Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 206

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 15: Bốn năm chuyện trùng sinh - Chương 12: Từng là của đôi ta (Hạ)

Ánh mắt Trâu Nhã Mộng lóe lên, cô dán chặt vào màn hình, không rời một giây. Chỉ thấy trong màn hình, Tiểu Lục Ly sau khi chỉnh xong máy quay liền quay lưng về phía ống kính rồi chạy đi xa, giữa màn hình xuất hiện hơn hai mươi đứa trẻ đang xô đẩy nhau, người phụ nữ được gọi là cô Tạ lo lắng hét lên: “Các em đừng cãi nhau nữa!”

“Lê Tử, em lấy cái này ở đâu ra vậy?” Trâu Nhã Mộng dĩ nhiên nhớ đây là video được quay lúc nào, đây là đoạn phim tốt nghiệp mà cô Tạ chủ nhiệm đã dùng điện thoại của mình quay cho bọn họ hồi tốt nghiệp tiểu học. Cô Tạ là một giáo viên tốt, nghe nói cô đến khu nhà thuê giá rẻ để dạy học tình nguyện, dạy được hai năm thì chuyển về thành phố, nhưng không lâu sau thì mắc bệnh qua đời.

Lục Ly gãi đầu, so với việc tìm được chiếc đĩa này, tìm được một cái đầu DVD kiểu cũ còn khó hơn: “Lần trước anh với Bách Lệ về Xuyên Hải, tiện đường ghé thăm bố mẹ cô Tạ, lấy được chiếc đĩa này từ tay họ.”

Cậu treo chiếc áo khoác bám đầy bụi lên lưng ghế, rồi nhảy lên giường, ngồi cạnh Trâu Nhã Mộng: “Bố mẹ cô Tạ sống rất tốt, lời đồn năm đó là thật, gia cảnh cô ấy rất tốt, đến khu nhà thuê giá rẻ dạy học hoàn toàn là vì lòng nhiệt thành. Tiếc là, cô Tạ bị bệnh di truyền…”

Trong lúc nói chuyện, trên màn hình lại xuất hiện thêm một bóng người. Khi đó Trâu Nhã Mộng đã tốt nghiệp tiểu học được một năm, đã lên cấp hai, nhưng cô vẫn bị Tiểu Lục Ly lôi đến để quay phim tốt nghiệp. Trâu Nhã Mộng trong màn hình trông cao hơn hẳn, như hạc giữa bầy gà trong đám trẻ con.

“Ba hai một, cà tím!” Bức ảnh tốt nghiệp chụp không đẹp lắm, lộn xộn, có vài bạn nhỏ thậm chí còn không nhìn vào ống kính, nhưng Trâu Nhã Mộng lại có thể cảm nhận được một tia hạnh phúc từ bức ảnh hài hước này. Khi đó bọn họ thực ra vẫn chưa nhận thức sâu sắc được sự khác biệt của thế giới, vẫn còn hy vọng vào tương lai, mọi thứ đều không phải là xa vời không thể với tới, mà người duy nhất có thể thấu hiểu số phận của những đứa trẻ khu nhà thuê giá rẻ là cô Tạ cũng cười vô cùng ấm áp, cô như một người mẹ lớn, chăm sóc cho đám trẻ con ồn ào trong trường tiểu học.

Trâu Nhã Mộng nhớ rất rõ, hai năm cô Tạ dạy học, mỗi dịp lễ tết đều tặng quà cho bọn trẻ, có lúc là thịt muối, có lúc là gói quà vặt lớn, có lúc là những món đồ chơi nhỏ không biết để làm gì.

“Cô ấy thật tốt.” Trâu Nhã Mộng khẽ nói, “Em nhớ lúc đó Châu Hải Minh đã trộm túi của cô ở trường, sau khi biết chuyện cô không hề tức giận, mà tặng luôn chiếc túi cho Châu Hải Minh, nhưng mấy ngày sau đó đều tự mình ôm chồng tài liệu giảng dạy dày cộp đến trường. Cũng vì vậy, sau này Châu Hải Minh không dám trộm cắp nữa, sau này học giờ của cô Tạ đều rất ngoan ngoãn…”

“Tiếc là Châu Hải Minh vẫn phụ lòng mong đợi của cô Tạ.” Lục Ly nói chen vào.

Màn hình đột nhiên tối đen, ngay lúc Trâu Nhã Mộng tưởng video đã kết thúc, trong màn hình đen lại vang lên giọng nói: “Ôi chao, Lâm Lâm em nói vài câu đi.” Là giọng của cô Tạ, trẻ trung, đầy sức sống.

Màn hình sáng trở lại, lần này rõ ràng là có người đang cầm điện thoại quay, đối tượng được quay là một cô bé đang ngại ngùng dùng sách che mặt: “Em ngại lắm!”

Lục Ly nói: “Chị còn nhớ không? Thái Lâm Lâm, cô bé nhát gan nhất trường tiểu học hồi đó, sợ nhất là côn trùng.”

Trâu Nhã Mộng khẽ gật đầu, ánh mắt mơ màng, chìm vào hồi ức.

“Lâm Lâm, sau này em muốn làm nghề gì?”

“Làm gì ạ? Em muốn sau này… làm giáo sư!” Thái Lâm Lâm nói.

Đồng tử Lục Ly khẽ động, rất tiếc, Thái Lâm Lâm, cô bé đã qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi một năm sau đó.

Cô Tạ chuyển ống kính sang người tiếp theo, chính là Châu Hải Minh: “Hải Minh, em cũng nói vài câu đi, tương lai em định làm nghề gì?” Châu Hải Minh trong màn hình vẻ mặt khinh thường, trông rất du côn: “Tôi muốn làm xã hội đen! Đến lúc đó sẽ bắt thằng Lục Ly làm tay sai cho tôi!” “Không được đâu, xã hội đen không tốt, đổi nghề khác đi?” Châu Hải Minh làu bàu nói: “Vậy sau này tôi muốn làm đặc công.”

Lục Ly lòng ngổn ngang trăm mối, Châu Hải Minh cuối cùng không làm đặc công được, mà chìm đắm trong khu nhà thuê giá rẻ.

Màn hình chuyển cảnh, quay đến Tiểu Trâu Nhã Mộng: “Tiểu Mộng, em lên cấp hai cao lên nhiều quá! Sắp cao bằng cô rồi đấy! Em cũng nói vài câu đi!”

Tiểu Trâu Nhã Mộng lắc đầu như trống bỏi: “Em đâu phải học sinh tốt nghiệp, em không nói đâu.”

“Nói đi mà, nói đi mà~”

“Không nói…” Tiểu Trâu Nhã Mộng quay đầu đi, dường như đang nhìn người nào đó ngoài màn hình, cô Tạ như cảm nhận được điều gì liền lia máy quay qua, phát hiện ánh mắt của Tiểu Trâu Nhã Mộng đang dán chặt vào Tiểu Lục Ly đang đứng ngây ngốc một bên.

Cô Tạ kéo dài giọng “ồ” lên một tiếng: “Tiểu Mộng em thích Lục Ly! Đúng không!”

Tiểu Trâu Nhã Mộng tức đến mức la oai oái: “Không có! Cô Tạ cô đừng nói bậy!”

Lục Ly xem mà bật cười thành tiếng, quay lại nhìn chị Nhã Mộng, chỉ thấy trên mặt cô cũng nở nụ cười, trong mắt còn long lanh nước. Cô lau đi giọt lệ, người dựa sát vào Lục Ly hơn: “Lúc đó nếu chị thẳng thắn hơn một chút, có phải đã không có chuyện của mấy cô gái khác rồi không.” “Chưa chắc đâu.” “Đồ xấu xa…” “Chị yêu sớm mới không có tư cách nói em xấu xa.” Trâu Nhã Mộng vươn tay véo vào eo Lục Ly, bị Lục Ly né được, hai người vật lộn trên giường thành một mớ.

Cùng lúc đó, cuộc phỏng vấn trên màn hình vẫn tiếp tục, cuối cùng cũng đến lượt Lục Ly.

Cô Tạ: “Lục Ly, sau này em muốn làm gì?”

Tiểu Lục Ly không chút do dự: “Em muốn kiếm tiền. Chỉ cần là nghề kiếm được tiền là được!”

“Vậy Lục Ly sau này có thể đi làm ngôi sao đó, cô thấy em nhất định sẽ có rất nhiều fan.”

“Làm ngôi sao kiếm được nhiều tiền lắm ạ?”

“Đúng vậy đó. Hơn nữa ngôi sao chỉ có người đẹp trai mới làm được, cô thấy em rất có tiềm năng!”

“Vậy sau này em muốn làm ngôi sao!” Tiểu Lục Ly vô cùng đắc ý.

Trâu Nhã Mộng lúc này đang bị Lục Ly đè trên giường, nghe thấy tiếng trong ti vi, cười khúc khích: “Em còn nói những lời như vậy à?” Lục Ly có chút ngượng ngùng: “Chính anh còn không nhớ nữa.”

“Vậy sau này sao em không đi làm ngôi sao?”

“Anh phát hiện làm game kiếm được nhiều tiền hơn…”

“Bây giờ hối hận chưa?”

“Một chút.”

Trâu Nhã Mộng cười, dùng đôi chân săn chắc kẹp lấy eo cậu: “Không được làm ngôi sao, lộ mặt ra ngoài, chị sẽ buồn chết mất.” Lục Ly bị cách nói của cô chọc cười, cười đáp lại: “Vâng, làm ngôi sao không có nam đức, không ra thể thống, anh đây là con nhà lành.” Trâu Nhã Mộng cười đến đau cả bụng: “Em có ghê không chứ~”

Cười cười, bỗng nhiên không cười nổi nữa, ánh mắt người con trai đang nhìn cô bình tĩnh lại dịu dàng, hơi thở của cậu phả lên cổ Trâu Nhã Mộng, luồng khí theo cổ trượt xuống ngực, lành lạnh, như thể bị lột sạch quần áo.

Đĩa phim phát đến cuối, màn hình lại tối đen, Tiểu Lục Ly tò mò hỏi: “Cô Tạ, cái cô quay này bọn em có xem được không ạ?”

Cô Tạ dịu dàng đáp: “Tất nhiên là được, đợi Tết năm nay, cô sẽ dựng lại, gửi cho các em nhé.”

“Vâng~”

Rất tiếc, cho đến cuối cùng, hai mươi hai đứa trẻ cũng không nhận được bưu phẩm từ cô giáo này.

“Lê Tử, sao không gọi chị nữa?” Trâu Nhã Mộng và Lục Ly nhìn nhau, không khí dần nóng lên, “Cứ gọi Nhã Mộng, Nhã Mộng, nghe xa cách quá.”