc ra tủ lạnh lấy hoa quả ép nước, cô hy vọng Lục Ly về nhà có thể uống ngay được ly nước ép mát lạnh ngon miệng. Nhưng nước ép để một lát đã hết lạnh, cô bèn tự mình uống hết, uống không hết thì đổ đi, rồi lại ép mẻ mới, tiếp tục đợi Lục Ly.
Sau này Lục Ly nói cô lãng phí, cô không làm vậy nữa, đổi thành quét nhà lau nhà, dọn dẹp căn phòng hết lần này đến lần khác. Đôi khi nhớ anh quá, cô bèn gõ một đoạn tin nhắn dài trong khung chat WeChat, toàn là lời tự đáy lòng, chỉ là không gửi đi, gõ xong lại xóa đi, dường như làm vậy có thể vơi đi nỗi khổ tương tư. Thỉnh thoảng Lục Ly sẽ gọi điện về, hỏi thăm tình hình ở nhà của cô, lúc đi công tác còn gửi cho cô vài món quà nhỏ, những điều đó đều có thể khiến An Bách Lệ vui vẻ cả một ngày dài.
Lần này dường như cũng không có gì khác, Lục Ly ở tận Thủ đô xa xôi, cô chỉ kịp vội vã gặp anh một lần. Bên cạnh Lục Ly có thêm nhiều cô gái, thời gian dành cho cô tự nhiên cũng ít đi, nếu là trước đây cô sẽ có chút sợ hãi, bất an, lo lắng Lục Ly có thể sẽ rời đi, nhưng bây giờ, dù vẫn nhớ nhung, trong lòng ít nhất cũng biết Lục Ly rồi sẽ trở về.
An Bách Lệ nhớ lại Lục Ly trước đây rất thích nằm trên cỏ, cô cũng bắt chước Lục Ly nằm trên bãi cỏ, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm. Cô bắt đầu đếm chim trên trời, một con, hai con, ba con… Đếm đến đâu rồi nhỉ? Thôi, bắt đầu lại từ đầu vậy, một con, hai con…
Bỗng nhiên, gương mặt Lục Ly che khuất cả bầu trời, cô còn tưởng mình bị ảo giác, mãi đến khi Lục Ly véo chiếc mũi nhỏ của cô: “Chồng em về mà em không chào đón sao?” An Bách Lệ từ trên đất bật dậy, òa lên một tiếng rồi nhào vào lòng anh: “Em nhớ anh lắm!”
“Mới có hai ba ngày không gặp thôi mà.”
“Nhưng lần nào anh cũng ở một hai ngày rồi lại đi, ở một hai ngày rồi lại đi, em đều… ưm…” Sợ Lục Ly nghĩ cô lại ngựa quen đường cũ, An Bách Lệ tủi thân bĩu môi, không nói nữa.
Lục Ly nắm lấy tay cô, trải qua bao nhiêu chuyện, anh đã sớm hiểu được tâm tư của Bách Lệ: “Lần này mọi chuyện đều đã giải quyết xong, sau này anh gần như không cần phải đi đâu nữa.”
An Bách Lệ vui mừng ra mặt, cô dụi đầu vào lòng Lục Ly: “Tối nay anh muốn chơi gì, em đều đồng ý với anh, em đã mua rất rất nhiều quần áo trên mạng, anh chắc chắn sẽ thích.” Lòng Lục Ly ấm áp, cô bé mít ướt này, thật sự xem anh là số một: “Tối nay chúng ta về Xuyên Hải, đến cầu Tân Giang đốt pháo hoa nhé?”
Mắt An Bách Lệ sáng lên: “Chỉ có hai chúng ta thôi ạ?”
“Chỉ có hai chúng ta.”
“Vâng~” Cô không hỏi tại sao lại về Xuyên Hải, chỉ cần biết được ở riêng với anh, Bách Lệ đã vui vẻ đồng ý.
“Đồ ngốc, không hỏi tại sao đột nhiên về Xuyên Hải à? Không sợ anh học theo ai đó trên tin tức, đẩy vợ xuống cầu sao?”
“Hi hi, anh đẩy em cũng cam lòng.”
“Hừ, xem tối nay anh không ‘đẩy’ em thế nào.”
An Bách Lệ vểnh mông lên: “Cho anh đẩy đó.”
Lục Ly đưa cả Chúc Xảo về cùng, anh chào hỏi những cô gái khác trong nhà xong, liền đưa Bách Lệ lên máy bay về Xuyên Hải. Lần này Lục Ly về Xuyên Hải là bí mật, không kinh động bất kỳ ai, anh không muốn đám thế gia đó xếp hàng chào đón, tuy có hơi khoa trương, nhưng bây giờ anh thật sự có tầm ảnh hưởng đến mức đó.
Họ về khu nhà thuê giá rẻ trước, nhìn lại căn nhà cũ. Tầng đó từ sau khi Lục Ly, Trâu Nhã Mộng và An Bách Lệ dọn đi đã hoàn toàn trống không, không chỉ tầng đó, mà phần lớn nhà ở trong khu nhà thuê giá rẻ đều không một bóng người. Thế hệ mới trong khu nhà thuê giá rẻ lần lượt trưởng thành, hoặc là đi nơi khác làm việc, hoặc là lên thành phố làm thuê, gần như không ai quay trở lại nữa. Những người thất nghiệp còn lại, đều chen chúc trong tầng hầm sâu trong khu nhà thuê, họ thậm chí còn không có tư cách xin thuê nhà ở đây.
Hai căn phòng nhỏ bé này, chứa đựng cả ký ức tuổi thơ của anh. An Bách Lệ sờ lên nệm, tay dính đầy bụi, cô có chút buồn bã: “Giá như, giá như chúng ta có thể gặp nhau sớm hơn thì tốt biết mấy. Giá như chúng ta quen nhau từ nhỏ, mọi người đều sẽ vui vẻ hơn rất nhiều…”
“Bây giờ cũng chưa muộn mà…”
“Ly, ôm em được không?”
Hai người không lời ôm lấy nhau, lặng lẽ cảm nhận tình cảm hoài niệm phức tạp này.
“Ly.”
“Ừm?”
“Hay là anh vào trong em ngay bây giờ đi… anh ở trong em, em mới thấy yên tâm.” Bách Lệ vẫn là người phá vỡ bầu không khí giỏi nhất.
Lục Ly gõ lên đầu cô: “Ở đây toàn là bụi, con gái các em phải chú ý vệ sinh!”
“Đừng gõ nữa mà, càng gõ càng ngốc đó.”
“Đến nhà cũ của em xem thử không?” Lục Ly đột nhiên hỏi.
An Bách Lệ sững người, một lúc lâu sau mới hoàn hồn: “Không phải đã bị niêm phong rồi sao?”
“Nhà bị tịch biên để bán đấu giá, anh mua lại rồi.”
“Mua căn nhà đó làm gì chứ…” An Bách Lệ lí nhí, “Anh muốn xem, thì em đi cùng anh thôi.”
An Bách Lệ rõ ràng đã co rúm lại, bóng ma tuổi thơ vẫn luôn ám ảnh cô, Lục Ly biết mình phải dùng cả đời để chữa lành cho cô. Bắt taxi đến nhà cũ của Bách Lệ, bên trong đã được nhân viên dọn dẹp Lục Ly thuê dọn dẹp sạch sẽ, nhưng đồ đạc vẫn không hề thay đổi, Lục Ly vẫn còn nhớ lúc trước anh đã đấm An Cố Lai một cú ngay cạnh sofa, đánh cho hắn đầu rơi máu chảy, máu loang đầy đất.
Bách Lệ rụt rè ôm lấy cánh tay Lục Ly: “Cảm giác căn nhà này thật ngột ngạt…”
“Nếu không thoải mái thì chúng ta đi thôi.” Lục Ly chỉ muốn xem thử ngôi nhà nhỏ mà Bách Lệ đã lớn lên trông như thế nào.
“Không cần đâu. Ly, để em giới thiệu cho anh nhé.” Cô gái này đã kiên cường hơn nhiều, cô bắt đầu cố gắng vượt qua bóng ma quá khứ, “Đây là tầng một, bên trái là phòng khách, trong phòng khách chỉ có sofa và ti vi, An Cố Lai thường nằm ở đây uống say bí tỉ, không bao giờ lên lầu, ăn cơm cũng phải để em mang đến cửa… Bên phải là nhà vệ sinh, nhưng vòi nước trong nhà vệ sinh đã hỏng từ lâu, nên An Cố Lai chưa bao giờ dùng. Trước đây người trong khu nói ông ta say rượu là chạy thẳng ra bãi cỏ ngoài khu để đi vệ sinh, hình như còn có người kiện ông ta, sau đó cũng không giải quyết được gì.”
Lục Ly lắc đầu: “Đừng nói về ông ta nữa, chúng ta lên lầu đi, anh muốn hiểu thêm về Bách Lệ nhà anh.”
Bốn chữ “Bách Lệ nhà anh” khiến tâm trạng An Bách Lệ tốt hơn nhiều, cô mỉm cười đưa Lục Ly lên lầu: “Em đã nhờ một chú thợ khóa tốt bụng lắp thêm mấy ổ khóa cho phòng em, trước đây tan học về nhà là em chạy thật nhanh trốn vào phòng, dùng chăn quấn chặt lấy mình, như vậy sẽ không nghe thấy tiếng An Cố Lai nổi điên ở tầng một nữa.”
Lục Ly bước vào phòng Bách Lệ, vẫn trống trải như ngày nào, một chiếc bàn gỗ, một chiếc giường nhỏ, một bệ cửa sổ. Nghĩ đến cô bé mít ướt của mình run rẩy trốn trong chăn, Lục Ly lòng có chút buồn bực, anh thật muốn nhờ người trong tù cho An Cố Lai thêm mấy đòn.
“A, nhật ký vẫn còn đây!” Bách Lệ mở ngăn kéo, lấy ra một cuốn sổ màu nâu đầy bụi, vốn dĩ nó là màu hồng, “Nhật ký em viết từ năm lớp bốn tiểu học… Tốt quá, em còn tưởng bị niêm phong là mất rồi.”
Lục Ly tò mò ghé đầu qua: “Anh xem được không?”
Mặt Bách Lệ hiếm khi đỏ lên, cô thôn nữ không biết xấu hổ, vậy mà cũng có lúc đỏ mặt: “Chỉ được để em lật cho anh xem, không được giành đâu đấy.”
“Anh hứa với em.”