Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 205

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 15: Bốn năm chuyện trùng sinh - Chương 15: Lục Ly nói (Trung)

“Lạc Xuyên học trưởng!”

“Lạc Xuyên!”

Thấy Bạch Lạc Xuyên bị cánh hoa vùi lấp, đám tay sai của Khoa Văn liền ùa lên, kẻ thì xông vào bới đống cánh hoa, kẻ thì chửi xối xả vào đuôi ba chiếc xe tải. Mấy người tài xế xe tải bất đắc dĩ châm một điếu thuốc, biết làm sao được, ông chủ bảo làm vậy, mà ông ấy cho nhiều quá mà.

Sở Tĩnh Di che miệng, mặt đầy vẻ kinh ngạc, cảnh tượng ba xe tải cánh hoa đổ ập xuống vẫn vô cùng chấn động. Dù trong lòng biết Bạch Lạc Xuyên sẽ không bị thương, nhưng cô vẫn lo thót tim. Bỗng nhiên, Sở Tĩnh Di nhận ra điều gì đó, cô ngẩng đầu nhìn quanh, đôi mắt đẹp đảo một vòng như đang tìm kiếm ai đó.

“Bạch Lạc Xuyên của Khoa Văn, Đại học Thủ đô!” Tiếng nói từ chiếc loa nào đó vang lên, “Bỉ ổi vô liêm sỉ, đời tư hỗn loạn, mới năm hai đã làm nữ sinh viên năm nhất cùng câu lạc bộ mang thai, còn chuyển khoản WeChat một trăm tệ bảo cô đi phá thai! Thật khiến người ta cười rụng răng!”

Bạch Lạc Xuyên đột nhiên từ trong đống cánh hoa vọt ra: “Ai! Ai đang nói bậy bạ! Là ai!”

“Bạch Lạc Xuyên, mày nghe cho rõ đây!” Giọng nói đó tiếp tục, “Sở Tĩnh Di là vị hôn thê của tao! Mày mặt dày vô liêm sỉ, tỏ tình với người con gái đã có hôn ước; bất tài vô dụng, dựa dẫm vào quan hệ với một nhà văn nào đó mà tự xưng tài tử, thực chất viết lách chẳng ra đâu vào đâu; tham lam vô độ, nhiều lần biển thủ quỹ câu lạc bộ, lừa gạt nhân viên hậu cần của trường, lấy số tiền biển thủ được đi ăn chơi trác táng!”

Vị hôn phu của Sở Tĩnh Di?! …Đồng tử Bạch Lạc Xuyên co lại, hắn lờ mờ nghe nói có chuyện này, nhưng hắn cứ ngỡ đó chỉ là lời từ chối khéo của Sở Tĩnh Di.

“Nói bậy bạ! Ai đang bịa đặt! Có gan thì ra đây cho tao!” Mặt Bạch Lạc Xuyên đỏ bừng, hắn nhìn các sinh viên và nhân viên nhà trường đang vây xem, “Mọi người đừng tin! Người này đang nói bậy bạ!”

“Mày muốn bằng chứng! Tao cho mày bằng chứng!”

Từ trên nóc tòa nhà giảng đường, mấy chiếc drone nhỏ bay ra, vù vù bay qua khoảng sân trống trước cổng trường, rải xuống từng tờ giấy A4. Bạch Lạc Xuyên mặt mày tái mét nhặt một tờ A4 lên, chỉ thấy trên giấy viết chi chít những bê bối của hắn, bao gồm cả đoạn chat với cô gái đi phá thai kia. Trong phút chốc, hắn nghe thấy mọi người bàn tán xôn xao, chỉ trỏ về phía hắn, ánh mắt dần trở nên khó nói.

Đối phương đã có chuẩn bị mà đến… Đầu óc Bạch Lạc Xuyên quay cuồng, hắn cảm thấy như thể vừa gặp phải một trận động đất lớn. Đám tay sai của hắn vẫn không rời không bỏ: “Lạc Xuyên học trưởng! Chúng ta rút trước đã! Về rồi chúng ta sẽ điều tra xem ai đang bịa đặt!” Bạch Lạc Xuyên mặt mày tái mét, không nói một lời. Ngay lúc đám tay sai định kéo Bạch Lạc Xuyên đi, trên nóc những chiếc xe tải đã đổ cánh hoa lúc trước bỗng xuất hiện thêm hai bóng người. Một người tất nhiên là Lục Ly, người còn lại là kẻ đi theo Lục Ly trước đây, thư ký Hồ.

“Ném cho tao!” Lục Ly đứng ngược sáng, trước mặt Bạch Lạc Xuyên chỉ còn lại một bóng đen.

Ném? Ném gì?

Đám tay sai bên cạnh Bạch Lạc Xuyên theo phản xạ ôm đầu bảo vệ mình, nhưng rất nhanh, họ phát hiện thứ ném vào người họ là từng cọc tiền giấy. Đám tay sai do dự giữa tiền bạc và Bạch Lạc Xuyên một lúc, rồi đột nhiên buông tay bảo vệ ra, lao vào giành những tờ tiền giấy rơi vãi trên đất, dù có phải hứng “đạn” bằng mặt cũng mặc kệ.

Lục Ly nhìn Bạch Lạc Xuyên đang đứng ngây ra tại chỗ, lạnh lùng hỏi: “Bạch Lạc Xuyên, sao mày không quỳ xuống nhặt đi? Không phải mày yêu tiền lắm sao?”

Bạch Lạc Xuyên mồ hôi lạnh túa ra, hắn đột nhiên nhận ra thế giới này bất công đến nhường nào. Hắn nhìn những tờ tiền giấy đầy đất, tuy đều là mệnh giá một tệ, nhưng số lượng quá nhiều… nhiều đến mức hắn cũng muốn nhặt.

Bỗng nhiên, một cọc tiền được ném chính xác vào mặt hắn, Bạch Lạc Xuyên liếc mắt, nhìn rõ chỉ có cọc tiền này là một xấp dày tiền một trăm tệ. Yết hầu hắn trượt lên xuống, cọc này bao nhiêu, một vạn? Số tiền quỹ câu lạc bộ hắn biển thủ cũng chỉ có sáu vạn năm nghìn tệ, mà còn phải luôn cẩn thận lo sợ. Nhà hắn không thiếu tiền, nhưng nhu cầu tiền mặt của hắn quá lớn, để vào được hội nhà văn, mỗi tháng phải “hiếu kính” cho “sư phụ”; để tán gái, phải mua đồ hiệu để tô điểm cho mình; để giữ gìn danh tiếng, mỗi tháng đều có một khoản tiền bịt miệng không nhỏ. Hắn không dám nói với gia đình, chỉ có thể tìm mọi cách kiếm tiền ở trường.

Lại một cọc tiền một trăm tệ nữa ném tới, đám tay sai bên cạnh mắt sáng lên, định giành lấy những tờ tiền rơi dưới chân Bạch Lạc Xuyên. Bạch Lạc Xuyên một cước đá văng tên đó ra, không còn quan tâm đến ánh mắt của những người khác nữa, điên cuồng giành giật những tờ tiền một trăm tệ trên đất.

Lục Ly cười lạnh liên tục, anh quay lại nói với thư ký Hồ: “Đây chính là trăm đường vô dụng là thư sinh.”

“Lục Ly!” Sở Tĩnh Di đang gọi anh, vui mừng quá đỗi, cô gái nhỏ không còn chút đồng tình thương hại nào với Bạch Lạc Xuyên và đám người kia nữa, thấy bộ dạng xấu xí của họ chỉ cảm thấy họ đáng đời. Sau này Bạch Lạc Xuyên ở Đại học Thủ đô sẽ không còn chỗ đứng, danh hiệu tài tử số một Khoa Văn cũng sẽ không còn tồn tại.

Lục Ly tuy rất muốn qua ôm lấy cô bé đáng yêu nhà mình, nhưng anh vẫn phải diễn cho tròn vai, bèn nhìn quanh một vòng, thấy những người vây xem đều im thin thít, lúc này mới nhảy xuống xe tải, đi đón Sở Tĩnh Di đang chạy lon ton lại gần.

“Lục Ly!” Ngỗng ngố lao vào lòng Lục Ly, mừng đến phát khóc, “Tốt quá rồi! Cảm ơn anh! Lục Ly!” Điều hạnh phúc nhất, chẳng qua là khi cần đối phương, đối phương luôn có thể kịp thời xuất hiện, bây giờ cô chỉ muốn toàn tâm toàn ý dựa dẫm vào Lục Ly, không muốn nghĩ đến chuyện gì khác nữa.

Lục Ly dịu dàng nói: “Để cô bé đáng yêu nhà anh sợ hãi rồi. Đi thôi, đưa anh đi dạo quanh Đại học Thủ đô một chút.”

“Vâng~ Đều nghe anh hết~” Lục Ly không chút nghi ngờ, bây giờ bảo cô nhóc này đổi sang họ Lục, cô cũng sẽ ngốc nghếch đồng ý.

*

“Thật ra anh vẫn luôn muốn làm như vậy.” Trên con phố đi bộ bên ngoài Đại học Thủ đô, Lục Ly và Sở Tĩnh Di tay trong tay, “Chính là lấy tiền đi ném người khác, mà còn phải là kiểu nhân vật phản diện kinh điển, thường thấy! Tóm lại là càng tỏ ra giống một tên trọc phú, càng vô văn hóa càng tốt, để chọc cho bọn họ tức chết, ha ha!”

Trong lòng Lục Ly quả thực có khao khát như vậy. Anh muốn tạm thời cởi bỏ lớp áo ôn hòa nho nhã, để làm một tên ác bá ngang ngược, ngông cuồng vả mặt những kẻ tiểu nhân không biết điều. Ban đầu lúc đối đầu với Văn Du anh đã có thôi thúc này, tiếc là cuối cùng Văn Du bị Bách Lệ mắng cho chạy mất.

Anh đến Thủ đô không lâu, tài liệu về Bạch Lạc Xuyên đã được gửi đến tay. Dùng hệ thống tình báo của nhà họ Diêm để điều tra Bạch Lạc Xuyên chẳng khác nào lấy đại bác bắn muỗi, Lục Ly thậm chí còn điều tra ra được hắn thực ra không phải là con ruột của bố hắn. Anh không định tự mình đi trừng trị Bạch Lạc Xuyên, anh chỉ đưa những bằng chứng khác nhau cho những người khác nhau, đến lúc đó Bạch Lạc Xuyên tự nhiên sẽ nhận lấy kết cục mà mình đáng phải nhận.

“Anh làm vậy có phải quá dung tục không?” Nhớ lại ba xe tải cánh hoa hồng, những tờ rơi bay đầy trời, và cả cảnh lấy tiền ném người lúc nãy, Lục Ly quay đầu nhìn Ngỗng ngố. Chỉ thấy Ngỗng ngố vẫn luôn nhìn anh, cười còn rạng rỡ hơn cả hoa.

“Dung tục!” Cô cười nói.

Lục Ly mặt mày ủ rũ: “Vậy có phải quá vô vị không?”

“Vô vị!” Cô vẫn cười.

“Vậy tình tiết này có phải quá sáo rỗng không?”

“Sáo rỗng!”

“Em có không thích không?”

Ngỗng ngố nắm chặt tay anh: “Thích! Chỉ cần là anh làm, bất kể là gì em đều thích…” Mặt cô hơi đỏ lên: “Anh ghé tai qua đây, em nói nhỏ cho anh nghe.”

Lục Ly cúi người xuống, liền nghe thấy Ngỗng ngố nói giọng mềm mại ngọt ngào: “Lục Ly, em thích anh nhất…”