Mùa hè.
Mùa hè có rất nhiều khuyết điểm, nóng nực oi ả, nếu ở miền nam, không khí còn phảng phất hơi nước, khóa chặt cái nóng trên da người, chỉ cần nghỉ ngơi một lát là mồ hôi đã đầm đìa; còn nếu ở miền bắc, vầng thái dương rực rỡ đủ để che lấp nửa bầu trời, ánh nắng như sắt nung cứ thế đâm thẳng vào xương tủy, đến cả máu trong tủy cũng phải sôi lên.
Mộc Lan nằm ở nơi giao thoa nam bắc, vừa có cái nóng ẩm của phương nam, lại vừa có cái nắng gắt của phương bắc. Mộc Lan thực chất không phải là nơi lý tưởng để sống.
Nhưng đối với Lục Ly, mùa hè vẫn có một ưu điểm duy nhất. Phóng tầm mắt ra xa, khắp phố toàn là những cặp đùi trắng nõn, những cánh tay trắng ngần, các cô gái trẻ căng tràn sức sống không hề keo kiệt mà phô bày cơ thể thanh xuân của mình, trải đầy sự náo nhiệt và đam mê lên những con đường rợp bóng cây trong thành phố. Sau khi đã quen nhìn các cô gái trong nhà, khẩu vị của Lục Ly cũng trở nên kén chọn hơn, chỉ lướt mắt qua loa, cậu đã cảm thấy hoặc là eo quá nhiều mỡ thừa, hoặc là dáng chân không đẹp, hoặc là da không đủ săn chắc.
Đây là Thủ đô. Giao thông giữa Mộc Lan và Thủ đô khá thuận tiện, một ngày là đủ để đi đi về về, sáng cậu ăn sáng ở nhà tại Mộc Lan, chiều đã đến Thủ đô. Cậu đến đây không phải vì Tĩnh Di, cô Ngỗng ngố đã dọn đến biệt thự ở Mộc Lan từ hôm kia rồi, lúc này Thủ đô không có cô gái nào nhà Lục Ly cả.
Cậu đến đây là để thay Tiểu Xảo dọn dẹp nhà thờ tổ.
Lục Ly đến số 77 đường Ngô Đồng, tháo kính râm, dụi dụi mắt, rồi lại đeo kính râm vào. Chẳng lẽ gần đây mình đã quá buông thả dục vọng rồi sao? Sao lại xuất hiện ảo giác thế này… Nơi vốn là nhà thờ tổ, lúc này đã trống không, cửa lớn mở toang, ngoài cây hòe già bên trong, tất cả mọi thứ — đồ đạc, bài vị, thậm chí cả chiếc xô múc nước — đều biến mất không một dấu vết.
Lục Ly kiểm tra đi kiểm tra lại mấy lần, xác nhận địa chỉ không sai.
Suy nghĩ một lát, Lục Ly gọi điện hỏi Chu Hi. Chu Hi thẳng thắn trả lời: “À, tôi biết, là tôi cho người chuyển nhà thờ tổ đến Xuyên Hải rồi. Đây không phải ý của tôi, mà là ý kiến của hai ông anh tôi trong cuộc họp hoàng gia lần trước, anh đã ban cho họ ân huệ gì thế? Họ cứ nói tốt cho anh trong cuộc họp mãi, việc chuyển nhà thờ tổ này, tôi thấy là để tiện cho anh và Chúc Xảo đấy.”
Ân tình cứ qua lại qua lại rồi sẽ ngày càng lớn, Lục Ly vì để cầu hôn, đã cho hai vị hoàng tử hai chức quản lý hữu danh vô thực trong Tập đoàn Trường Lạc, hai vị đáp lễ, đứng ra bênh vực Lục Ly trong cuộc họp hoàng gia.
“Nhà thờ tổ nói chuyển là chuyển được sao? Không phải có cả quan tài của các vu nữ tổ tiên à?”
“Dòng máu hoàng tộc vu nữ, sao có thể chôn cất bên ngoài lăng tẩm hoàng gia được… trong nhà thờ tổ chỉ có mấy tấm bài vị bằng gỗ thôi.”
Lục Ly toát mồ hôi, mỗi lần đến nhà thờ tổ cậu đều vô cùng kính cẩn, cứ ngỡ bên trong thờ cúng tro cốt hoặc di vật của các vu nữ nhà họ Chúc. Hóa ra nhà thờ tổ chỉ là nơi ở cho vu nữ đương thời, kiêm luôn chức năng thờ cúng mà thôi.
“Anh đến Thủ đô rồi à? Giúp Tiểu Xảo dọn dẹp nhà thờ tổ?” Chu Hi đột nhiên nhận ra, “Thảo nào trưa nay không thấy anh, phải rồi, tôi quên nói với Tiểu Xảo chuyện này. Không sao, anh đi thêm một chuyến, coi như vận động, đúng rồi, tối lúc anh về, ghé qua Thanh Nguyên Phường trên con phố đối diện nhà họ Diêm mua giúp tôi ít đồ ăn vặt, tôi và Tiểu Xảo hồi nhỏ đều thích ăn vặt nhà đó.”
Cô nàng xấu xa này bây giờ sai người thật chẳng chút khách sáo. Lục Ly lắc đầu. Cậu tìm đến Thanh Nguyên Phường theo định vị Chu Hi gửi — hoàn toàn không phải cửa hàng đồ ăn vặt, mà là một câu lạc bộ của các nữ quý tộc. Nơi này chiếm một khoảng đất rộng, trang hoàng lộng lẫy, lối vào treo đầy những tấm rèm vải in thơ, đi vào vài bước là có thể thấy khói hương lượn lờ, non nước hữu tình, nhìn kỹ thì thấy ra vào đều là các nữ quý tộc trẻ tuổi.
Lục Ly ngại ngùng đứng ở lối vào, không biết có nên vào hay không. Cô nhân viên tiếp tân ở cửa thấy cậu, không kiêu ngạo cũng chẳng siểm nịnh mà hỏi: “Thưa ngài? Ngài tìm người sao? Là tìm vợ hay chị em gái ạ?”
“Không, tôi đến mua đồ.” Lục Ly nghe thấy tiếng oanh yến ríu rít bên trong, đều là tiếng cười đùa của các cô gái, không biết câu lạc bộ này là để làm gì?
“Mua đồ ạ?” Cô nhân viên tiếp tân ngẩn ra.
Lục Ly sợ cô hiểu lầm, bèn nhắc nhở: “Là Thập tứ công chúa bảo tôi đến mua đồ.”
“A! Tôi đi mời quản lý đến, xin ngài đợi một lát.” Cô nhân viên tiếp tân vội vàng chạy đi, chẳng mấy chốc đã có một người phụ nữ quyến rũ đầy khí chất vội vã bước tới.
Vừa nhìn thấy Lục Ly, vị quản lý này liền tươi cười rạng rỡ: “Anh Lục! Anh Lục! Cuối cùng anh cũng đến rồi! Trăm nghe không bằng một thấy! Tôi cứ nghĩ khi nào Thập tứ điện hạ mới đưa anh đến đây! Sao anh lại đến một mình thế này?”
Lục Ly chưa từng gặp cô ta, nhưng đối phương lại tỏ ra như thể là bạn cũ nhiều năm của cậu: “Ồ, tôi chỉ giúp cô ấy mang ít đồ về thôi, cô ấy nói đồ ăn vặt nhà các vị rất ngon.”
Quản lý cười càng tươi hơn: “Đó là dĩ nhiên rồi ạ, điện hạ hồi nhỏ đã thích ăn điểm tâm tự làm của bếp sau chúng tôi, còn đưa cả công chúa Xảo đến nữa… Anh Lục, anh cứ gọi tôi là Tiểu Lý là được rồi!” Rõ ràng là một người phụ nữ ba bốn mươi tuổi, lại bảo Lục Ly gọi mình là Tiểu Lý, Lục Ly chỉ đành cười ngượng ngùng, chuyển chủ đề: “Chị Lý, câu lạc bộ này là để làm gì vậy ạ?”
Quản lý Lý dẫn Lục Ly vào trong, trên đường Lục Ly còn thấy mấy tiểu bạch kiểm mặt mày rầu rĩ ngồi trên ghế dài, có người tò mò nhìn Lục Ly, có người vừa thấy Lục Ly đã khẽ reo lên: “Bang chủ! Bang chủ!”
Bang chủ gì chứ? Lục Ly sa sầm mặt, người khác nghe thấy còn tưởng là bang chủ Cái Bang, bèn vội vàng bước nhanh đi.
“Anh Lục, anh đừng hiểu lầm, chỗ chúng tôi không phải là câu lạc bộ của đàn ông đâu.” Quản lý Lý hơi nghiêm mặt lại, “Thanh Nguyên Phường là một salon văn hóa chuyên phục vụ các cô gái chưa xuất giá của các thế gia ở Thủ đô.” Chưa xuất giá chỉ là cách nói tượng trưng, chỉ những người phụ nữ trong các thế gia ở Thủ đô chưa chính thức kết hôn.
“Chắc anh cũng biết, gia phong môn quy của các thế gia ở Thủ đô vô cùng nghiêm khắc, đặc biệt là đối với phụ nữ. Các thiếu nữ ngoài mạng internet ra thì rất ít khi được tiếp xúc với văn hóa đại chúng, nên phần lớn đều có sở thích yêu văn học, mỹ thuật, âm nhạc. Thanh Nguyên Phường chính là một nơi để các thiếu nữ văn nghệ này tụ tập thảo luận.” Quản lý Lý nói, “Anh cũng đừng nhìn các vị khách quá lâu, các cô gái ở đây đều rất mỏng manh, bình thường cũng ít tiếp xúc với đàn ông, lát nữa họ mà về nhà mách tội, tôi sợ Thập tứ điện hạ sẽ không vui.”
Lục Ly thắc mắc, chẳng lẽ cậu trông giống kẻ háo sắc lắm sao?
Không thể nào, cậu tự thấy mình mày rậm mắt to, mặt mày chính khí, trông như một vị thiếu hiệp khí phách hiên ngang, không gần nữ sắc trong mấy bộ tiểu thuyết tiên hiệp vậy.
Lục Ly tò mò hỏi: “Chu Hi trước đây có hay đến không? Cô ấy có dắt theo Chúc Xảo không?”
Quản lý Lý vừa ngẫm nghĩ cách xưng hô của Lục Ly với hai vị công chúa, vừa trả lời: “Có ạ. Hai vị công chúa đều lén lút chạy đến, lúc đó tôi cũng còn trẻ, nói thật là tôi lúc đó có ý nịnh bợ, nên cũng thuận theo ý hai vị công chúa, để họ vui chơi trong phòng riêng. Nhưng sau đó, không biết thế nào, lại thật sự quen với sự có mặt của hai vị công chúa, tháng nào không thấy họ còn thấy nhớ… Ha ha… Anh Lục, anh đừng trách…”
Thấy Lục Ly đang suy tư, quản lý Lý lại hỏi: “Anh Lục, anh có muốn xem ảnh hồi nhỏ của hai vị công chúa không?”
Lục Ly mừng rỡ hỏi: “Có thứ đó sao ạ?”
“Có ạ, hồi nhỏ mỗi lần hai vị công chúa đến, chúng tôi đều chụp ảnh cho họ, vốn là để sau này làm kỷ niệm… chứng kiến sự trưởng thành của công chúa đối với Thanh Nguyên Phường cũng xem như là một tấm biển vàng danh giá rồi. Mời anh đi theo tôi.”
Lục Ly bất giác ưỡn ngực, cậu cũng khá tò mò, Chu Hi bây giờ hung dữ và Chúc Xảo mềm mại, hồi nhỏ trông như thế nào nhỉ?