Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 206

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 7: Mùa hè náo nhiệt - Chương 21: Người thứ ba biết chuyện

Mùa hè là kẻ thù lớn nhất của sự cô đơn, nó thường đi đôi với tiếng ve ồn ào inh ỏi và những cuộc trò chuyện náo nhiệt. Mỗi khi hè đến, sức sống của đám học sinh lại bùng cháy như ngọn lửa hừng hực trong lò củi, được giải phóng hoàn toàn. Một người muốn giữ mình thanh cao trong mùa hè, trừ khi người đó chẳng có mấy bạn bè.

Lục Ly chống cằm, ngắm nhìn khung cảnh vụt lùi ngoài cửa sổ tàu cao tốc. Đường ray gần đó lùi lại với tốc độ cực nhanh, mờ mịt đến mức chỉ còn lại tàn ảnh, còn dãy núi xa xa tựa như đàn tuấn mã lại đi lại chậm rãi thong dong, đầy phong thái quân tử. Trên cửa kính có một vết xước không lớn không nhỏ, có lẽ là tác phẩm của đứa trẻ nghịch ngợm nào đó.

Bây giờ cậu đang trên đường đến Khu du lịch Mậu Danh.

Trong toa tàu có tất cả năm cô gái. Chị Nhã Mộng và An Bách Lệ thì không cần phải nói, họ chắc chắn sẽ đến. Ngài lớp trưởng không biết đã dùng lý do gì để thuyết phục mẹ mình, vậy mà cũng theo lên chuyến tàu cao tốc này. Ôn Hổ Phách… Lục Ly liếc nhìn cô gái tóc vàng ở ghế bên cạnh, cô đang cầm một tờ tiền giấy hí hoáy vẽ vời. Con mèo sợ phiền phức nhất này vậy mà cũng chịu đi cùng, lúc này cô ấy đang nghĩ gì nhỉ? Cuối cùng, Lục Ly nhìn về phía Trần Gia Ninh đang ngồi đối diện.

Hổ con mặt mày thấp thỏm, thỉnh thoảng lại ngó nghiêng trái phải, ý thức chống trinh sát cực mạnh, không giống đi nghỉ mát mà như đang làm kẻ trộm.

“Nhìn, nhìn gì?” Trần Gia Ninh thấy Lục Ly đang nhìn mình, bất giác hỏi vặn lại, vừa nói xong cô đã hối hận, nếu cứ mãi không thẳng thắn thế này, ấn tượng của Lục Ly về cô chẳng phải sẽ không bao giờ thay đổi sao?

Nửa câu sau, giọng cô nhỏ lại: “Đây là lần đầu tiên tớ đi xa với người khác ngoài gia đình, tớ hơi căng thẳng.”

Vậy sao cậu cứ nhất quyết đòi đi cùng làm gì? Lục Ly thở dài một hơi: “Dì cậu có đồng ý cho cậu đi không?”

“Tớ nói là đi cùng bạn học, dì ấy đồng ý rồi.”

Bên cạnh Trần Gia Ninh không có ai ngồi, trên đường đến nhà ga cô cũng ngồi một mình một hàng ghế, cô dường như không thể nào hòa nhập được vào nhóm các cô gái Xuyên Hải. Lúc này Trần Gia Ninh trông khá đáng thương, rõ ràng là một chuyến đi chơi náo nhiệt, bên cạnh Trâu Nhã Mộng, An Bách Lệ, Sở Tĩnh Di ba người đang thảo luận sôi nổi, còn chỗ này lại yên tĩnh như một thế giới khác.

Trong số những cô gái Lục Ly quen, Trần Gia Ninh có lẽ là người bình thường nhất. Cô có một gia đình bình thường, không có mâu thuẫn gia đình, không có khủng hoảng kinh tế, cứ thế lớn lên một cách bình thường, đi học một cách bình thường, cuối cùng trở thành một cô gái bình thường, nếu không có gì bất ngờ, tương lai của cô cũng sẽ tiếp tục bình thường như vậy.

Những lời nói ngược ngạo bướng bỉnh đó, có lẽ là phương thức phản kháng duy nhất của cô đối với cuộc đời bình thường này.

Tàu cao tốc đi qua một cánh đồng lúa, người nông dân đội nón lá chân ngập trong làn nước đến mắt cá, dường như đang thu hoạch thứ gì đó. Cánh đồng bao la và bầu trời xanh biếc hòa vào nhau ở cuối tầm mắt, Lục Ly nhìn đến ngẩn ngơ. Trần Gia Ninh ngẩng đầu, nhìn sườn mặt của Lục Ly, cũng có chút ngẩn ngơ. Đối với cô, Lục Ly là một người rất đặc biệt, khó mà tưởng tượng được, ngày trước ở thành phố Mộc Lan, khi cô lầm tưởng mình sắp đi đến cuối con đường sinh mệnh, ngoài cha mẹ ra, cô lại có thể nghĩ đến chàng trai trẻ mới quen không lâu này. Cô cũng không ngờ, ký ức giữa sự sống và cái chết ấy, lại khắc cốt ghi tâm đến vậy.

Thực ra cô cũng đã từng cố gắng cắt đứt tình cảm với Lục Ly. Có một khoảng thời gian cô cố tình không liên lạc với Lục Ly nữa, mà tự tìm việc gì đó để làm, có lẽ là học hành, có lẽ là lên mạng khẩu chiến với antifan, hiệu quả cũng rất rõ rệt, cô thậm chí đã tưởng rằng mình thật sự đã quên Lục Ly, mọi chuyện xảy ra giữa họ dường như chỉ là bọt biển. Nhưng có một ngày, cô mở điện thoại, nền tảng video ngắn đề xuất một đoạn phim về thế giới động vật, cô bỗng nhớ đến khoảng thời gian ốm yếu rũ rượi nằm trên giường, cùng Lục Ly xem thế giới động vật, lại nghĩ đến chuyện xấu hổ lúc hôn nhau đã thổi hơi vào miệng Lục Ly.

Vừa nghĩ đến đây, cô đã không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Cô cũng thấy mình thật ngốc.

Nhưng cười rồi lại không cười nổi nữa.

Lịch sử trò chuyện WeChat với Lục Ly dừng lại ở một ngày nào đó, giống như mối quan hệ của họ, dậm chân tại chỗ.

Trần Gia Ninh mở miệng, muốn hỏi “Tớ có được coi là bạn gái của cậu không?”. Phải rồi, có được coi là không? Sở Tĩnh Di là, An Bách Lệ là, ngay cả Ôn Hổ Phách kia cũng có thể là, vậy tại sao cô lại không phải? Dựa vào đâu mà cô không phải? Tình đầu của cô, nụ hôn đầu của cô, lần đầu tiên bị một người đàn ông nhìn hết cơ thể, bao nhiêu là lần đầu tiên… dựa vào đâu mà cuối cùng lại có thể bị một câu “chỉ là giao ước” mà xóa sạch?

Nhưng câu hỏi như vậy đối với một cô gái mà nói thì quá trơ trẽn quá tự ti, cô muốn đổi thành “Thực ra tớ có chút cảm tình với cậu”, nhưng lời vừa ra khỏi miệng đã biến thành:

“Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người gì thế? Trông ngốc quá.”

Lục Ly sững người, nhìn đôi mắt lảng tránh của Trần Gia Ninh, đang suy ngẫm xem câu này của cô là nói thật hay nói ngược: “Tớ đang nghĩ về chuyện sau này.”

“Ồ… cậu… cậu sau này định học đại học không? Định đăng ký trường nào?”

“Đại học Mộc Lan.”

Tim cô gái ngừng đập nửa nhịp, nếu Lục Ly sau này học Đại học Mộc Lan, vậy sau này họ có phải sẽ thường xuyên gặp nhau không? Cậu ấy có phải vì mình mà chọn Đại học Mộc Lan không? Trần Gia Ninh lòng rối như tơ, ấp a ấp úng không nói nên lời. Cô rất ghét Lục Ly ở điểm này, nếu thật sự không thích cô, tại sao lần nào cũng làm những hành động khiến người ta hiểu lầm, sớm chỉ thẳng vào mặt cô nói: “Tôi không thích đồ lùn!” là được rồi còn gì? Như vậy cô có thể ôm chăn khóc một trận, ít nhất sau này sẽ không còn vì tra nam mà trằn trọc mất ngủ nữa.

“Lê Tử.” Trâu Nhã Mộng từ ghế bên cạnh đi tới, “Bách Lệ và Tĩnh Di hỏi tối nay cậu có sắp xếp gì không? Bọn tớ bàn nhau đi ăn thịt nướng.”

“Được thôi.” Lục Ly dứt khoát trả lời.

Trâu Nhã Mộng không quay đi, mà nhìn Trần Gia Ninh với ánh mắt phức tạp. Hồi lâu, chị mới nói: “Trần Gia Ninh phải không? Cậu cũng qua đây ngồi đi, bên bọn tớ náo nhiệt hơn, Lê Tử ngồi tàu không thích nói chuyện, buồn lắm.”

“Ồ… ồ.” Ngoài dự đoán, Hổ con lại răm rắp nghe lời chị Nhã Mộng.

Lục Ly bật cười, cậu ngồi tàu buồn chỗ nào chứ, đó là trước đây ngồi xe buýt kiểu cũ, ngửi thấy mùi da và mùi dầu máy bị say xe, mới không thích nói chuyện. Đưa Trần Gia Ninh đi rồi, Lục Ly một mình lại nhớ đến cuộc gặp mặt với Chu Hi một tuần trước.

Tuy Chu Hi có phong cách rất cứng rắn, nhưng xem ra không phải là một người không nói lý lẽ. Cô ấy đã một tay gây ra bao thảm án của kiếp trước như thế nào? Chẳng lẽ Chu Hi còn có nhân cách thứ hai?

Lục Ly lắc đầu. Cậu vốn không muốn dính dáng quá sâu đến Chu Hi, nhưng từ sau sự kiện làng Sơn Trúc, trong lòng Lục Ly luôn có một nỗi bất an, cậu khao khát có một người có thể chia sẻ áp lực này với mình. Bách Lệ không được, cô ấy khó khăn lắm mới tỉnh lại từ cơn ác mộng về cái giá phải trả, không thể để cô ấy trải qua một lần nữa. Cuối cùng Lục Ly nghĩ đến Chu Hi.

Vì Chu Hi và cậu, vừa hay có giao điểm ở làng Sơn Trúc. Chu Hi trông cũng giống như biết chút nội tình về viên pha lê trùng sinh.

Đây mới là lý do Lục Ly lúc đầu quyết định đi gặp, nếu không thì người bình thường nào lại đi gặp Công chúa độc địa chứ?

Và phản ứng của Chu Hi cũng khiến tảng đá lớn trong lòng cậu lặng lẽ được gỡ xuống——

Chu Hi vẫn còn nhớ làng Sơn Trúc.