Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 206

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 15: Bốn năm chuyện trùng sinh - Chương 17: Ba bát không qua đèo (Thượng)

Giữa tháng Năm, nắng đẹp. Lục Ly tạm biệt cô Ngỗng ngố ở Thủ đô, trở về biệt thự tại Mộc Lan. Học kỳ sau, Ngỗng ngố sẽ đến Đại học Mộc Lan với tư cách là sinh viên trao đổi, chẳng bao lâu nữa cả nhà lại có thể đoàn tụ.

Lục Ly nằm trên sofa, buồn chán lướt điện thoại, “Tịch Thập Lục OL” dạo trước không hiểu sao bỗng nổi như cồn, kéo theo cả “Tịch Thập Lục” đã ra mắt được một thời gian cũng hot trở lại. Cư dân mạng tọc mạch lần ra bản quyền của Tịch Thập Lục nằm trong tay Nhóm sản xuất Trường Lạc, mà Nhóm sản xuất Trường Lạc lại là tiền thân của Tập đoàn Trường Lạc, người nắm quyền kiểm soát thực tế là Lục Ly. Dưới sự cộng hưởng của nhiều yếu tố, một bộ phận cư dân mạng trung niên lại giương cao khẩu hiệu “phản đối Tập đoàn Trường Lạc, sản xuất game độc hại cho thanh thiếu niên”, khiến Lục Ly không khỏi cảm thấy thế giới này thật kỳ ảo.

Các cô gái hôm nay vừa hay không có tiết học, liền tụ tập lại chơi một tựa game tên là “Anh Hùng Nữ Vinh Diệu”. Chu Hi không biết chơi, nhưng lại ngồi bên cạnh Tiểu Xảo chỉ trỏ, la lối om sòm, chẳng có chút dáng vẻ công chúa nào. Lục Ly nghĩ, có nên chuẩn bị một cặp nút tai không nhỉ? Hay là chọn một chiếc tai nghe kiểm âm có khả năng chống ồn tốt? Đang nghĩ vậy, cậu vừa trở mình trên sofa thì nghe thấy Tiểu Hổ la lớn: “Thôn nữ, hắn hết chiêu cuối rồi, hết chiêu cuối rồi! Lên đi! Lên đi!” “Xông lên! A! Đồ lùn chết tiệt! Cậu không phải bảo hắn hết chiêu cuối rồi sao!” “Tớ nhìn nhầm, hì hì.”

An Bách Lệ bị cô nàng chọc cho tức đến bốc khói, đảo mắt một vòng, bỗng điệu bộ xoa xoa tay: “Ôi chao, cậu xem tay tớ này, chơi game cả buổi, mỏi chết đi được.” Nói rồi không ngừng khoe chiếc nhẫn cưới lấp lánh trên ngón tay. Tiểu Hổ quả nhiên hậm hực hừ một tiếng: “Mỏi chết cậu đi!”

An Bách Lệ vẫn chưa thỏa mãn, lại chạy đến chỗ Hổ Phách. Hổ Phách không lay chuyển được bọn họ, hôm nay đành đặc biệt ngồi chơi game cùng, nhưng Lục Ly để ý thấy Hổ Phách không hề la lối om sòm như họ. An Bách Lệ nắm lấy bàn tay đeo nhẫn của Hổ Phách: “Oa, chị Hổ Phách, tay chị có mỏi không ạ? Để em xoa bóp giúp chị… Ôi chao ôi chao, chị Nhã Mộng, tay chị chắc cũng mỏi rồi, để em xoa bóp giúp chị nhé~”

Trần Gia Ninh nhìn những chiếc nhẫn trên tay họ, có chút tủi thân, lại có chút tức giận nhìn về phía Lục Ly, miệng không nói gì, nhưng ánh mắt bướng bỉnh đó rõ ràng đang nói: “Khi nào anh mới tặng nhẫn cho em?”

Lục Ly bất đắc dĩ cười khổ, không phải cậu cố tình lạnh nhạt với Tiểu Hổ, mà là tình hình trong nhà họ hiện vẫn đang giấu hai ông bà nhà họ Trần. Lời cầu hôn không nhận được sự chúc phúc và công nhận của bậc cha mẹ cuối cùng vẫn là thiếu sót, thậm chí còn có thể bùng phát những mâu thuẫn không lường trước được trong tương lai.

Trần Gia Ninh thấy Lục Ly không đáp lời, liền tức giận ném điện thoại đi: “Không chơi nữa, cứ cướp mạng của tớ, phiền chết đi được.” Nói xong liền nhấc đôi chân ngắn chạy lên lầu: “Tớ ra ban công hóng gió, không ai được phép đến!” Mọi người ngầm hiểu ý nhìn về phía Lục Ly, các cô gái ở với nhau cũng không phải là thời gian ngắn, ít nhiều đều biết tính cách của Trần Gia Ninh, miệng cô nói “không ai được phép đến”, lời nói thật sự là “Chỉ có Lục Ly mới được đến”.

Lục Ly cảm thấy các cô gái ồn ào chơi game, một gã đàn ông như cậu lười biếng chiếm cả chiếc sofa cũng thật nhàm chán, liền định đi dỗ dành Gia Ninh, vừa định đứng dậy thì nghe thấy Chu Hi nói: “Đồ chó, tôi nhắc anh, kể từ sau khi hợp tác với nhà họ Sở, những đề nghị trước đây của tôi đang dần bị hủy bỏ từng điều một, bao gồm cả việc sửa đổi luật thừa kế và luật hôn nhân, anh phải nhanh tay lên, đừng để đến lúc đó lại bỏ sót Tiểu Xảo nhà tôi…”

Chu Hi không nhắc thì Lục Ly thật sự đã quên mất. Vốn dĩ việc sửa đổi luật thừa kế và luật hôn nhân là ý muốn của Diêm Như Quân, sau khi Diêm Như Quân bị lật đổ, Chu Hi không cần thiết phải tiếp tục đối đầu với các thế gia khác, lấy đó làm con bài mặc cả để đổi lấy một vài lợi ích thực tế mới là thượng sách. Chẳng trách việc thí điểm luật hôn nhân mới cứ mãi dừng lại ở Tiền Đường, e là luật thí điểm mới này không trụ nổi qua năm nay, phải đẩy nhanh chuyện kết hôn thôi.

Lục Ly đi ngang qua Hổ Phách, tò mò cúi người xuống, muốn xem Hổ Phách chơi game thế nào. Chỉ thấy nhân vật mà Hổ Phách điều khiển đang đứng yên tại chỗ, Hổ Phách thì đang mở cửa hàng trong game, chậm rãi chọn trang bị.

“Hổ Phách, sao em không di chuyển?”

“Em đang xem món nào đẹp…”

“Sao em mua hai đôi giày?”

“Là hai chiếc giày, vừa hay mỗi chân một chiếc, chỉ tiếc là không thể mua trang bị trùng lặp.” Hổ Phách lúc ngốc nghếch một cách nghiêm túc cũng thật đáng yêu. Lục Ly ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy tỷ số là 3-20, chẳng trách các cô gái chơi mà la lối om sòm, bị người ta đè ra đánh, lại thêm một con hổ nào đó đột nhiên treo máy, chơi mà thuận lợi mới là lạ.

Lục Ly lắc đầu, đi lên tầng hai, quả nhiên thấy Tiểu Hổ trên chiếc võng ngoài ban công. Kể cũng vui, lúc đầu lắp võng Lục Ly đã lắp theo chiều cao của mình, nên mỗi lần Tiểu Hổ lên võng đều phải kê một chiếc ghế đẩu nhỏ để nhón chân, dù vậy, mỗi lần trèo lên võng cũng phải tốn không ít công sức.

“Anh làm gì đấy? Không phải đã nói không được đến sao?” Trần Gia Ninh quay đầu liếc cậu một cái. Ánh nắng bị mái hiên cắt ngang, tạo thành một vệt sáng tối rõ rệt trên gương mặt cô, khiến Trần Gia Ninh trông càng thêm rạng rỡ.

Lục Ly cách lớp võng vỗ nhẹ lên mông cô, đổi lại là tiếng lẩm bẩm của Tiểu Hổ: “Tên dê xồm.”

“Gia Ninh, hôm qua lúc ăn cơm em ra ngoài nghe điện thoại, hình như nói chuyện rất lâu, có chuyện gì sao?” Lục Ly hỏi.

Ánh mắt Tiểu Hổ tối đi, môi dưới khẽ mím lại: “Là bố em.”

“Bố vợ nói gì vậy?”

“Ông ấy lải nhải rất nhiều, nào là ‘nhà chúng ta không cần giàu sang phú quý, chỉ cần bình an khỏe mạnh, cơm ăn áo mặc không lo là được rồi’ lại nói ‘không cần vì tiền hay quyền mà ép buộc mình làm gì, nhà ta chỉ có một mình con, con sống hạnh phúc là mong ước lớn nhất của bố mẹ’…”

Lục Ly bật cười: “Nghe có vẻ ông ấy hiểu lầm gì đó rồi?”

“Bố em chắc chắn đã dò hỏi được thân phận của anh. Ông ấy làm bác sĩ nhiều năm, quen biết không ít người, em vào được Đại học Mộc Lan cũng là nhờ ông ấy nhờ vả một bệnh nhân cũ, nếu không với điều kiện nhà em, thực ra không vào được Đại học Mộc Lan đâu.” Tiểu Hổ nhắc đến tâm sự, liền nói nhiều hơn hẳn, “Ông ấy chắc chắn nghĩ em bị anh bao nuôi. Nhưng hình như ông ấy cũng không chắc chúng ta có thật lòng yêu nhau không, nên mới vòng vo tam quốc để nhắc nhở em.”

“Với lại em cũng không biết ông ấy có nói thân phận của anh cho mẹ em không… Anh không biết đâu, mẹ em đúng là một siêu bà tám.”

Nào có ai gọi mẹ mình là bà tám chứ, Lục Ly cười nựng mũi cô.

“Nếu mẹ em mà biết, chắc chắn sẽ bay qua đây bắt em về, còn có thể trước mặt anh mà nhổ nước bọt, nói mấy câu như ‘nhà chúng tôi không thèm tiền bẩn của anh’!”

Hai ông bà nhà họ Trần đều là những người trí thức có phong cốt, là mẫu hình điển hình của trí thức thành thị thế hệ trước. Thật lòng mà nói, Lục Ly khá kính nể họ, giới hạn của bản thân Lục Ly đã sớm bị kéo xuống rất thấp. Hơn nữa, đơn thuốc mà bác sĩ Trần lần trước cho cũng rất hiệu quả, từ khi Lục Ly bắt đầu dùng thuốc bắc để bồi bổ cơ thể, cậu cảm nhận rõ rệt năng lực chiến đấu ở phương diện đó của mình ngày càng ổn định, rất ít khi xảy ra tình trạng kiệt sức như lần Tết năm đó.

“Lục Ly…” Tiểu Hổ vừa nghĩ đến thái độ của bố mẹ, tâm trạng liền sa sút đi nhiều, “Anh có phải sẽ không cưới em không?”

Lục Ly vội lắc đầu: “Sao lại thế được?”

“Cho dù anh muốn cưới em, chắc chắn cũng phải đợi đến khi thuyết phục được bố mẹ em, lúc đó em đoán mình đã là em út trong nhà rồi…” Càng nói càng buồn bã, “Dù sao trong mắt anh, em cũng chỉ là em út, ngay cả Chúc Xảo cũng có thể xếp trước em…”