Phụ nữ thay quần áo luôn chậm hơn dự tính. Lục Ly khoanh tay đợi một lúc lâu, nghe bà cô bán hàng lẩm bẩm không ngớt. Bà ta hết hỏi Lục Ly đang học đại học hay đã đi làm, lại cảm thán tuổi trẻ thật tốt. May mà sau đó có khách mới đến, bà cô bán hàng vội vàng quay ra chào đón, Lục Ly cuối cùng cũng được đôi chút yên tĩnh. Cậu là một người đàn ông ham học hỏi, gặp chuyện không hiểu là lại muốn tìm tòi nghiên cứu, ví dụ như: tại sao con gái thay đồ lại chậm đến thế? Nghĩ vậy, Lục Ly rón rén chui vào sau tấm rèm, nhìn thấy một phòng thử đồ đang đóng chặt cửa.
Cậu gõ nhẹ cửa: “Chị Nhã Mộng, thay xong chưa ạ?”
“Vẫn chưa… Chị chưa từng mặc tất lụa, phải mặc thế nào đây?”
“Em vào dạy chị nhé?”
“…Có người khác nhìn đó.”
“Không sao đâu, bây giờ chỉ có một mình em thôi.”
Trâu Nhã Mộng mở một khe cửa, nhìn Lục Ly đang cười rạng rỡ bên ngoài: “Vậy vào đi. Nói trước nhé, không được động tay động chân, nếu không về nhà thì biết tay chị.”
“Vâng ạ, vâng ạ.”
Phòng thử đồ hơi chật chội, hai người không thể không đứng sát vào nhau, đến mức có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của đối phương. Chị Nhã Mộng đã thay chiếc váy xếp ly ngắn màu xám tro, cặp đùi trắng nõn lộ ra từ dưới váy, thẳng tắp. Dù sao cũng là mùa hè, thời tiết nóng nực, người cô lấm tấm mồ hôi, làm ướt đẫm chiếc áo phông in hình gấu trúc, lớp vải áo lót bên trong thậm chí còn dính chặt vào da, lờ mờ để lộ màu da thịt.
Lục Ly vô thức vòng tay ôm lấy vòng eo thon của chị mình, cảm nhận sự săn chắc của da thịt. Trâu Nhã Mộng nũng nịu: “Nóng chết đi được, đừng ôm nữa.” Thân thể ấm nóng yêu kiều ở ngay trước mắt, sao có thể nhịn được không ôm? Chút nóng nực cỏn con này sao có thể ngăn cản được một trái tim "thuần khiết" của Lục Ly chứ? Cậu ôm càng chặt hơn: “Chị Nhã Mộng, để em dạy chị mặc tất lụa.” Miệng thì nói vậy, nhưng bàn tay to lại chẳng hề ngoan ngoãn, cậu vén chiếc áo đang dính bết vào da vì mồ hôi, bàn tay bắt đầu chu du trên thân trên của chị Nhã Mộng.
“Bây giờ đang ở bên ngoài… Em còn dám làm bậy à?” Trâu Nhã Mộng cố tỏ ra vẻ chị cả, đẩy tay cậu ra, “Về nhà thì tùy em, nhưng ở bên ngoài thì không được… Nghe chưa?”
Năm chữ “Về nhà thì tùy em” ngược lại còn kích thích Lục Ly, cậu thở hắt ra một hơi, cố gắng hết sức để mình bình tĩnh lại, rồi lấy đôi tất lụa treo trên tường: “Chị Nhã Mộng, chị phải cuộn nó lại trước, vừa xỏ vào vừa kéo lên…”
Nói chi tiết cẩn thận, nghe đến mức Trâu Nhã Mộng ghen, cô đột nhiên đưa tay ra tóm lấy Tiểu Lục Ly: “Có phải em thường xuyên mặc tất lụa cho con gái khác không?” Lục Ly hít một hơi khí lạnh, Tiểu Lục Ly đang ở trạng thái nửa cương bị biến dạng trong tay chị Nhã Mộng, cô nắm chặt, ngược lại càng khiến Tiểu Lục Ly cương cứng nhanh hơn. Trên mặt Trâu Nhã Mộng ửng hồng, không biết là vì nóng, hay là đã động lòng.
“Em…”
Chị Nhã Mộng dường như tưởng rằng đã nắm được điểm yếu của Lục Ly, ngoài vẻ e thẹn còn có chút vui mừng, ngón tay thon dài bao lấy Tiểu Lục Ly, xoa nắn một cách nhịp nhàng. Thật ra từ lúc Lục Ly lên cấp hai, cô đã mất đi “quyền trừng phạt” của một người chị, em trai càng lớn, vừa không tiện đánh mông, cũng không tiện cưỡi cổ nữa, thử hỏi người chị này còn trị cậu ta thế nào được?
“Chị, đừng bóp nữa, em chỉ từng mặc cho chị thôi, mấy cái này đều là em học trên mạng cả.” Lục Ly vội vàng xin tha, không phải vì đau đớn, mà là vì kích thích cả về tâm lý lẫn thể xác. Cậu sợ chị Nhã Mộng mà xoa nắn thêm lát nữa thì cậu thật sự không bình tĩnh nổi.
Trâu Nhã Mộng nắm chặt lấy gốc của Tiểu Lục Ly, hung hăng nói: “Vậy thì tốt.”
“Hiss…” Lục Ly khẽ run người, cậu có thể cảm nhận được Tiểu Lục Ly cương cứng đến mức như sắp nổ tung, cứng như thép vậy.
Trâu Nhã Mộng ép sát vào người Lục Ly, thân thể gợi cảm cọ xát lên người cậu, cuối cùng cũng khó khăn lắm mới ngồi xuống được chiếc ghế nhựa trong phòng thử đồ, nhấc một chân lên: “Lê Tử, em làm mẫu cho chị xem, chị sợ mình mạnh tay quá làm rách mất, cảm giác tất lụa không được bền lắm.”
Lục Ly nhìn đôi chân dài nuột nà ấy, nuốt nước bọt, “ừm” một tiếng, rồi từ từ mặc đôi tất lụa màu đen cho Trâu Nhã Mộng. Động tác của cậu rất chậm, vừa như cẩn thận, lại vừa như tham lam, ngón tay như có như không lướt qua da thịt cô gái, men theo đường cong khỏe khoắn của đùi cô đi lên, trong tiếng thở dốc ngày một nặng nề của Trâu Nhã Mộng, cậu dừng lại ở gốc đùi.
“Chị… chị học được chưa?” Cậu có chút lắp bắp.
“Đương nhiên là học được rồi, Lê Tử ngốc.” Chị Nhã Mộng lườm cậu một cái, phong tình vô hạn, cô gái hiên ngang oai hùng ấy cũng có một mặt quyến rũ yêu kiều thế này sao?
Trâu Nhã Mộng học theo động tác của Lục Ly mặc nốt chiếc tất còn lại, cuối cùng cô còn đứng dậy, khẽ vén vạt váy lên: “Mặc xong rồi? Thế nào? Có kỳ lắm không?”
Lục Ly mắt nhìn không chớp. Đôi tất đen ôm trọn lấy bắp chân, qua khỏi đầu gối, lại siết lấy phần đùi đầy đặn tạo thành một vết hằn nông. Vùng lãnh địa tuyệt đối trắng như tuyết và đôi tất đen tuyền tôn lên nhau, vết hằn nông ấy như nét vẽ điểm nhãn cho rồng. Khẽ vỗ vào đùi, còn có thể thấy thịt rung lên như thạch.
Lục Ly không thể nhịn được nữa, đầu óc nóng lên liền ngậm lấy đôi môi đỏ của chị Nhã Mộng. Cậu vốn tưởng Trâu Nhã Mộng sẽ kịch liệt giãy giụa, ai ngờ chị gái lại không hề chống cự, chiếc lưỡi thơm nóng bỏng thậm chí còn chủ động quấn lấy. Thái độ mặc cho cậu muốn làm gì thì làm này của chị Nhã Mộng như lửa đổ thêm dầu, thiêu rụi lý trí của Lục Ly thành tro bụi. Từ nhỏ đã vậy, chị Nhã Mộng tuy có vẻ nghiêm khắc, nhưng chưa bao giờ từ chối cậu. Bảy tuổi không từ chối yêu cầu muốn ngủ cùng của Lục Ly, mười một tuổi không từ chối lời nài nỉ muốn ăn thịt nướng của Lục Ly, cho đến tận bây giờ, cô cũng không từ chối khát khao nhục dục của Lục Ly. Chỉ cần là Lê Tử nhà cô muốn, cô luôn gần như thỏa mãn cậu một cách vô hạn, dù cho đây là bước đầu tiên để rơi xuống địa ngục.
Một cánh cửa gỗ, một tấm rèm dài, ngăn cách đôi nam nữ này với thế giới bên ngoài. Nỗi sợ bị bại lộ hòa cùng sự nuông chiều Lục Ly, khuấy thành một vũng bùn hỗn độn, mà Trâu Nhã Mộng đang lún sâu trong đó. Cô vừa đáp lại nụ hôn lưỡi tham lam của Lục Ly, vừa nắm chặt tay nắm cửa, mò mẫm tìm cách khóa trái phòng.
“Không có ai đến đâu.” Lục Ly an ủi cô, đưa tay cô xuống dưới, tay cầm tay để chị Nhã Mộng cởi cúc quần của cậu, vén quần áo sang một bên, Tiểu Lục Ly liền lộ ra bộ mặt dữ tợn trong không khí nóng bỏng.
“…Nhỏ tiếng thôi…” Người chị vốn nghiêm nghị lúc này chỉ còn thốt ra được một câu như vậy, mặc cho Lục Ly vuốt ve đôi chân đẹp bọc trong tất đen. Mười ngón tay Lục Ly dang rộng, nắm lấy cặp mông đầy đặn, chiếc quần lót duy nhất còn lại bị động tác của cậu ép vào giữa hai mông, chỉ vừa đủ che đi một đường nơi mật ngọt.
Lục Ly nhìn vùng đất tuyệt đẹp ấy, môi thịt hé mở, vệt ẩm ướt lan ra, không nhịn được mà vùi đầu vào đó. Trâu Nhã Mộng rên rỉ một tiếng, cố đẩy đầu Lục Ly ra: “Em làm gì vậy?… Bẩn lắm…”
Lục Ly không rảnh trả lời, lưỡi của cậu lúc này có nhiệm vụ quan trọng hơn.
Chị Nhã Mộng đột nhiên bịt chặt miệng, lưỡi chống lên vòm họng trên, ngăn mình phát ra tiếng. Eo cô run lên, nửa thân trên cúi xuống dựa vào tường phòng thử đồ, đôi chân dài tách ra thành hình chữ “Nhân”, mặc cho Lục Ly lưỡi nở hoa sen.
Lục Ly nổi hứng trêu chọc, đột nhiên mút mạnh một cái, Trâu Nhã Mộng không kịp đề phòng, đầu gối mềm nhũn, suýt nữa thì quỳ ngay tại chỗ.