Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 205

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 7: Mùa hè náo nhiệt - Chương 15: Hẹn hò với chị gái (Phần 2)

Số lần đi mua sắm cùng chị Nhã Mộng chỉ đếm trên đầu ngón tay, trong ký ức của Lục Ly, chị Nhã Mộng chỉ kéo cậu đi khu chợ đầu mối gần nhất vào những dịp lễ tết, hai chị em không biết mệt mỏi lựa chọn những bộ quần áo có giá chưa tới ba con số. Mà việc mua quần áo mới cho Lục Ly là một trong những chuyện vui vẻ nhất trong năm của Trâu Nhã Mộng. Niềm vui này có lẽ hơi rẻ tiền về mặt vật chất, nhưng đối với Lục Ly lại là báu vật vô giá.

Khu chợ đầu mối quần áo bên cạnh khu nhà cho thuê giá rẻ không thể so bì với trung tâm thành phố Xuyên Hải, tuy cũng xe cộ tấp nập, nhưng xe ở đây là xe điện và xe máy, người cũng không phải là những tinh anh xã hội mặc vest đi giày da, sự ồn ào của chốn thị thành tràn ngập khắp các ngõ hẻm, hai bên vỉa hè đậu đầy những chiếc xe đẩy của người bán hàng rong, khiến con đường vốn đã chật hẹp lại càng bị ép chặt như một cây cầu độc mộc.

Lục Ly ngửi thấy mùi thì là, quay đầu nhìn thấy một chiếc xe đẩy có biển “Cánh gà nướng Orleans”. Bề mặt cánh gà được rắc đầy gia vị nướng, đã không còn nhìn ra được màu thịt vốn có của nó. Lục Ly từng rất thích ăn món nướng vỉa hè này, nhưng trước đây hai chị em trong túi không có tiền, cậu chỉ có thể đứng bên đường mà thèm thuồng nhìn, lúc này chị Nhã Mộng sẽ moi từ trong túi quần ra mấy tờ tiền lẻ, mua cho Lục Ly một xiên cánh gà nướng. Gã chủ quán gian xảo thấy họ đều là trẻ con, đôi khi sẽ cố tình đưa cho cậu miếng cháy nhất, nhỏ nhất, Lục Ly lúc nhỏ không để ý, vẫn vui vẻ múa tay múa chân. Nhưng khi cậu và chị Nhã Mộng thanh toán ở chợ đầu mối, nhìn thấy chị Nhã Mộng vì để tiết kiệm năm tệ mà cãi nhau với người chủ quán cao to vạm vỡ, cậu đã không bao giờ nhìn những gánh hàng rong này dù chỉ một lần.

Lục Ly mua hai xiên cánh gà nướng, một xiên đưa cho Trâu Nhã Mộng bên cạnh: “Chị Nhã Mộng, nè.”

“Mấy thứ này không vệ sinh đâu. Ăn ít thôi.” Miệng tuy đang dạy dỗ, nhưng cô lại cười rất rạng rỡ, Trâu Nhã Mộng nhận lấy xiên cánh gà Lục Ly mua, “Chị còn nhớ trước đây có một thời gian em rất thích ăn cánh gà nướng, sau này khẩu vị thay đổi rồi à?”

Thực ra khẩu vị của cậu chưa bao giờ thay đổi, cho đến bây giờ cậu vẫn thích ăn cánh gà nướng. Lục Ly cười “ừm” một tiếng: “Lâu rồi không ăn, có chút nhớ.” Cắn một miếng, toàn là gia vị, không cảm nhận được vị thịt vốn có của cánh gà, rõ ràng là cùng một loại cánh gà nướng, nhưng lại khác xa với món cao lương mỹ vị trong ký ức tuổi thơ. Có lẽ cánh gà đã đổi khác, mà cũng có lẽ, là do con người đã đổi thay.

Cậu nhìn dáng vẻ gặm cánh gà của chị Nhã Mộng, bất giác cảm thấy ấm áp.

Trâu Nhã Mộng đột nhiên có chút đỏ mặt: “Em nhìn chị làm gì?”

“Chị Nhã Mộng, chị đỏ mặt gì thế?”

“Còn không phải vì em cứ nhìn chị mãi.”

“Trước đây em nhìn chị, chị có đỏ mặt đâu.”

Trâu Nhã Mộng sững người, hình như đúng là vậy thật.

Lục Ly nhân lúc chị Nhã Mộng đang ngẩn người, chủ động hôn cô một cái, không phải hôn môi, mà là hôn lên gò má mềm mại của cô. Lần này là một nụ hôn không chút dục vọng, chỉ truyền tải một tình yêu thuần khiết.

“Em… về nhà rồi hôn không được à?” cô thì thầm một câu vừa nũng nịu vừa hờn dỗi.

“Không nhịn được mà.” Lục Ly cười nói.

Ánh mắt Trâu Nhã Mộng chợt trở nên mơ màng, cô “phì” một tiếng, rồi không nói gì nữa.

*

Siêu thị có tên là Chợ đầu mối quần áo Bát Long này chứa đựng những ký ức vừa chua xót vừa ngọt ngào của Lục Ly và Trâu Nhã Mộng, khu chợ đã được xây dựng hơn hai mươi năm, tường đã ngả màu đen vàng, ngay cả bác bảo vệ già cũng đã thay hai lứa, vậy mà khu chợ này vẫn sừng sững không đổ. Năm ngoái bên trong khu chợ được sửa sang lại toàn bộ, trang trí theo phong cách của trung tâm thành phố, thậm chí còn phân loại các loại quần áo, mỗi khu đều có phòng trà và phòng thử đồ.

Lục Ly bước trên nền gạch men sạch sẽ, nhìn ánh đèn sáng choang phản chiếu trên sàn, có chút ngẩn ngơ. Thoáng chốc đã bao nhiêu năm trôi qua rồi… Từ lúc thi lên cấp ở kiếp trước, rồi tốt nghiệp đại học, kết hôn với An Bách Lệ, rồi khởi nghiệp… Không biết tự lúc nào, cậu đã trải qua nhiều chuyện như vậy, bây giờ quay lại mảnh đất này, lại có cảm giác ngỡ như đã qua một kiếp.

“Lê Tử, Lê Tử, em xem chiếc áo sơ mi này thế nào? Sang năm em đi phỏng vấn nhập học có cần mua một bộ vest không? Em mặc vest chắc chắn sẽ rất đẹp trai.” Chị Nhã Mộng hào hứng kéo Lục Ly qua, thú vui của cô không nhiều, chọn quần áo cho Lục Ly là một trong số đó.

Lục Ly không thích mặc vest lắm, vì cậu cảm thấy nó có chút giả tạo. Cậu nắm ngược lại tay chị Nhã Mộng, mười ngón tay đan vào nhau: “Chị Nhã Mộng cứ chọn cho chị trước đi, quần áo của em mua sao cũng được.”

“Chị? Chị mua gì chứ, mua một chiếc quần jean là được rồi, chiếc chị đang mặc hơi bạc màu rồi.” Chị Nhã Mộng vội lắc đầu.

“Chị, nhà mình bây giờ có tiền rồi, không cần phải tằn tiện nữa đâu.”

“Ồ… ồ…” Trâu Nhã Mộng hiếm khi có lúc ngơ ngác, tâm lý của cô thực ra vẫn chưa thay đổi, luôn theo bản năng hoài niệm quá khứ, dù là thói quen sinh hoạt, hay mối quan hệ với em trai, cô luôn cho rằng mọi thứ có thể kéo dài mãi mãi. Lục Ly cảm thấy, chị Nhã Mộng chính vì trong cuộc sống quá xông xáo, ngược lại khiến tâm hồn mãi mãi dừng lại ở năm tháng ấy.

Ánh mắt Lục Ly lướt qua khu quần jean, dừng lại ở khu váy nữ không xa.

“Chị, em chọn váy cho chị nhé.”

“Đừng— váy chị có một chiếc rồi, gần như chưa bao giờ mặc, chị không thích mặc loại đó—”

“Aiya, chiếc váy đó của chị từ bao giờ rồi? Là chiếc lần trước ở Lĩnh Nhạc phải không?” Chị Nhã Mộng có một đôi chân đẹp khiến người ta thèm nhỏ dãi, Lục Ly nghĩ có lẽ chị Nhã Mộng hợp với váy hơn.

Cậu kéo chị Nhã Mộng đang do dự đến khu váy nữ, dưới sự giới thiệu không ngớt của bà cô bán hàng, cuối cùng đã chọn được một chiếc váy xếp ly màu xám tro, kiểu dáng tương tự như váy nữ sinh trường Cao trung Đệ Nhất Xuyên Hải, vạt váy dài qua đầu gối, rất hợp với những cô gái trẻ.

Trâu Nhã Mộng do dự nhận lấy chiếc váy: “Có hơi ngắn quá không?” Cô chưa bao giờ mặc váy có vạt trên đầu gối.

Bà cô bán hàng liền nói: “Thử đi mà cô bé, ở đây có phòng thử đồ, đều là phòng riêng, người ngoài không thấy được đâu. Em xem, kéo rèm lại một cái là đảm bảo riêng tư ngay.”

Lục Ly sờ cằm: “Dù sao bình thường chị cũng không mặc ra ngoài, ở nhà mặc thôi, ngắn một chút cho mát.”

Trâu Nhã Mộng véo vào bắp tay cậu: “Em lại nghĩ bậy bạ gì rồi!”

Bà cô bán hàng trung niên này cũng khá tinh ý, thấy hai cô cậu trẻ tuổi đang tình tứ với nhau, lập tức quay người lấy một đôi tất lụa đen chưa bóc tem: “Aiyo, chiếc váy này phải phối với đôi tất này mới đẹp, đôi tất này cũng không đắt, mười hai tệ một đôi, thế nào?”

Tất đen có một sức hấp dẫn chết người đối với đàn ông, sự tương phản thị giác giữa màu đen và da thịt trắng ngần luôn có thể khiến đàn ông khô miệng khô lưỡi.

“Có được thử không ạ?”

“Cậu trai trẻ, cái này thử rồi thì sao bán được nữa, mười hai tệ, mua một đôi cũng không đắt.”

Lục Ly gật đầu: “Được, vậy cháu mua.” Nhận lấy đôi tất, quay đầu lại, chỉ thấy chị Nhã Mộng chau mày, nhìn cậu chằm chằm: “Lê Tử, đừng có mà mơ.”

Lục Ly chắp tay, mặt mày khổ sở: “Chị Nhã Mộng, xin chị đấy, chỉ một lần này thôi, xin chị đấy…”

Trâu Nhã Mộng chịu không nổi nhất là cảnh em trai làm nũng với mình, trong đầu hai người tí hon chỉ trong vài giây đã đánh nhau sứt đầu mẻ trán, cuối cùng cô cắn răng: “Chỉ thử một lần thôi, lần sau không có nữa đâu.”

Nói xong, cô lườm Lục Ly một cái sắc lẻm, rồi cầm lấy chiếc váy nhỏ và đôi tất, đi về phía phòng thử đồ.