Chu Hi là người đầu tiên chú ý đến chiếc nhẫn trên tay An Bách Lệ, cô nhìn An Bách Lệ từ trên xuống dưới với vẻ hồ nghi, khiến cô thôn nữ sởn cả gai ốc, như một chú cún nhà gặp phải sói hoang. Chu Hi hỏi: “An Bách Lệ, trên tay cậu là gì thế? Nhẫn đính hôn à?”
Ngay lập tức, ánh mắt của các cô gái khác đều đổ dồn vào ngón tay thon dài trắng nõn của An Bách Lệ. Trên nhẫn còn khắc một chữ “An” nho nhỏ, không còn nghi ngờ gì nữa, người tặng nhẫn cho An Bách Lệ, và cũng là người khiến cô bằng lòng đeo nhẫn, chỉ có một mà thôi.
Trong lòng Chu Hi không khỏi nảy sinh ý nghĩ trêu chọc, giễu cợt, cô làm bộ khoa trương “Ồ” lên mấy tiếng: “Ồ, thảo nào tên khốn đó cứ lén lút qua lại với hai ông anh của tôi, hóa ra là để cầu hôn cậu à. Thế hôm nay hắn không có nhà, là đi cầu hôn hai người còn lại rồi sao? Ha ha…” Lời nói trong ngoài đều mang ý châm dầu vào lửa, chỉ sợ Lục Ly sống quá thoải mái.
Chuyện cầu hôn có ý nghĩa vô cùng đặc biệt, nên thứ tự trước sau cũng là một vấn đề đáng để bận tâm.
Trần Gia Ninh là người nóng nảy nhất, nghe vậy liền buồn bực nói: “Dù sao thì anh ấy chắc chắn sẽ tìm em sau cùng, em út bao giờ cũng là em… ghét anh ấy chết đi được.”
Chu Hi nhướng mày, nhìn Ôn Hổ Phách vẫn luôn lạnh lùng: “Ôn Hổ Phách, tôi còn tưởng cậu là người đầu tiên được cầu hôn đấy chứ, ha ha… Dù không phải người đầu tiên, thì cũng nên là người thứ hai. Tên khốn đó đúng là chẳng hiểu phong tình. Mọi người nói xem bây giờ anh ta đi tìm Trâu Nhã Mộng hay cô nhóc nhà họ Sở rồi?”
Ôn Hổ Phách cụp mắt xuống, khí thế có chút không vui: “Tôi không quan tâm đến mấy thứ hư danh đó.”
Chu Hi ha ha cười: “Thật sự không quan tâm hay giả vờ không quan tâm? Ôn Hổ Phách, trái tim chúng ta đều bằng xương bằng thịt cả đấy!” Cô đảo mắt: “Cậu không quan tâm thì thôi, nhưng ít nhất Tiểu Xảo nhà tôi không thể bị xếp sau được. Tiểu Xảo phải là người thứ ba được cầu hôn, những người khác trong nhà đều phải xếp sau Tiểu Xảo.”
“Cậu cũng phải xếp sau Tiểu Xảo à?” An Bách Lệ tròn mắt.
Chu Hi ngẩng cao đầu, hất cằm nhìn mọi người: “Tôi sẽ không đời nào đồng ý lời cầu hôn của anh ta.”
An Bách Lệ lẩm bẩm: “Giả vờ thanh cao.”
“Cậu nói gì?”
“Không có gì.” Cô thôn nữ lè lưỡi, lát nữa nhất định sẽ mách Lục Ly, đến lúc đó cô và Lục Ly một người giữ hai chân công chúa, một người giữ hai tay cô ta, rồi để Tĩnh Di cầm phất trần lông gà cù lét nách cô ta, xem cô ta còn vênh váo được không?
Tiểu Hổ đã chấp nhận số phận, cô đoán mình chắc chắn là em út, cũng chẳng hơi sức đâu mà tranh giành với công chúa, chỉ đành bĩu môi nói: “Em đoán anh ấy nhất định đi tìm chị Mộng rồi. Tuy bình thường anh ấy không nói, nhưng em thấy được, Trâu Nhã Mộng có một vị trí rất đặc biệt trong lòng anh ấy. Sét đánh cũng không thay đổi.”
An Bách Lệ thì lắc đầu: “Em nghĩ là Tĩnh Di, Ly bình thường luôn nói anh ấy nợ Tĩnh Di, hơn nữa Tĩnh Di bề ngoài tuy dịu dàng yếu đuối, trăm nghe một thuận, nhưng thực ra rất có khí phách và kiên định, Ly chắc chắn đã suy nghĩ đến điểm này, nên mới sáng sớm bay đến Thủ đô tìm cô ấy.”
Chúc Xảo ngơ ngác: “Liệu có phải anh trai chỉ đi dạo thôi không?”
Mấy cô gái kể cả Chu Hi đều dùng ánh mắt có phần thương hại nhìn Tiểu Xảo, như thể đang nhìn một chú cừu non tương lai sẽ bị Lục Ly ăn sạch sành sanh.
Trong lúc mấy người đang tranh cãi, Ôn Hổ Phách lặng lẽ đứng dậy rời đi. An Bách Lệ vội gọi cô lại: “Chị Hổ Phách, chị đi đâu vậy?”
“Tôi ra ngoài hóng gió một chút, trong phòng sinh hoạt ồn ào quá.”
Đợi Ôn Hổ Phách rời đi, Chu Hi mới nói giọng mỉa mai: “Ôn Hổ Phách có chút giống tôi, trước mặt người ngoài luôn dựng lên một hình tượng, bị dán nhãn, trên người liền có gánh nặng, quan tâm đến dư luận, sẽ dùng lý trí làm cái cớ để cố tình tỏ ra thờ ơ với ham muốn của mình. Nhưng đáng tiếc, từ sau khi bị kẹt trong tuyết với tên khốn đó, tôi đã nghĩ thông rồi, người một nhà không cần phải quan tâm nhiều như vậy.”
Tiểu Hổ hiếm khi cãi lại công chúa: “Vậy mà chị còn không đồng ý gả cho Lục Ly.”
Chu Hi liếc nhìn Tiểu Hổ, buột miệng: “Em còn nhỏ, không hiểu đâu.” Khiến Tiểu Hổ tức đến la oai oái.
*
Ôn Hổ Phách ngồi trên ghế dài trên sân thượng, làn gió phương bắc thổi qua, lòng cô rối như tơ vò. Cô phải thừa nhận, trong lòng cô có chút oán trách Lục Ly đã không cầu hôn cô thứ hai. Cô có thể hiểu tại sao Lục Ly lại cầu hôn Bách Lệ trước, bởi vì bắt đầu từ Bách Lệ dù là về mặt tình cảm hay ý nghĩa tượng trưng đều hợp tình hợp lý, nhưng còn cô thì sao? Trong lòng Lục Ly, rốt cuộc cô ở vị trí nào?
Nhưng sự kiêu hãnh không cho phép cô cầu xin Lục Ly, và cô cũng chưa từng làm vậy. Cách họ ở bên nhau trước giờ luôn bình đẳng và tự nhiên, cô rất thích cách ở bên nhau như vậy, không ai phải trở thành vật phụ thuộc của đối phương, hai người cùng nâng đỡ nhau trưởng thành. Nếu chỉ vì muốn được yêu thương nhất thời mà phải cầu xin, thì tình yêu giữa họ liệu có còn vẹn nguyên?
Càng nghĩ càng nhiều, càng nghĩ càng sâu. Hổ Phách không muốn để những cảm xúc này ảnh hưởng đến phán đoán của mình, cô định đợi Lục Ly về sẽ nói cho anh biết suy nghĩ thật của mình, cô thân là người trong cuộc không biết phải làm sao, nhưng cô tin Lục Ly nhất định sẽ cho cô một câu trả lời thỏa đáng.
Nhưng quả nhiên… vẫn có chút để tâm đến thứ tự được cầu hôn…
Hổ Phách tự giễu thở dài.
Nhìn lại ba lần gặp gỡ giữa cô và Lục Ly, lần nào, lần nào cũng đi trên cùng một con đường. Lần nào cô cũng bị Lục Ly thu hút, Lục Ly cũng bị cô thu hút, họ như hai thỏi nam châm hút nhau trên thế gian này. Cô biết trên đời này thực ra không có gì có thể uy hiếp được tình cảm giữa cô và Lục Ly, nên ở kiếp thứ nhất mới có thể khoan dung với người thứ ba.
Lần nào Lục Ly cũng lấy hội họa ra làm đề tài để bắt chuyện, lần nào anh cũng nhắc đến tam nguyên sắc, nói về lý thuyết hội họa, thực ra Hổ Phách vẫn luôn biết đó chỉ là cái cớ để Lục Ly tiếp cận cô, không hiểu sao, lần nào cô cũng vui vẻ lắng nghe Lục Ly. Có lẽ Lục Ly là người may mắn, điều anh tưởng là tình đơn phương thực ra lại là tình yêu song phương.
Cô gái tóc vàng chống cằm, ánh mắt nhìn xa xăm lên bầu trời, nhớ lại từng chút kỷ niệm xưa, bất giác mỉm cười.
Thôi, tha cho anh ấy vậy. Hổ Phách nghĩ.
Đến chiều, sau khi các cô gái trở về biệt thự, họ ngồi quây quần trong phòng khách, định gọi điện cho Sở Tĩnh Di hoặc Trâu Nhã Mộng, hỏi xem họ đang ở đâu, tối nay Lục Ly có về không. Trâu Nhã Mộng đã đi chọn mặt bằng cho cửa hàng đồ thể thao tương lai của mình, cô nói Lục Ly không ở bên cạnh cô, còn nói Lục Ly sáng sớm đã cùng cô ra ngoài, chỉ là Lục Ly đi về phía sân bay.
Họ nhìn nhau, trong lòng nghĩ quả nhiên là vậy, quả nhiên là đi tìm Sở Tĩnh Di rồi.
Lại gọi điện cho Sở Tĩnh Di, ai ngờ Ngỗng ngố ngạc nhiên nói: “Lục Ly không có ở Thủ đô đâu, anh ấy không ở nhà sao?”
Vẻ mặt Chu Hi trở nên có chút đặc sắc: “Tên khốn đó không đi tìm Trâu Nhã Mộng, cũng không đi tìm cô nhóc nhà họ Sở, anh ta đi tìm ai? Chẳng lẽ bên ngoài còn có người phụ nữ khác?”
Đúng lúc này, điện thoại của Ôn Hổ Phách đột nhiên rung lên, mọi người ngạc nhiên nhìn cô. Cô gái tóc vàng bất giác nín thở, lấy điện thoại ra, quả nhiên là Lục Ly gọi đến.
“Anh ta gọi đến à?” Chu Hi hỏi.
Trái tim treo lơ lửng cả ngày của Ôn Hổ Phách cuối cùng cũng yên lòng, cô lấy lại vẻ bình tĩnh, khẽ mỉm cười: “Ừm.”
Chu Hi thở ra một hơi: “Chán thật. Đi ngủ đây.”
Ôn Hổ Phách nghe máy, còn chưa kịp chào, đã nghe thấy giọng nói kích động của Lục Ly: “Hổ Phách, đoán xem ai đến này? Em mau đến khách sạn Pericles ở đường Nam Huyền Vũ đi, anh đợi em ở cửa!”
Ôn Hổ Phách sững người, sau đó như nghĩ ra điều gì, trái tim hoàn toàn tan chảy, dùng giọng nói vô cùng mềm mại ngọt ngào đáp lại: “Vâng… em đến ngay.”