Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 205

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 7: Mùa hè náo nhiệt - Chương 27: Áo Tắm Của Các Thiếu Nữ

Ánh nắng mặt trời có lẽ cũng có cảm xúc. Nắng xuân hiền hòa, dịu dàng, tựa như bàn tay mẹ vuốt ve hài nhi; nắng đông đứt quãng, giống như người mẹ già dõi mắt trông theo đứa con xa xứ, nỗi nhớ theo những tia nắng đứt quãng truyền đến phương xa. Vậy còn mùa hè thì sao? Lục Ly cảm thấy nắng hè giống như những chàng trai Khampa da ngăm đen nhảy múa quanh đống lửa.

Cậu nằm trên ghế xếp, nhìn ra bãi biển vắng lặng, bỗng cảm thấy có lẽ mình đã có chút thành kiến với du lịch. Thảnh thơi ngủ dưới ô che nắng thế này quả là một sự hưởng thụ.

Cậu đeo kính râm, đang định chìm vào giấc ngủ say trong vòng vây của những chàng trai Khampa, thì chợt nghe thấy tiếng các cô gái ríu rít nói chuyện sau lưng.

“Chị Trâu, áo bơi của chị có hơi nhỏ quá không…” Đây là giọng của Sở Tĩnh Di.

“Đúng là hơi chật… Không sao, dù gì cũng chẳng có ai khác…” Đây là giọng của Trâu Nhã Mộng.

“Tĩnh Di, tớ còn tưởng cậu sẽ mặc đồ bơi của trường đến chứ, khì khì.” Đây là giọng của An Bách Lệ.

“Các cậu có mang kem chống nắng không?” Đây là giọng của Trần Gia Ninh.

Cuối cùng, là một tiếng bước chân khoan thai, không cần đoán cũng biết, chắc chắn là của Ôn Hổ Phách.

Lục Ly tháo kính râm, nhìn về phía các cô gái đang đi tới. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn một cái đã khiến Lục Ly trợn tròn mắt, thậm chí không nỡ chớp mắt lấy một lần. Dưới ánh nắng rực rỡ, làn da các cô gái lấp lánh, trắng đến phát sáng, những làn da trắng như tuyết làm nổi bật lẫn nhau, thân thể đẹp đẽ nhất của thiếu nữ hiện ra trước mắt cậu một cách tự nhiên nhất.

Đi đầu là Sở Tĩnh Di, Ngỗng ngố lần này mặc một bộ bikini màu xanh nhạt có diềm xếp nếp, rất hợp với cô, nhưng lại không giống kiểu mà cô sẽ chủ động lựa chọn. Ngỗng ngố trước giờ luôn bị người khác “xem thường”, có lẽ là do đồng phục thường ngày che đậy quá kỹ, khiến người ta không ngờ được dưới lớp áo cũng là một bộ ngực khá đầy đặn. Ánh mắt Lục Ly bất giác lướt xuống phần thân dưới của cô, nói thật, Sở Tĩnh Di là Bạch hổ đầu tiên mà cậu gặp.

Bên cạnh Sở Tĩnh Di là chị Nhã Mộng, chị mặc một bộ đồ bơi một mảnh màu đen, khoét hở ở hai bên sườn và bụng, chất vải gần như da thuộc, bộ đồ quá bó sát cứ như cắn chặt vào da thịt chị, đến nỗi nửa bộ ngực của chị bị ép đến mức vô cùng nổi bật. Với vóc dáng của chị Nhã Mộng, dù mặc đồ bơi nào cũng đều vô cùng khêu gợi.

Sau Trâu Nhã Mộng là An Bách Lệ của cậu, tuy đã là vợ chồng già nhìn nhau bao nhiêu năm, nhưng khi Lục Ly thấy bộ bikini màu tím cố tỏ ra chín chắn của cô, vẫn không nhịn được mà nở một nụ cười thấu hiểu. Cô gái này có lẽ vẫn luôn nhớ mình là người trùng sinh hai lần, trong thâm tâm vẫn không muốn “đồng lõa” với mấy cô bé, nhưng trong mắt Lục Ly, Bách Lệ mãi mãi là ngọc thô ấy, chưa từng thay đổi.

Theo sau An Bách Lệ là Trần Gia Ninh nhỏ nhắn, cô bước đến trong nắng, trông mờ ảo như một tinh linh của ánh sáng, đôi mày tinh xảo và vóc dáng nhỏ bé đã thể hiện thế nào là linh động tự nhiên. Nhưng khi cô cất tiếng nói, khí chất đặc biệt ấy liền tan biến không còn dấu vết. Lục Ly cúi đầu lặng lẽ so sánh ngực mình, đoán rằng vòng ngực của cậu chắc cũng phải lớn hơn Trần Gia Ninh một vòng. Lục Ly nhớ bố mẹ Trần Gia Ninh cũng không cao, cả nhà đều khá tinh hoa hội tụ, có lẽ vóc dáng của Trần Gia Ninh là do di truyền quyết định.

Đi cuối cùng là Ôn Hổ Phách. Cô không nhanh không chậm đi sau mọi người, vừa không tham gia vào câu chuyện, cũng không tách ra một mình, giống như một người quan sát thế gian đang lặng lẽ đi theo. Cô quả nhiên đội một chiếc mũ che nắng và cặp kính râm to sụ, thân trên mặc áo bơi kiểu quây ngực, thân dưới quấn một chiếc khăn voan trắng tinh, trông vô cùng tinh tế. Dường như cảm nhận được ánh mắt của Lục Ly, cô khẽ nghiêng đầu, không khỏi nở một nụ cười nhàn nhạt.

“Lê Tử!” Chị Nhã Mộng vui vẻ vẫy tay với cậu, cặp quả mọng trước ngực rung rinh như thạch.

Có lẽ đến Khu du lịch Mậu Danh này đúng là một quyết định sáng suốt… Lục Ly thầm nghĩ.

Thấy Lục Ly nhìn mình, Ngỗng ngố hơi ngượng ngùng kéo lại áo bơi, có chút lo lắng không biết dây buộc có lỏng quá không. Cô khẽ lẩm bẩm một câu: “Bách Lệ… lẽ ra không nên chọn bộ này… hơi hở hang quá…”

Vẫn là Ngỗng ngố dễ bắt nạt nhất, chỉ cần nhìn chằm chằm là cô đã đỏ mặt cúi đầu, như một đứa trẻ làm sai chuyện gì đó, theo kinh nghiệm của Lục Ly, lúc này dù cậu có đưa ra yêu cầu gì, cô Ngỗng ngố này cũng sẽ ngơ ngác đồng ý. Một cô gái như vậy có lẽ chỉ tồn tại trong mối tình đầu hoàn hảo, Lục Ly thầm ghi nhớ trong lòng, nhất định không được để cô gái này thất vọng ra về.

“Các cậu đi bơi à?” Lục Ly không giỏi bơi lội lắm, “Tớ không đi đâu, tớ nằm phơi nắng trên bãi biển một lát.”

“Đi cùng đi mà, mọi người hiếm khi được tụ tập.” Chị Nhã Mộng chắc vẫn chưa biết chuyện tối qua, Lục Ly cả đêm không chợp mắt, hoàn toàn dựa vào sức trẻ để chống đỡ đến bây giờ.

Ngỗng ngố có chút áy náy: “Lục Ly, cậu không ngủ ngon à?”

“Không, không có, tớ ngủ ngon lắm.” Lục Ly vội giải thích, “Chỉ là hơi đau lưng thôi, không sao, tớ ở đây xem các cậu bơi cũng được. Lát nữa gọi khách sạn mang dưa hấu đến chúng ta ăn dưa hấu…”

Trâu Nhã Mộng nghi ngờ nhìn cậu và Sở Tĩnh Di một lúc: “Vậy được rồi.”

Nói đến biển, đến bơi lội, đến mùa hè, có lẽ mọi người sẽ nghĩ đến những cuộc gặp gỡ nóng bỏng, sẽ nghĩ đến những vụ yêu râu xanh bôi kem chống nắng cho mỹ nữ. Tiếc là những chuyện đó đều không xảy ra. Mấy cô gái vui vẻ chạy về phía biển xanh, người hào hứng nhất là Trần Gia Ninh, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy biển, la hét om sòm hệt như một đứa trẻ.

Lục Ly nhìn bóng lưng của họ, trong lòng tràn ngập hạnh phúc. Cuộc sống chẳng phải là như vậy sao? Cơm ăn áo mặc đầy đủ, người yêu mình và người mình yêu đều đoàn tụ viên mãn. Nếu nghĩ theo hướng tốt, thì cái gọi là cái giá phải trả có lẽ chỉ là những ham muốn thừa thãi, xem ra, cuộc đời cậu có lẽ đã không còn gì hối tiếc.

Nằm trên ghế xếp không thoải mái lắm, ghế vừa hẹp vừa phẳng.

Ngay lúc Lục Ly đang điều chỉnh tư thế ngủ, một bóng hình trắng muốt xuất hiện bên cạnh cậu. Ôn Hổ Phách lặng lẽ nhìn Lục Ly xoay qua xoay lại, cuối cùng không nhịn được mà bật cười khe khẽ: “Đại diện ưu tú, cậu có rận trên người à?”

“Cái ghế này cấn quá.” Lục Ly bất đắc dĩ nói.

Ôn Hổ Phách trải một chiếc chăn trên mặt đất, quỳ gối ngồi xuống: “Nằm xuống đây đi.”

Lục Ly ngẩn người, “ồ” một tiếng, ngoan ngoãn nằm xuống tấm chăn. Ôn Hổ Phách nâng đầu cậu lên, để Lục Ly gối lên cặp đùi mềm mại của cô: “Có bảo cậu nằm thẳng xuống đất đâu, đại diện ưu tú sao lại không lanh lợi thế này?”

Đối mặt với cậu thì tớ có lanh lợi được mấy lần đâu. Lục Ly thầm cảm thán. Cậu gối lên đùi thiếu nữ, ngửi hương thơm trên người Ôn Hổ Phách, như đang lạc vào cõi mộng. Cậu bắt đầu lo không biết đầu mình có nặng quá không, có đè lên khiến cô khó chịu không.

“Tối qua lại làm bậy với bọn họ rồi đúng không?” Ôn Hổ Phách nhàn nhạt nói, “Quầng thâm mắt của cậu nặng lắm.”

“Không có đâu… chỉ là họ bị chuyện ma dọa sợ, đến ôm nhau cho ấm thôi.”

“Đừng quá nuông chiều ham muốn của mình, người chứ có phải máy móc đâu, sớm muộn gì cũng suy sụp thôi.” Cô khẽ vuốt ve mái tóc Lục Ly, dịu dàng như người mẹ của mùa xuân.

Mắt Lục Ly không hiểu sao cay cay, cậu mơ hồ cảm thấy cảm giác này quen thuộc quá, có chút muốn khóc.

“Ngủ ngon đi nhé, đại diện ưu tú.” Cô gái tóc vàng dịu dàng nói.