Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 205

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 7: Mùa hè náo nhiệt - Chương 24: Mèo Dưới Ánh Trăng

Thế giới không phải là một sân khấu kịch, không có nhiều câu chuyện kịch tính đến thế, dù những chuyện kịch tính xảy ra trên người Lục Ly cậu đã đủ nhiều rồi. Cậu cầm miếng thịt bò nướng chỉ to bằng ngón út lên, rắc thêm chút gia vị, rồi mới ung dung nói: “Ở đây có phải chốn vô pháp luật đâu, đồn cảnh sát chỉ cách đây vài dặm, cậu quét một chiếc xe đạp công cộng chạy qua đó cũng chẳng mất bao lâu. Lấy đâu ra kẻ giết người?”

An Bách Lệ há miệng kêu “Aom”: “Em muốn ăn xiên trong tay anh.”

Lục Ly tự nhiên đưa xiên thịt nướng trong tay đến trước miệng An Bách Lệ, nhìn cô thỏa mãn nuốt miếng thịt bò, còn không quên rút một tờ giấy lau vết dầu trên khóe miệng cô. Làm xong những việc này, Lục Ly mới phát hiện bên cạnh mình có bốn cặp mắt sáng rực màu xanh.

Ngỗng ngố phồng má: “Tớ cũng muốn ăn.”

Trâu Nhã Mộng hừ một tiếng, hai tay khoanh trước ngực, khiến cặp ngực đầy đặn của cô càng thêm nảy nở.

Ôn Hổ Phách ngồi ngay ngắn trên ghế, gió biển thổi qua, làm mái tóc bạch kim của cô bay lên.

Còn Trần Gia Ninh thì dùng dép chọc xuống đất, dùng đế dép đào một cái hố nhỏ.

Lục Ly lại cầm bốn xiên thịt bò, vội vàng đặt lên bếp nướng. Thật ra cậu chỉ muốn tự nướng một xiên ăn thôi, An Bách Lệ nũng nịu với cậu, cậu vô thức đưa xiên thịt qua, quên mất rằng nay đã khác xưa. Đây có lẽ là nỗi khổ riêng của kiếp này, một khi con gái bên cạnh nhiều lên, những chi tiết cần để ý cũng nhiều hơn.

Đến khi Lục Ly đưa cho mỗi người một xiên, các cô gái đều vui vẻ ra mặt. Trần Gia Ninh còn tỏ vẻ kinh ngạc, trái với thường lệ khen tài nướng thịt của Lục Ly cao siêu. Lần này là nói ngược sao?

Lúc này An Bách Lệ tiếp tục chủ đề: “Lỡ như, em nói là lỡ như, nếu thật sự gặp phải kẻ sát nhân cầm cưa máy thì phải làm sao? Lục Ly có thể bảo vệ chúng ta không?”

Ngỗng ngố nhíu mày: “Thôi đừng, kẻ sát nhân cầm cưa máy, lỡ Lục Ly bị thương thì sao?” Lục Ly có chút cảm động, đã gặp phải kẻ sát nhân rồi, cô bé đáng yêu của tôi ơi em còn lo cho an nguy của tôi, đây chính là cái gọi là đặt cậu vào lòng sao?

Trâu Nhã Mộng mút que tre: “Chỉ cần là người thì đều có điểm yếu, đến lúc đó sáu người chúng ta mai phục một mình hắn, còn không trị được sao? Chứ có phải quái vật trong phim kinh dị súng bắn không chết dao chém không thủng đâu, mỗi người một đá cũng đủ đá cho hắn tối tăm mặt mũi.” Lục Ly thầm nghĩ, nếu đều là tay không, e là chị Nhã Mộng sẽ quay lại truy sát tên sát nhân đó mất?

Trần Gia Ninh đột nhiên nói: “Nếu không phải là người thì sao?”

Trong phút chốc, không khí như đông cứng lại. Mấy cô gái nhìn nhau, không ai nói nên lời.

“Trên đời không có ma quỷ linh dị gì đâu.” Ôn Hổ Phách lý trí nhất lên tiếng, cô muốn xua tan nỗi sợ trong lòng mọi người, “Phải không, Lục Ly?”

Câu hỏi đột ngột của Ôn Hổ Phách khiến Lục Ly sững người, nếu là trước đây, cậu chắc chắn sẽ không do dự mà đồng tình với Ôn Hổ Phách. Nhưng mà, sau khi trải qua sự kiện làng Sơn Trúc, cậu thật sự có thể hùng hồn nói “Trên đời không có quỷ thần” sao?

“Lục Ly?” Ôn Hổ Phách có chút nghi ngờ trước sự chần chừ của cậu.

“À… Ừm, đúng vậy.” Lục Ly đáp một cách do dự. Vừa đáp xong, cậu đã hối hận, mình đang làm gì vậy? Do dự như vậy chẳng phải sẽ khiến các cô gái lo lắng sao?

Trần Gia Ninh là người kém tinh ý nhất: “Lục Ly cậu do dự như vậy, là gặp ma rồi à?… Hồi nhỏ ở quê tớ từng gặp ma rồi.”

“Cậu có phải bị ma dọa nên mới không cao lên được không?” An Bách Lệ chớp thời cơ châm chọc.

Lần này Tĩnh Di lại bênh vực Trần Gia Ninh: “Bách Lệ, cậu để Gia Ninh nói hết đã. Cậu gặp ma gì vậy?”

“Hồi nhỏ tớ ở quê, sau núi có một rừng tre. Có lần tớ đi hái lá trà – trà Quán Quán ở chỗ bọn tớ ngon lắm, để tớ nói cho các cậu nghe, nếu cho thêm hoa hồng và nhãn vào thì…”

“Đồ lùn cậu mau nói cậu gặp ma thế nào đi! Sốt ruột chết tớ rồi.”

“Ồ ồ…” Hổ con có chút ngơ ngác, “Là tớ thấy trong rừng tre có một người cao gầy, còn cao hơn cả vận động viên bóng rổ…”

Cứ như vậy, chủ đề từ “Kẻ sát nhân ở khách sạn Thanh Sơn” chuyển sang “Những chuyện linh dị từng gặp”. Các cô gái đối với chủ đề này vừa yêu vừa sợ, dù ai nấy đều sợ đến run lẩy bẩy, nhưng vẫn quây quần bên bếp nướng kể không ngừng. Lục Ly ngồi bên cạnh nghe, âm thầm ghi chép trong lòng, định dùng cho kịch bản “Tịch Thập Lục 2”… Chuyện của người tri thức, sao có thể gọi là trộm được chứ?

Hai tiếng sau, các cô gái đã hết hứng nói chuyện, có chút buồn ngủ, bụng cũng đã no căng, lúc này mới định về ngủ. Chỉ khổ cho Lục Ly, cậu một mình bận rộn nướng thịt cho các cô gái, bản thân chẳng ăn được mấy miếng. Vẫn là chị Nhã Mộng thương cậu nhất, để lại cho cậu mấy xiên mực nướng, khiến Lục Ly cảm động vô cùng.

Cậu đi sau các cô gái, nhìn họ đi cùng nhau nói chuyện khe khẽ, trong lòng có một cảm giác thỏa mãn khó tả. Nếu họ có thể mãi hòa thuận như vậy thì tốt biết mấy. Mọi người chúc nhau ngủ ngon rồi lần lượt về phòng ngủ, trước khi đi, An Bách Lệ níu lấy tay áo Lục Ly: “Ly, em hơi sợ.”

“Sợ gì?”

“Chuyện ma họ kể đáng sợ quá, đặc biệt là Ôn Hổ Phách, cậu ấy, cậu ấy cố tình dọa bọn em, còn lấy điện thoại ra bật nhạc nữa… Hu hu, tối nay không ngủ được mất…” An Bách Lệ vội mách tội với Lục Ly, vẻ mặt đẫm lệ thật đáng thương.

“Ngoan, về nghỉ ngơi đi, trên đời không có ma đâu, nếu thật sự không ngủ được thì có thể gọi điện cho anh.”

“Không thể ngủ cùng anh được sao?” Gương mặt xinh xắn của thiếu nữ đỏ bừng, “Lâu rồi chưa cùng anh làm chuyện đó… Tối nay được không ạ?”

Lục Ly trong lòng khí huyết sôi trào, cậu bất đắc dĩ cười: “Bị Tĩnh Di phát hiện thì tiêu đời, con bé sẽ ngốc luôn mất.”

An Bách Lệ ấm ức nói: “Từ khi Ôn Hổ Phách đến, em chẳng có thời gian ở riêng với anh nữa. Sau này bên cạnh anh càng ngày càng nhiều con gái, có phải em sẽ không gặp được anh nữa không?”

“Sẽ không có cô gái nào khác đâu.” Lục Ly khẽ véo mũi cô, “Anh hứa với em, sau khi về sẽ cùng em đi dạo, chỉ có hai chúng ta thôi.”

An Bách Lệ nhón chân, chụt một tiếng hôn lên má cậu: “Em yêu anh.”

Lời nói bình dị lại chứa chan tình yêu, Lục Ly trong lòng ấm áp: “Anh cũng yêu em.”

Đưa An Bách Lệ về phòng xong, Lục Ly mới về phòng mình, tắm rửa rồi nằm lên giường. Cậu nhìn trần nhà vân gỗ, nghĩ ngợi đủ thứ chuyện vẩn vơ, từ kế hoạch ngày mai đến bữa tối hôm nay, lại nghĩ đến sọt rác ở nhà có lẽ nên thay rồi, cuối cùng trong đầu chợt hiện lên gương mặt của Chu Hi.

Chuyện một khi liên quan đến Chu Thập Tứ, dường như tự nhiên sẽ trở nên nặng nề.

Lục Ly không ngủ được, cậu mặc một chiếc áo choàng rộng, xỏ dép lê, nhân lúc trăng sáng, chậm rãi đi về phía bãi biển màu bạc. Đi dép lê ở bãi biển có lẽ không phải là một quyết định sáng suốt, những hạt cát bạc mịn lọt vào giữa lòng bàn chân và quai dép, lòng bàn chân như chiếc TV cũ kỹ chập chờn toàn hạt tuyết.

Trăng sáng vằng vặc, trên bãi cát trắng bạc đan xen những bóng cây mờ ảo, bóng đảo xa xa chập chờn, không biết đã có ai từng đặt chân lên hòn đảo nhỏ bé đó chưa. Lục Ly đi dạo ven bờ biển, bỗng chú ý thấy trên mỏm đá phía trước có một bóng người mảnh mai đang ngồi.